Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Chương 4



Suốt mấy ngày gần đây, Lâu công tử không “triệu” ta đến quađêm, cho nên, đến ngày nghỉ ta liền cùng Ứng Khoan Hoài đi xem triển lãm tranh.Trước mắt, dưới kế hoạch bồi dưỡng nhân tài của mẹ, anh ấy đã có chút danh tiếng,đơn đặt hàng cũng liên tiếp đổ về; cho dù quyết chí phải làm một họa tượng[1], ảnhvẫn cần “bồi bổ” tinh thần để kích thích linh cảm.

Nếu nói là Lâu công tử chẳng còn nhiệt tình với ta, chi bằngnói rằng ta cố ý khiến hắn chán ngấy ta. Ta nói rồi, ta phải từ từ dọn sẵn trướcđường bước xuống sân khấu, càng biểu hiện tính tham lam vô độ và ý muốn chiếm hữuvới hắn, đàn ông sẽ tự động thối lui. Trước đây ta chưa bao giờ call[2] cho hắncả, nhưng dạo gần đây hễ khi nào không gặp mặt thì cứ mỗi một hoặc hai tiếng đồnghồ ta lại call hắn một lần, rốt cục làm cho hắn ngán đến tận cổ.

Đúng là có cảm giác thắng lợi thật, hoàn toàn dựa theo đúngkịch bản của ta mà diễn, đàn ông dù thông minh lợi hại đến đâu cũng không vạchtrần được “trò quỷ” của ta.

Cho nên tâm tình của ta rất tốt.

“Em đó! Có chuyện gì vui mà cười như trẻ con thế.” Ứng KhoanHoài vừa mua về hai cây kem, chúng ta ngồi trên thảm cỏ ở phía ngoài phòng triểnlãm hưởng thụ ánh nắng gay gắt nhưng mát mẻ giữa tháng Bảy.

Không cần diễn kịch, ta khôi phục kiểu ăn mặc thường ngày,không tô son trát phấn, để cho da mặt được tự do hít thở không khí; cũng khôngcó ngược đãi mái tóc dài óng ả của ta bằng cách tạo hình này nọ, chỉ buộc gọnphía sau thành một cái đuôi ngựa. Áo khoác dài tay màu trắng, quần jean ốngtúm, cộng thêm một đôi giày vải to – cỡ số hai, làm dịu bớt sự đày đọa một tuầnnăm ngày rưỡi phải luôn mang giày cao gót.

Ta liếm kem, vừa hỏi anh ấy:

“Ứng Khoan Hoài, anh từng đi học ở Anh quốc. Vậy nói cho embiết thủ tục xin đi du học nước ngoài có phức tạp không?” Làm bình hoa được mộtnăm rưỡi nay, diễn mãi cũng chán rồi, mục tiêu sống tiếp theo trước tiên sẽ làđi du học. Học tiếp về hí kịch, ta cho rằng tài năng diễn kịch cao siêu bẩmsinh của ta sau khi được huấn luyện qua trường lớp, sau này về nước mở một nhàhát nho nhỏ, tha hồ phát huy.

Ứng Khoan Hoài nhìn ta kinh ngạc:

“Bộ cãi nhau với người yêu rồi à? Muốn di trú đến xứ người?”

“Làm ơn đi! Anh hai, em không chơi trò đó. Em muốn đi du họcchỉ vì đó là mục tiêu trong thời gian tới của em.” Lão cổ hủ ạ, anh cho rằngtình yêu thực sự có thể khiến phụ nữ bất chấp tất cả, nhất cử nhất động đều chịusự kềm kẹp của tình yêu chắc.

“Em không muốn yêu đương gì với gã kia sao?”

Ứng Khoan Hoài biết rõ ba tháng nay ta đang cặp kè với mộtgã. Nên cho rằng ta đang ngụp lặn trong bể tình, vui sướng đến quên cả trời đất.

Ta lắc đầu:

“Em đã biết được một mối quan hệ là như thế nào, cũng đã biếtđược cảm giác của tình dục – biểu tượng của tình yêu, anh cho rằng em vẫn chưathể nghiệm đủ hay sao?”

“Nhất định là em vẫn chưa yêu hắn, nếu không sao có thể nóinhững lời vô cảm như vậy.”

Ta cười cười, ngẩng đầu nhìn cánh diều trên bầu trời.

“Ở một mức độ nào đó, em có yêu hắn, thế nhưng cái cảm giácnày không đến mức phải chết đi sống lại. Quan hệ yêu đương kỳ thực là một chuyệnlãng phí thời gian, em không có thời gian để mà đắm chìm trong đó, em có con đườngriêng cần phải đi.”

Ứng Khoan Hoài ngắm ta bằng một ánh mắt khó hiểu:

“Sao em có thể nói về người đàn ông của mình một cách lạnhlùng như vậy? Sau khi đã trải nghiệm quan hệ xác thịt, em vẫn không hề thay đổiquan điểm lúc trước tí nào sao.”

Ta nghĩ, thông qua ta, chắc hẳn là anh ấy cũng có thể thấyđược cách nghĩ của mẹ ta, suy nghĩ của hai mẹ con ta kỳ thực chẳng khác gìnhau.

“Hắn là người đàn ông của em thì thế nào? Sẽ luôn có một ngườiđàn ông như vậy xuất hiện, không phải hắn, cũng sẽ là người khác, mắc mớ gì emphải đặc biệt nhớ đến hắn, nhiệt tình với hắn? Tựa như mẹ em, cả cuộc đời chỉcó một mình ba em, nhưng bà chưa từng yêu ông, cũng chẳng thèm tranh giành tìnhcảm, mấy chục năm nay bà luôn làm những việc bà muốn làm. Chẳng phải anh đang bịtính cách của bà hấp dẫn hay sao? Bà bận rộn với cuộc sống của riêng mình, chonên không rảnh theo đuổi tình yêu. Từ mẹ, em đã chứng minh được một việc —— áitình là thứ không nhất thiết phải có.”

“Đó là bởi vì không có ai yêu cô chân thành cuồng nhiệt! Bacủa em đã làm hỏng đi ảo tưởng của cô đối với đàn ông, khiến cô không có cơ hộicó được tình yêu! Anh—— “

Ta cắt ngang cơn quá khích của anh ta.

