Khi Hà Cẩm Vân tỉnh dậy đã là buổi trưa hôm sau, cô bị ngâm trong nước lâu nên bị cảm lạnh. Lúc sinh con cô không được kiêng cữ cẩn thận nên bây giờ rất sợ nước và hay bị ốm nếu ở trong nước quá lâu
Cẩm Vân gắng gượng ngồi dậy, cả người đều đau nhức, nhất là vùng dưới hạ thân, đã rất lâu rồi không quan hệ nên hình như lại bị rách ra rồi dù gì đêm qua Mạc Thiếu Quân cũng không nhẹ nhàng với cô
Đảo mắt quanh một vòng cô mới nhận ra đây không phải là phòng của mình, mọi thứ đều xa lạ. Cô lấy chăn quấn lấy người rồi từ từ xuống giường, chân vừa chạm đất thì cửa đã được mở ra. Hà Cẩm Vân nhanh chóng thu chân lại, cả người rúc vào trong chăn
- Em tỉnh rồi?
- Đây là đâu?
Mạc Thiếu Quân bưng một bát cháo nghi ngút đặt trên bàn, lấy cho cô bộ quần áo ở nhà từ trong tủ ra, hắn nghiêm túc làm không trả lời cô. Hà Cẩm Vân càng thêm sốt sắng, cô lại hỏi
- Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Mạc Thiếu Quân lấy đồ xong cầm trên tay, đi chậm đến bên chỗ cô đang ngồi
- Từ giờ trở đi em sẽ ở đây!
- Tôi không muốn, anh đang giam giữ người phạm pháp đấy! Mau thả tôi ra!
Bất chợt, Mạc Thiếu Quân đem cô đè xuống giường, cả người hân áp lên. Hai tay Hà Cẩm Vân bị hắn giữ chặt, cô nghiêng mặt tránh đụng phải ánh mắt hắn
- Tôi đã nói gì em quên rồi à? Vẫn muốn thử thách kiên nhẫn của tôi?
- Nếu em dám trốn đi...
- Anh sẽ đánh tôi? Có giỏi thì anh cho tôi chết luôn đi!
Hà Cẩm Vân tức giận cắt ngang lời hắn, cô chẳng còn suy nghĩ được gì cả. Mạc Thiếu Quân nghe xong liền cười
- Tôi sẽ không tổn thương em, nhưng hắn ta...tôi không chắc!
- Anh dám!
- Em có thể thử!
Hai người mặt đối mặt, đều đang cố gắng công kích đối phương
Sau đó bát cháo kia đã bị hắn ép cô ăn hết, Hà Cẩm Vân thấy mình sao lại giống tám mươi trước, cô không hề thích cảm giác bị giam cầm như thế này. Cô ghét Mạc Thiếu Quân, hắn luac nào cũng luôn tự phán xét về cuộc đời cô như thế?
Liên tiếp một tuần cô đều bị hạn chế ở nhà, không được phép ra ngoài. Mấy ngày đầu Hà Cẩm Vân còn phản kháng nhưng cô nhận ra điều đó là vô ích với Mạc Thiếu Quân. Vì vậy mà Hà Cẩm Vân bắt đầu nghe lời, cô muốn hắn không đề phòng mà trốn khỏi đây, nghe được Mạc Thiếu Quân hôm nay sẽ đi dự tiệc nên Hà Cẩm Vân cố ý nói mình bị đau bụng để hắn không đề phòng
Mạc Thiếu Quân thấy Hà Cẩm Vân bị đau mà không ăn gì nên cố ý nấu cho cô nước gừng, sắp xếp cho cô xong hắn mới rời khỏi nhưng vẫn không quên khoá cửa lại
Hà Cẩm Vân lấy từ gầm giường ra một đoạn dây mà cô đã nói nối lại từ rèm cửa từ trước, buộc chặt một đầu vào lan can rồi thả xuống dưới, tầng hai của biệt thự này cao hơn bình thường nên khi Hà Cẩm Vân leo xuống còn hơn ba mét nữa mới tiếp đất, cô không ngần ngại mà buông dây nhảy xuống đất. Hà Cẩm Vân không thể đứng lên lại, chân của cô đã bị trẹo.
Cùng lúc đó điện thoại trong phòng vang lên, chiếc điện thoại đó là Mạc Thiếu Quân mua cho cô, chủ có duy nhất hắn biết số. Mỗi khi ra ngoài Mạc Thiếu Quân luôn gọi về kiểm tra, Hà Cẩm Vân để lại điện thoại để không bị hắn tìm ra nhưng nếu người đa nghi như Mạc Thiếu Quân nếu hắn không thấy cô nghe máy chắc chắn sẽ quay về
Cẩm Vân chẳng còn cách nào khác, cô cắn chặt răng nén cơn đau, chậm chạp bước đi. May là Mạc Thiếu Quân không khoá cổng nên cô có thể dễ dàng rời đi.
Đi được một đoạn khá xa, chợt cô nhận ra chiếc xe hơi của hắn ở đằng trước. Hà Cẩm Vân nhanh chóng nấp vào gốc cây để không bị phát hiện rồi tiếp tục đi về phía trước. Chắc chắn là bây giờ hân đã về tới nhà, không thấy cô ở đó chắc chắn hắn sẽ đi tìm cho bằng được.
Sợ bị hắn nhốt lại lần nữa nên Hà Cẩm Vân không còn để ý đến chỗ đau, cô đi một mạch đến đồn cảnh sát gần đó mong rằng sẽ được cứu. Vốn định về nhà nhưng nếu Mạc Thiếu Quân tìm đến hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho em trai cô và cả Hàn Kiêu nữa...