“OK, OK, lỗ tai em còn xài tốt, đừng có hét lớn như vậy.” Thậtlà, mỗi lần nhắc tới mẹ, anh ấy liền bướng bỉnh cho rằng ba ta là một đại tộinhân, tội đáng chết vạn lần. Nói mãi vẫn không thông. Rất khó khiến anh ấy hiểurằng mẹ chính vì không muốn yêu ai nên mới bán đứt cuộc đời cho ba ta; bà chỉ cầncó thật nhiều tiền để giúp bà hoàn thành được mọi mơ ước trong cuộc đời mình.

Còn ta tương đối may mắn, bởi vì phàm là tất cả những việc cầndùng đến tiền, mẹ đều cố gắng hỗ trợ ta, để cho ta muốn làm gì thì làm.

“Cũng trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi! Đừng quên, anh nóimuốn vẽ cho em một bức ảnh chân dung đó nha.”

“Khỏa thân được không?” Anh ta giả vờ tỏ vẻ là một kẻ đạiháo sắc.

Ta mạnh dạn trả lời:

“Có gì mà không được!”

“Em đừng có mà phá hủy sự thuần khiết của anh! Khiến anh ởtrước mặt mẹ em không ngẩng đầu lên nổi.” Té ra người không chịu lại là Ứng “tiểusinh”.

Ta ôm lấy hắn cánh tay, nói to:

“Em không tin anh chưa từng vẽ cô gái khỏa thân nào.”

“Mấy cô đó đều không phải là con gái của người phụ nữ mà anhngưỡng mộ.”

“Anh ngây thơ thiệt!” Quả thực có thể gọi là một động vật hiếmcó. Nếu như anh ấy cứ tiếp tục không chịu giác ngộ, ta nghĩ có thể anh ấy sẽtrong trắng thuần khiết cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay.

Vừa đi vừa đấu võ mồm với anh ta một mạch tới tiệm cơm, vừasắp bước vào cửa, đằng xa có người gọi ta lại!

“Dĩnh nhi!”

Giọng to tướng, nghe rất quen.

Không phải chứ? Ta rốt cục lại để cho cái tên Chung Dân Chikia túm được rồi sao?

Mới nghĩ xong, tên tiểu tử kia đã vọt tới trước mặt ta, chạyvội đến nỗi hụt hơi mà ho khù khụ.

“Rốt cục cũng tìm được em. Anh gọi điện thoại không biết baonhiêu lần, sao em không trả lời cuộc nào vậy?”

Ngu ngốc, bởi vì ta không muốn trả lời.

“Ai da! Em quên.”

“Em—— thôi bỏ đi! Thấy em hôm nay ăn mặc rất bình thường,anh không tính toán nữa.” Hắn quay sang Ứng Khoan Hoài tự giới thiệu: “Tôi làChung Dân Chi. Là anh ba của Dĩnh Nhi.”

“Ứng Khoan Hoài.” Anh ta đưa tay ra bắt.

Xem ra Dân Chi rất có thiện cảm với ứng Khoan Hoài. Bắt tayxong, hắn hướng ra phía sau lưng ta ngoắc ngoắc: “Thận Triết, bên này! Em gáimình ở chỗ này.”

Hai người này là anh em song sinh dính nhau à? Sao lúc nàocũng đi cùng nhau vậy.

Phương Thận Triết đi tới, vừa nhìn thấy mặt ta lập tức ngâyngẩn cả người, một lúc lâu sau mới mỉm cười:

“Anh không biết Dân Chi còn có một cô em gái khác xinh đẹpthanh tú như thế này. Chào em, anh là Phương Thận Triết.”

“Thận Triết, mình chỉ có một cô em gái thôi. Nó chính là ngườilần trước cậu đã gặp rồi đó, chính là Nhậm Dĩnh.” Dân Chi nói một lèo.

Ta suýt tí nữa thì nổi nóng ngay tại chỗ.

Phương Thận Triết nhìn kỹ ta thêm một lần nữa bằng ánh mắtkinh ngạc sững sờ:

“Xin lỗi, trí nhớ của anh tệ quá, không biết phải nói gì. Chỉlà không ngờ tới Nhậm tiểu thư khi không trang điểm lại xinh đẹp như vậy.”

Ta mỉm cười giả tạo, vội vàng sáp vào người Ứng Khoan Hoài,trả lời:

“Không sao hết, đi với bạn trai nào thì phải ăn mặc trang điểmtheo ý thích của bạn trai đó. Anh chàng số 1 của em thích trang điểm đậm; cònanh số 2 này thích em để mặt mộc tự nhiên; từ trước đến nay em rất biết nghe lời.”

Cũng may Ứng Khoan Hoài phản ứng tốt, vô cùng ăn ý với ta, lậptức ôm lấy ta, làm như hai kẻ đang yêu nhau.

“Cũng trưa rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!” Dân Chi lêntiếng cho bớt căng thẳng.

Ta trao đổi ánh mắt với Ứng Khoan Hoài, cùng bọn họ vào quánăn cơm trưa. Vì sao ta cứ cảm thấy ánh mắt của Phương Thận Triết bắn về phíasau lưng ta như muốn thiêu rụi người ta vậy? Hy vọng trực giác của ta là sai.

------------------------

Nghe nói, dạo gần đây Lâu công tử thật sự rơi vào bể tình rồi.

Lâu chủ tịch sắp xếp cho một trong số những cô con dâu vừa ývào làm trên tầng 19, nghe nói người này lai lịch cũng không vừa, là Hoa Kiều,mới tốt nghiệp, hồn nhiên xinh xắn rất đáng yêu, thân thiết với mọi người, hoàntoàn không có vẻ tự cao tự đại. Lại có lời đồn bình hoa ta sắp phải giã từ sânkhấu rồi.

Ta cũng không rõ đàn ông khi rơi vào bể tình sẽ có nhữnghành vi gì, bởi vì cho tới hiện tại những người đàn ông bên cạnh ta hình nhưkhông có ai yêu đương bình thường cả, Lâu Phùng Đường mấy ngày gần đây thườnglên tầng 19, lúc ăn cơm cũng không đi cùng ta, ngoại trừ thỉnh thoảng đi tiếpkhách ở ngoài mà thôi.

Ta không tin loại đàn ông như hắn có thể vướng vào lướitình; vì suy cho cùng hắn là một kẻ thâm sâu khó dò. Phụ nữ nếu chỉ thanh thuầnvà xinh đẹp không thôi, thì căn bản không có khả năng hiểu được nội tâm của hắn,để mà đồng cảm với hắn.

Bất quá, nếu như ta đã sắp ‘hạ đường’ rồi, ta phải tính toánxem lấy phí nghỉ việc bao nhiêu thì mới hợp lý đây; gần đây Ứng Khoan Hoài đãtìm giúp ta không ít tư liệu về du học, ta tin chắc mình có thể rút lui antoàn.

Một thằng đàn ông đã vướng phải lưới tình còn có thể lên giườngvới phụ nữ khác hay sao?

Ta ngồi dậy, châm một điếu xì gà, đưa cho hắn.

Lâu rồi không thân mật với hắn, hắn gọi ta đến, khiến ta cóchút kinh ngạc. Nên trước đó đành phải vội vã xin lỗi Ứng Khoan Hoài, vì vốn dĩanh ấy muốn dẫn ta đi dự một buổi tọa đàm về du học.

Kéo tấm khăn giường mỏng khoác lên thân thể lõa lồ, ta đứngtrước cửa sổ, nhìn xuống cảnh thành phố Đài Bắc từ tầng 25. Đêm đã khuya, mà ởcái thành-phố-không-có-đêm này đèn đuốc vẫn sáng choang như ban ngày, kỳ thựcta chưa bao giờ thích cái thành phố quá ồn ào, quá phồn hoa này, thế nhưng sựyên lặng của nông thôn lại khiến ta cảm thấy tiêu điều.

Những cơn mưa lay phay vẫn luôn là sự điểm xuyết không thểthiếu của thành phố Đài Bắc, năm nay lượng mưa đặc biệt nhiều. Ta nhẹ nhàng phàmột hơi, giữa màng hơi nước đọng trên cửa kính vẽ những vòng tròn xoay xoay.

“Em về đi.”

Trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng hắn mở miệng.

Ta xoay người lại, nhìn hắn một lúc:

“Không giữ em sao?”

Hắn cười, trong bóng tối chỉ thấy một đốm đỏ lóe sáng của điếuthuốc:

“Không, nhưng tôi sẽ không bạc đãi em.”

Ta đáp lại hắn bằng một nục cười, trong bóng tối hắn khôngthể thấy sự chế nhạo của ta, chỉ nghĩ rằng ta vì tiền mà mừng rỡ như vậy.

“Đồ xấu xa, anh muốn điều em đi, hay là mời em đi?” Ta ôm đốngquần áo trên ghế, bước vào phòng tắm, không đợi câu trả lời của hắn.

Khi ta cọ rửa xong xuôi, thay quần áo đi ra, hắn đã đứng ở cửaphòng tắm, một tay chống lên khung cửa sau lưng ta, một tay nâng cằm ta lên,thân trên để trần: cơ bắp rắn chắc như thế thực sự khiến người ta bắt đầu nhungnhớ rồi. Hôm nào ta phải bảo ứng Khoan Hoài cởi áo ra cho ta xem thử, xem có vạmvỡ như cơ thể của Lâu công tử hay không. (ặc, cái cô này)

Hắn lười nhác cười nói:

“Không, tạm thời không đi đâu hết, công ty có một công trìnhlớn cần đàm phán, tôi cần dùng đến năng lực của em; không có ai phối hợp vớitôi ăn ý được như em.”

Ta đưa ngón trỏ vẽ vẽ trên ngực hắn:

“Không quan hệ xác thịt nữa chứ?”

Hắn không gật đầu ngay, có thể thấy có chút quyến luyến.Nhưng hắn đã quyết định cùng ta phân rõ giới tuyến, thì tất nhiên sẽ không để bảnthân tiếp tục dính líu, cơ thể của đàn bà đâu phải chỉ mình ta mới có. Có lẽ hắncũng đang nghĩ như vậy, cho nên cuối cùng hắn gật đầu.

“Cho dù không có quan hệ đó, tôi cũng sẽ không ky bo vớiem.”

“Em tin anh.” Ta lướt qua hắn. Cầm lấy túi xách của mìnhtrên ghế, ta mở cửa: “Tạm biệt.” Sau đó, bước ra khỏi căn hộ của hắn.

Hắn chỉ gật đầu. Cười, ngoài ra không còn bất cứ biểu cảmgì.

Kết thúc chưa? Trò đùa lớn mật lần này đã chấm dứt chưa?

Mất ba tháng và mười hai ngày, là ta buộc nó kết thúc trướcthời gian, bởi vì, lúc sau này, ta học theo những cô gái khác quấy nhiễu hắnnhư vậy, khiến hắn phải phân rõ ranh giới với ta.

Bước vào thang máy, không gian nhỏ bé này chỉ có một mìnhta. Nhìn vào chiếc gương trong thang máy, ta thấy mình thở dài một hơi.

Ta biết, là do ta bản thân không đủ sức chống đỡ.

Nếu không kết thúc, người thê thảm sẽ là ta. Mặc dù Lâu côngtử chưa từng giữ lại bất kỳ cô gái nào, nhưng một mai khi hắn phát hiện ta ởtrước mặt hắn chỉ là một người mang mặt nạ, hậu quả chắc là vui lắm! Hắn sẽkhông để yên cho kẻ đùa bỡn hắn, tất nhiên sẽ bắt ta phải trả giá. Aizz, lúcnày ta thực sự có chút hy vọng hắn thực sự là một kẻ phóng đãng không còn thuốcchữa, như vậy ta sẽ không vừa chơi vừa nơm nớp lo sợ như thế này. Thế nhưngcũng giống như ba ta đã nói, nếu như hắn đúng thật là loại đàn ông đó, ta có chịuchơi với hắn hay không?

Sẽ không đâu. Chơi như vậy không có ý nghĩa gì cả.

Nhưng một người đàn ông có một đôi mắt quá sắc bén thì rấtđáng sợ. Chọc phải loại người này một lần, sau này ta sẽ phải lượng sức mình mớiđược.

Cũng may là, ta đã diễn xuất thành công từ đầu đến cuối.

Tin rằng thời gian còn lại này, không có vấn đề gì phátsinh, cùng lắm là cả công ty sẽ lan truyền tin tức ta bị “ruồng rẫy”, rồi sẽ cóvài người đến châm chọc khiêu khích ta mà thôi, chẳng nhằm nhò gì, mọi việc đềunhư ta mong muốn. Đến bao nhiêu thì tiếp bấy nhiêu, ta không cần phải phiền nãolàm gì.

Í trời! Chuyện gì thế này?

Ta nhìn chằm chằm bó hoa hồng màu tím nhạt vĩ đại trên bàn,choáng!

Hôm nay là ngày ta bắt đầu đóng vai kẻ bị chồng ruồng bỏđáng thương đó nha! Vì sao lại xuất hiện một bó hoa hồng cực đại đủ để chôn sốngta ở đây thế này?

Ta rút lấy tấm thiệp gắn ở giữa bó hoa ra xem, suýt tí nữathì hai hàng lệ tuôn rơi.

Tặng “cô nàng muôn mặt” xinh đẹp nhất thế giới:

Xin hãy nhận lấy tấm lòng thành của anh nhé?

Phương Thận Triết kính tặng

Ta xé, xé, xé tấm thiệp tan nát thành mảnh vụn, lúc đang địnhvứt bó hoa hồng vào thùng rác để tránh tai mắt của thiên hạ, thì cửa phòng làmviệc đột nhiên bật mở, thế là vẻ mặt ta lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ,giả vờ như đang ngây ngất ôm hoa vào lòng.

Mới sáng sớm đã đến chỗ ta “trình diện” không ngờ lại là côem đanh đá của Lâu gia và thiên kim của Thang gia. Ta lại có chỗ nào khiến bọnhọ không được vui sao? Hay là hai đứa nó định trở thành bọn rảnh rỗi dở hơi đầutiên đến cười nhạo ta bị thất sủng?

“Ôi! Đúng là khách quý, không biết hai vị đến hàn xá có việcgì hay không?”

Bị đóa hoa làm cho mê mẩn tâm thần một lúc, cô em Lâu giađanh đá mở miệng:

“Tôi hỏi chị, anh tôi có thật là đã chia tay chị rồi không?”

Ta đặt bó hoa trên tay sang một bên, thút thít nói:

“Các em đã biết rồi, còn đến hỏi chị làm gì?”

“Vậy anh của em thực sự động lòng với con nhỏ Hoa Kiều ngungốc kia rồi sao?” Lời này của Lâu Phùng Hân là nhằm hướng Thang thiên kim mànói.

Kết quả là nước mắt của thiên kim Thang gia còn nhiều hơn cảvòi nước máy ào ạt tuôn ra, ta rặn cả ngày cũng không thấy một giọt lệ, kiểunày phải củng cố lại kỹ xảo mới được.

“Tiểu Hân, lẽ nào chị thực sự không có chút hy vọng nàosao?”

“Không đâu! Chị nhất định có thể trở thành chị dâu của em,anh của em quăng cái bình hoa này đi, không có nghĩa là ảnh muốn theo đuổi LưuThiên Ny đâu! Chúng ta lại đến “Hoa Thi” hỏi thử xem, em nghĩ rằng anh của em rấtcó khả năng vẫn còn qua lại với Thi Lam Nhi! Chỉ cần ảnh vẫn khoái chơi bời vớimấy bà này, thì chị vẫn là người có nhiều hi vọng nhất. Thục Tịnh, đừng lo lắngnữa mà.” Dỗ dành thiên kim Thang gia xong, cô nàng lại trừng mắt nhìn ta: “Bảnlĩnh của chị sao mà kém vậy! Mới ba tháng đã bị vứt bỏ rồi!”

Ta huơ huơ chiếc đồng hồ kim cương đeo trên tay, õng ẹo nói:

“Không quan tâm thời gian bao lâu, chỉ quan tâm có đủ xàihay không thôi.” Con nhỏ này đúng thật là đầu óc đơn giản, không có chuyện gìlàm nên đi giúp người ta gây lộn, kỳ thực bị người khác lợi dụng cũng không biết;nhưng cô Thang lợi dụng người ta kia cũng đáng thương, tìm ngay một kẻ vô dụngđể mà lợi dụng, có kết quả gì chứ?

“Hừ! Thi Lam Nhi lợi hại hơn chị nhiều! Qua lại với anh tôisuốt hai năm mà chẳng có chuyện gì.” Con nhỏ lại nhìn ta khinh miệt, cuối cùngđỡ Thang tiểu thư dậy: “Đi, chúng ta đi tìm Thi Lam Nhi, bắt chị ta phải cố gắnggiữ chặt trái tim anh ấy, không để cho Lưu Thiên Ny cướp đi.”

Hai cô ‘bảo bối’ nhanh chóng rời khỏi. Xem ra vị tiểu thưHoa Kiều kia quả nhiên rất có năng lực, khiến cho Lâu công tử cũng phải lunglay.

Ta lại nhìn chằm chằm vào bó hoa trên bàn, kỳ thực có thểnói đây là bó hoa đầu tiên mà ta nhận được sau bốn năm lăn lộn ngoài xã hội, rấtcó giá trị lưu niệm, vứt đi thật đáng tiếc. Nhưng cái anh Phương Thận Triếtnày… Chung Dân Chi đáng ghét, từ khi nào tự nhận làm nguyệt lão vậy không biết?

Quên đi! Dù sao cũng phải nói rõ với hắn mới được!

Ta tìm một cái bình hoa, rồi cắm hoa vào. Hì hì! Bình hoa vàcô gái bình hoa kết hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh! Khiến tâm tình tathê lương cũng hơi bị khó.

Aizz! Không thèm quan tâm!

“Đã có thiên thần hộ mệnh nhanh như vậy sao?”

Cánh cửa thông qua phòng phó tổng không biết bị mở ra từ lúcnào, Lâu Phùng Đường tiêu sái dựa người vào khung cửa, hé môi cười hỏi.

“Chào sếp.” Ta đặt bình hoa trên kệ hồ sơ, ngọt ngào nũng nịuchào hắn.

“Bó hoa này đắt lắm đây.” Hắn bước tới, rút ra một bông.

Ta nhìn không ra ý nghĩ trong mắt hắn, đành phải ngọt ngàotrả lời:

“Giá ‘hàng’ của em xưa nay cũng không tồi, cũng không đểlãng phí thời gian. Tiền đối với những cô gái hám của tụi em không bao giờ gọilà đủ, vắng đi ông chủ ‘vàng’ như anh, đương nhiên phải lập tức tìm người thaythế chứ.”

“Vội vã vậy sao? Có kịp cho em đến bệnh viện “tu bổ” màngtrinh không?”

Ta phản ứng không chút trì hoãn:

“À, từ sau khi anh nói chuyện đó không cần thiết, em cũng chẳngđến bệnh viện làm cái thủ thuật phiền phức này nữa rồi.” Hắn muốn đàn bà hắn đãchơi qua tay không được có đàn ông khác quá sớm sao? Không thể nào? Trước đâyta chưa từng nghe đồn vụ này à nha! Hắn đâu phải là loại đàn ông dây dưa khôngdứt khoát.

Hắn nhìn thẳng ta, tựa hồ muốn xem thử trên gương mặt tươicười của ta có ẩn giấu điều gì không vậy, ta cười ha ha giả lả, ghẹo hắn:

“Lâu công tử, không phải anh vẫn còn muốn em đó chứ? Anh muốnrút lại những lời đã nói hôm qua sao?” Ta chỉ sợ mỗi ánh mắt sắc bén của hắn màthôi.

Hắn vẫn không nói gì, đầu mày nhíu chặt. Ta bước về phía hắnvô cùng mị hoặc, một tay vuốt ve trên vai hắn, còn tay kia xoắn lấy cà- vạt củahắn, thổi một hơi bên môi hắn:

“Nếu anh không nỡ bỏ em, em có thể vì anh mà cự tuyệt hết tấtcả những anh chàng dự bị kia. Có điều anh cần phải đền bù cho em, đôi bông taingọc lục bảo lần trước em nhìn thấy ở tiệm nữ trang, em muốn có nó!” Ta chỉ địnhlàm khó dễ hắn, nên mới mở miệng đòi đôi bông ta trị giá năm mươi vạn đó, chứthực ta chẳng thích nó chút nào.

Hắn không hề khinh bỉ đẩy ta ra như lúc trước, trái lại chụplấy hai tay ta rồi cúi xuống hôn ta… Trời ơi! Không phải chứ! Chiêu này mất tácdụng rồi sao? Hay là hắn đã nhìn ra cái gì rồi?

Ta luống cuống suýt chút nữa đã đẩy ra hắn, nhưng sau đónghĩ đến với “địa vị” của mình thì phải nên nhiệt tình “đáp trả” mới đúng, liềnvội vàng ôm chặt lấy hắn.

Thế nhưng, không đúng! Trong phòng làm việc, vì sao hắn cóthể làm những việc như thế này? Từ trước đến nay hắn luôn nghiêm khắc cự tuyệtnhững hành vi công tư bất phân thế này mà! Ta phải đẩy ra hắn!

Nhưng… “kỹ xảo” của tên này đúng là tuyệt vời, ta sắp choángváng rồi. Đúng là giết người mà!

Âm thanh vỡ loảng xoảng làm gián đoạn nụ hôn của bọn ta!

Tiếng đó phát ra từ phòng làm việc của hắn.

Một cô gái xinh đẹp dễ thương, dưới chân dính đầy vết cà phêvà bên cạnh là một chiếc tách vỡ tan tành.

“Xin lỗi! Tôi… tôi…” giọng nói ấp úng pha lẫn sự hoảng hốtvà tan nát cõi lòng.

“Thiên Ny? Sao em lại xuống đây?” Đôi lông mày của Lâu PhùngĐường lúc này mới thực sự đúng là “chau” lại.

Yo-ho! Thì ra cô gái xinh đẹp thuần khiết trước mắt nàychính là tiểu thư Hoa Kiều nghe danh đã lâu.

“Em… pha cho anh một tách cà phê, em…” Người đẹp đã nước mắtlưng tròng, ánh mắt đầy vẻ mất lòng tin và tan nát tâm can.

Lúc này cô gái hư hỏng cần phải phát huy công lực, e sợthiên hạ không chịu loạn mới đúng!

Ta ôm lấy eo hắn từ phía sau:

“Đường, cô ấy là ai vậy? Người gì mà phá hỏng chuyện tốt củachúng ta thật bất lịch sự? Không có giáo dục!”

Hắn nghiêng mặt nhìn ta, sắc mặt kỳ dị. À, đây là lần đầutiên ta gọi hắn bằng tên chứ không dùng chức danh hay họ của hắn, hắn thấy lạ,mà ta cũng đang nổi hết cả da gà.

Hắn kéo tay ta ra, nói:

“Làm tốt công việc sáng nay đi, buổi chiều tôi đi họp cầndùng đến.” Nói xong, hắn trở về phòng làm việc, đóng cửa lại. Chắc là phải đian ủi tiểu công chúa của hắn rồi.

Ta trở về chỗ ngồi, móc gương ra xem đôi môi thê thảm củamình, tô son lại, trong lòng thất điên bát đảo.

Hắn bị làm sao vậy? Tối hôm qua đã nói lời chia tay, sao hômnay lại bất chấp quy củ hôn ta ở chỗ này, không kiêng dè gì cả, mà còn phá vỡquy tắc của chính mình đặt ra.

Muốn gì đây! Còn liên lụy hại ta biểu diễn suýt phát điên.

Chắc hắn không nuốt lời đâu, cho nên ta không nên quá lo lắng.Nhưng ánh mắt một lần nữa nhìn thấy bó hoa hồng màu tím, ta bất giác thở dài.

Đợi khi nào ta rảnh rỗi thì nhất định sẽ “truy sát” đến nhàChung Dân Chi, chém hắn thành tám khúc quẳng cho cá mập xơi. Hắn chõ mũi vàochuyện của ta quá đáng rồi đó.

Ánh mắt dừng lại trên bông hoa bị dẫm nát trên tấm thảm trảisàn, kiệt tác của nụ hôn vừa nãy. Nhìn thế nào cũng thấy Phương Thận Triết có lẽvốn định sẵn làm kẻ thất bại rồi vậy.

Nói thật, loại người như ta, muốn chơi trò chơi yêu đương,thì phải tìm những chàng công tử ăn chơi trác táng mới tương đối chắc ăn, bởivì hai bên chán ghét nhau là một vòng tuần hoàn tự nhiên không thể khác được;sau khi chia tay không sợ liên quan gì nữa, mà ta cũng có thể có được tự do củamình. Còn đối với những trai gái tin tưởng vào tình yêu chân thật trọn đời, tốtnhất nên tìm một đối tượng có tín ngưỡng giống mình để mà yêu, có như vậy mớicó thể sống trọn trời hạnh phúc bên nhau. “Hạnh phúc bên nhau trọn đời” khôngphải là tín ngưỡng của ta, nhưng anh chàng họ Phương kia lại có thể là một tínđồ trung thành với tình yêu.

Có thể làm rõ chuyện này tới mức nào, ta nên làm cho rõ rànghết mức đó, bằng không trót gây “nghiệt chướng”, thì thực oan uổng cho ta! Takhông gánh nổi tội trạng này đâu.

Dời bình hoa đến trước mặt, ta bắt đầu bứt từng cánh hoa ra,cho đến khi cánh hoa ngập đầy dưới chân bàn của ta, còn trơ lại những cành hoatrụi lủi ta mới hài lòng mỉm cười! Ây da, ta 100% đích thực là đồ hư hỏng rồiđây!

Xin nghỉ một tuần, nhưng sau sáu ngày vui chơi thỏa thích tamới nhớ ra là phải đi thăm mẹ. Mẹ tới Đài Bắc ba ngày rồi, mà ngày nghỉ cuốicùng ta mới chịu đi thăm hỏi bà, thực là bất hiếu quá mà!

Thế nhưng ta cũng có nỗi khổ của ta, suốt mấy ngày nayPhương Thận Triết gần như là một cái bóng bám theo ta đi chèo thuyền, chơiBungee, chơi dù lượn. Nội trốn hắn thôi cũng đủ mất thời gian rồi, Chung DânChi chết tiệt, ta sẽ băm hắn ra cho heo ăn! Dám khích lệ bạn mình theo đuổi ta.

Ta không cho Ứng Khoan Hoài biết việc mẹ đang ở Đài Bắc. Haimẹ con thoải mái đi xem triển lãm, sau đó tìm một quán cà phê sáng sủa nói chuyệnphiếm.

Chỉ có ở trước mặt mẹ, ta mới thật sự thả lỏng. Tuy đã haimươi lăm tuổi rồi, nhưng ta lúc nào cũng xem mình như một đứa bé con, rúc tronglòng mẹ làm nũng, tâm sự.

Như hiện tại, hai tay ta ôm lấy cánh tay trái của mẹ, đầu tựatrên vai bà, cùng ngồi ở vị trí sát cửa sổ nhìn nước chảy xuống hòn non bộ bênngoài.

“Chơi vui chứ?” Mẹ hỏi ta.

Ta thở dài một hơi đầy phức tạp:

“Loại trò chơi có độ yêu cầu cao này, kích thích rất nhiều;vui hay không vui vẫn chưa kết luận được.”

“Cái tên sếp háo sắc của con không đáng sợ như vậy chứ?” Mẹcười hỏi.

“Ò, là vậy đó, cho dù là đàn ông háo sắc thì cũng có một sốngười rất lợi hại. Điều con đánh giá sai chính là vị ‘quý ngài’ kia đã quá hiểurõ loại con gái như con, chỉ cần biểu hiện của con có chút gì khang khác, hắn sẽlập tức nhận ra, và sẽ dùng cặp mắt X-quang của hắn dò xét con.”

“Đây có thể nói là đụng phải thứ dữ rồi?”

“Vẫn chưa nghiêm trọng lắm.” Ta vén lọn tóc lòa xòa trước mặtlên. Đột nhiên nhớ tới mỗi lần ra sức trang điểm để đi gặp Lâu công tử, hắnnhìn thấy cái đầu tóc bóng loáng vì keo xịt tóc của ta đều rất chán ghét, tanghĩ, hắn nhất định rất yêu thích mái tóc để xõa tự nhiên, sờ vào mềm mại nhưtơ, nhưng ta thì chưa bao giờ để hắn nhìn thấy bộ dạng xõa tóc của mình. Đươngnhiên lúc trên giường thì có, thế nhưng mồ hôi nhễ nhại trộn lẫn với keo xịttóc, cái cảm giác dinh dính của nó càng tởm lợm hơn.

Như hôm nay, không kiểu cọ không trang sức như vậy, để mặctóc dài tự nhiên buông xõa trên vai, mái tóc hơi dợn sóng tự nhiên khiến tatrông có phần thanh thuần và tươi trẻ hơn; ngoài vẻ kiều mị hồ ly ra, ta sẽkhông để cho Lâu công tử thấy diện mạo khác của ta.

Mẹ vén mái tóc bên phải của ta ra sau, cười nói:

“Đôi bông tai ngọc trai này rất trang nhã, phối với áo khoáccó đính hạt châu lấp lánh của con thì rất hợp.”

Ta sờ sờ bông tai, ồ, quên gỡ xuống, đây là quà tặng của Lâucông tử, là món ta ưng ý nhất, tinh xảo và dễ thương. Không quá hào nhoáng,nhưng trang nhã không gì sánh được, càng nhìn càng ưng ý; ta thậm chí vì đôibông tai này mà đi xỏ lỗ tai. Nếu như một ngày nào đó ta đem hết đống đồ trangsức của mình đi cầm cố hết, đôi bông tai này nhất định không nằm trong số đó.

“Sếp của con rất rộng rãi.”

“Cũng rất có mắt nhìn.” Mẹ gật đầu.

Kỳ thực mẹ chưa gặp Lâu công tử bao giờ, cũng không tìm hiểuquá kỹ từ ta, bởi vì mẹ luôn luôn tin tưởng ta, và phóng túng ta nữa. Mẹ đối vớiLâu Phùng Đường không phải là không hiếu kỳ, chỉ là hắn chưa quan trọng đến mứcđể mẹ đi tìm hiểu, chỉ suy đoán hắn thông qua những món đồ trang sức, hoặc lờinói và việc làm của ta mà thôi.

“Con định đi du học nước ngoài cũng tốt, đỡ mắc công dính tớimấy chuyện phiền phức.”

“Sao mẹ nói vậy?”

“Con cũng biết, ba con năm nay sáu mươi rồi, tuổi tác đã lớn,bọn con cái lúc nào cũng tính đến vấn đề tài sản, đặc biệt ổng lại có nhiều connhư vậy, cả đám thê thiếp đều chẳng tốt lành gì. Mẹ không muốn con nhận một đồngnào của ổng, con đi du học thì quá khỏe, tránh được tất cả mấy chuyện đáng ghétnày.”

Ta cười nói:

“Ba ít nhất còn có thể sống thêm hai mươi năm nữa, gấp làmgì?”

Mẹ cười nhạt:

“Người cần đề phòng đầu tiên chính là ba con. Nếu như khôngphải chính miệng ổng nói ra, mấy đứa nhỏ đứa nào dám động đậy? Mặc kệ ổng muốnchơi trò gì, mẹ sẽ không để ổng có cơ hội đụng đến con đâu.”

“Con có cái gì đáng để ba toan tính chứ?”

Mẹ nhéo lên má ta:

“Sao lại không có? Ổng vẫn luôn muốn con phải làm con gáinhà lành, mấy ngày trước ở miền nam đã chấm sẵn vài người, mẹ thấy nếu ổngkhông tìm cách gả con cho một tên giàu có nào đó thì không chịu được hay saođó! Ổng nghĩ đó mới là cách bày tỏ lòng yêu thương của một người cha.”

Thật vậy sao! Có khi nào ba làm thiệt không đây. Ông vẫnluôn ghét ta sống bừa bãi buông thả, theo gương những đứa con gái hư hỏng mà.

“Mẹ đừng có lo, nếu chỉ là chút việc vặt đó thì không cần lolắng, ba không có cách nào ép buộc con được đâu.”

“Chung tiên sinh thực là buồn cười, bản thân mình thì phản bộihôn nhân, tam thê tứ thiếp, nhưng lại kỳ vọng con gái mình phải ngoan ngoãn kếthôn, vui vẻ sống cuộc sống vợ chồng. Nếu như cuộc sống hôn nhân thực sự có thểdễ dàng hạnh phúc như vậy, vì sao ông ta lại phản bội lại nó hết lần này đến lầnkhác? Sao ông ta lại ngây ngô cho rằng gả con gái cho người ta chính là biểu hiệntình thương của một người cha? Việc làm của ổng thật đúng là một trò hề mà.”

“Con người từ trước đến nay đều có hai mặt, không phải sao?Thời gian không còn sớm, tối nay mẹ con mình phải đi xem ca kịch, phải trở về tắmrửa trang điểm nữa chứ.” Ta kéo mẹ dậy, cùng đi ra quầy tính tiền.

Thanh toán xong, chúng ta đi ra cửa, một mùi nước hoa quenthuộc truyền đến, khiến cho ta vốn đang cúi đầu đi ra vừa kinh ngạc vừa khôngtin nổi ngẩng đầu lên, trong một khoảnh khắc vô cùng quỷ dị, người đàn ông đangbước vào phía trước mặt cũng trùng hợp nhìn về phía ta, mà hắn chính là cái tênhọ Lâu đáng lẽ phải còn đang ở bên Hồng Kông kia, tiểu thư Hoa Kiều thì đang dựasát bên người hắn. Bọn họ vừa mới từ cửa tự động bước vào, ta không dám tiếp tụcnhìn hắn nữa, vội vàng giả vờ lơ đãng cúi đầu cho mái tóc xõa xuống, hóa thànhmột bức rèm, che đi ánh mắt đang nhìn về phía ta. Kéo mẹ đi ra cửa tự động, lúcbước ngang qua hắn, ta thiếu chút nữa sợ đến mức quên cả thở. Hắn… chắc là, tuyệtđối, không thể nào liên tưởng ta với Nhậm Dĩnh mà hắn quen biết chứ? Nhất làcái kiểu nhìn nhau này, chỉ là lơ đãng nhìn lướt qua mà thôi.

“Này cô.” Cửa tự động đằng sau lưng mở ra, một giọng nói mạnhmẽ trầm ấm gọi lại ta.

Ta đứng ngây ra như phỗng, trong lòng bắt đầu niệm nam mô adi đà Phật, hoàn toàn không có dũng khí đối mặt hiện thực, cho nên không dámquay đầu lại.

Mẹ vừa mới đi xuống tầng hầm lấy xe rồi! Lúc này ta chẳng cóai để giúp đỡ mình cả, còn Lâu Phùng Đường đang sắp đến gần ta như muốn đòi mạngrồi…

“Đây là bông tai của cô à?” Ngón tay thon dài đưa ra, trongbàn tay đang giữ một chiếc bông tai ngọc trai, mà lúc này ta quá choáng vángnên chỉ nhìn thấy mỗi ba đường chỉ tay cong cong rõ ràng trong lòng bàn tay củahắn, đường trí tuệ của hắn thậm chí dài đến mức chiếm hết cả lòng bàn tay…

Ta đưa cả hai tay lên sờ lỗ tai, phát hiện tai trái trốngkhông, vì sao mà bông tai đeo trong lỗ tai lại có thể rơi mất được? Nhất địnhlà vừa nãy đùa nghịch quá nên làm rơi. Hơn nữa còn rơi ngay trước mắt hắn có chếtkhông chứ… Ông trời muốn diệt ta sao?

“Đúng vậy. Cảm ơn.” Ta nhanh nhẹn đưa tay ra định lấy lại.

Nhưng bàn tay đang mở ra của hắn cũng rất nhanh nắm lại, takinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, mặt nóng ran vì chột dạ, tất nhiên, thể nào cũngđỏ lên.

Hắn nhíu mày nhìn ta:

“Trông cô rất quen.”

Ta hơi căng thẳng nói:

“Kiểu bắt chuyện này cũ rích rồi.”

Hắn lãnh đạm nở nụ cười:

“Bạn gái của tôi cũng có một đôi giống thế này.” (sao anh nhớkỹ thế)

“Vậy sao? Tôi nói rồi muốn bắt chuyện ——” Âm thanh mất kiênnhẫn của ta bị nghẹn lại trong bàn tay hắn vừa đưa ra. Cánh tay thon dài của hắnxượt ngang qua cổ luồn vào mái tóc ta, nhẹ nhàng vén lên, gió thổi tung bay,sau đó, mái tóc dài nhẹ như tơ của ta lại xõa xuống trên vai ta. Ta giật mìnhlùi lại một bước, thiếu chút nữa ngã lộn nhào. “Tiên sinh! Anh hơi quá lỗ mảngrồi đó… Tôi…”

“Dĩnh nhi?”

Xe của mẹ vừa trờ tới, tiếng kêu đó đã giải cứu cho ta nhưngđồng thời cũng hủy diệt ta luôn. Nhưng ta mặc kệ, lập tức chạy vội đi, sau khilên xe rồi cũng không dám mở mắt ra, giống như một con đà điểu lúc gặp nạn, giấumặt vào trong cát, coi như chẳng có việc gì.

Ta thảm rồi, trong đầu hiện ra cảnh ta bị Lâu công tử xé xácthành mảnh nhỏ. Hắn… đã nhận ra ta rồi sao? Ta nghĩ chắc hắn cũng không dám chắc100% đâu?

Ngày mai phải đi làm rồi… Ta có nên đi không?

Thôi hết rồi!

HẾT CHƯƠNG 4

Một đôi hoa tai ngọc lục bảo trong suốt lấp lánh đến mứcchói mắt xuất hiện ngay trước mắt ta. (chết nàng chưa)

Ta thiếu chút nữa chết vì nghẹt thở, trừ việc cười hề hề nhưcon ngốc ra ta còn phải cố hết sức phô ra bộ dạng mừng như điên của một đứatham tiền… Kiểu diễn xuất này thật đúng là làm khó cho người ta mà? Thế nhưngkhông làm thì không được!

Cho nên ta chỉ có thể nhào vào lòng hắn, vừa nũng nịu vừa đắcý kêu lên:

“Em biết ngay anh nhất định sẽ hối hận, nhất định không nỡ bỏem. Em đã nói rồi mà, dựa vào sắc đẹp của em chẳng lẽ không mê hoặc được anhsao? Hừ! Ngày mai khi đi làm, nhất định em phải phô diễn cho mấy kẻ cười nhạoem thấy! Lâu công tử vẫn chưa quên được em đâu.” (ta có cảm tưởng nàng đang mếutrong lòng)

Hắn mỉm cười, thế nhưng không thể nhìn ra suy nghĩ của hắn.

“Tôi sao nỡ cự tuyệt yêu cầu của phụ nữ được chứ, cho dù tôikhông hề hối hận.” Đẩy ta ra xa một chút, hắn châm điếu thuốc.

Bọn ta đang dùng bữa trong một nhà hàng Nhật, dưới ánh đèn mờnhạt, ta chẳng thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì. Chỉ có thể vuốt đuôi hắnmà nói:

“Anh mua đôi hoa tai này tặng em chẳng lẽ không phải là…”

“Cũng không hẳn. Nhưng bởi vì em biểu hiện rất tốt, đáng đượctặng quà.”

Ông trời ơi. Cái tên này quen treo trái tim người khác lêngiữa không trung rồi sao? Ta lại sáp vào người hắn, dùng khuôn mặt trang điểm đậmlè mà nịnh nọt hắn:

“Vậy, đêm nay, anh cần em sao?”

“Không.” Hắn thấp giọng trả lời chắc nịch.

Ta biết ngày mai hắn phải đi Hồng Kông dự họp, đi theo tháptùng là một cô thư ký thật sự giỏi giang, còn thư ký như ta đây chỉ có thể dùngđể xã giao với những khách hàng hám gái thôi. Ta nói rồi, Lâu công tử rất giỏidùng người, chẳng những có thể phát huy hết năng lực của một người đến mức tậncùng, mà còn biết cách bố trí nhân lực hợp lý nhất, tuyệt không lãng phí, khônglẫn lộn.

“Anh sẽ đi Hồng Kông một tuần, chẳng lẽ không sợ ngày thángkhô khan sao?” Ta khiêu khích hắn đến cùng. Đồng thời pha thêm chút giấm chua vừaphải: “Hay là anh muốn đi tìm Thi Lam Nhi? “Tu vi” của chị ta thật cao, khiếnphó tổng không bao giờ chán ghét.”

Thành thật mà nói bản thân ta cũng rất tò mò sao cô ta có thểduy trì quan hệ với hắn được lâu như vậy. Hai năm! Hắn cũng đâu phải loại người“hoài niệm cái cũ”.

Hắn uống thêm một chén rượu sake, một tay vuốt nhẹ mái tóc xịtkeo bóng loáng của ta, đương nhiên cũng mò trúng lớp keo, mousse trên tóc. Thờinay phụ nữ muốn ngăn nắp gọn gàng xinh đẹp thì đành phải phủ mấy thứ kia đầy đầumà thôi, đàn ông nếu muốn sờ được mái tóc óng mượt như tơ là yêu cầu quá xa xỉrồi. Ta biết hắn không thích, bởi vì hắn rụt tay lại ngay.

“Đêm nay tôi không cần đàn bà.” Như vậy coi như là câu trả lờivà giải thích rồi đó.

Ta lại nghiêng người dán vào người hắn, để cho tóc của tavương trên vai hắn:

“Lẽ nào có cô nào đang chờ anh ở Hồng Kông?”

“Em đang tra xét tôi đó hả? Đừng quên thân phận của mình.” Hắnđứng dậy, khiến ta thiếu chút nữa ngã nhào, đủ thấy hắn lại bị ta chọc cho phátngấy lên rồi.

Ha ha, vui thiệt.

“Lâu phó tổng, người ta——” ta đứng dậy, ra sức cố gắng diễntiếp.

“Đi thôi! Tôi đưa em về.” Hắn kéo mạnh cánh cửa giấy, đi rangoài trước, không thèm chờ ta.

Đương nhiên cũng sẽ không thấy được bộ mặt quỷ quyệt của ta ởsau lưng.

Lấy đôi hoa tai trên bàn cho vào túi xách, ta bước nhanh đitheo sau hắn. Aizz, khi không có được món đồ trang sức đắt tiền này cũng khôngbiết nên cất chỗ nào đây nữa. Nghĩ đến những thứ trên bàn trang điểm của mình,ta nghĩ sau này ta có thể lên kế hoạch mở một cửa hàng trang sức.

Nghĩ đến hắn sẽ vắng mặt một tuần, lòng ta vui như mở hội.Đương nhiên, bắt đầu từ ngày mai ta cũng phải xin nghỉ, để cho bản thân vuichơi thỏa thích. Lần trước Ứng Khoan Hoài nói với ta rằng chơi trò dù lượn rấtđã, quyết định rồi, ngày mai đã bảo anh ấy dẫn ta đi chơi. Đúng rồi đúng rồi, lầntrước nói là vẽ cho ta một bức tranh chân dung, mà chỉ mới vẽ nháp thôi, phải bắtảnh vẽ hoàn chỉnh tặng cho ta mới được. Tên kia nói ta có khí chất của phụ nữĐường triều, ảnh muốn vẽ ta thành một cung nữ nhà Đường. Rất thú vị, chắc ta phảidụ ảnh vẽ thêm một bức ta-cổ-lỗ-sĩ để mà đối chiếu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv