Hôm nay chính là đêm giao thừa, Hà Dịch Dương đã nhiều lần hỏi An Hảo qua điện thoại di động, hỏi cô có
muốn đi đón giao thừa không. An Hảo thực sự cảm
thấy mệt mỏi, tại sao không có cách nào hiểu vậy, anh
ta đọc không hiểu chữ hả?
An Hảo nhấp một ngụm nước rồi hét lên: “Mẹ ơi?”
Lâm Uyễn đang đắp mặt nạ, bà chậm rãi bước tới nói:
“Con hét gì vậy?” An Hảo nhìn thấy bà liền lắc đầu và
nói: “Con nghĩ con nên nấu ăn.” Lâm Uyễn vẫy vẫy
tay, sau đó ngồi trên ghế sofa và bật TV lên.
An Hảo đi vào bếp dọn dẹp. Hai người ăn cơm xong.
Lâm Uyễn hỏi: “An Hảo, con có nghĩ qua muốn thi vào
trường đại học nào không?” An Hảo nhớ rằng lần
trước Hà Dịch Dương cũng đã hỏi, cô ngập ngừng
nói: “Con vẫn chưa nghĩ qua, con thấy thế nào cũng
được.”
Lâm Uyễn nói: “Thế nào cũng được, thế nào cũng
được là cái gì hả?” An Hảo nói một cách qua loa: “A a
a, chính là trường nào cũng được, đều được cả, con
về phòng đây ạ.” Lâm Uyễn liếc An Hảo một cái, hừ
lạnh một tiếng.
An Hảo trở về phòng, ngồi xuống và mở bài tập về
nhà ra. Cô ưỡn lưng và xoay cổ tay, được rồi! Hoàn
thành tất cả các bài tập về nhà trong ngày hôm nay!
Khi An Hảo viết xong hét bài tập, tay cô đã tê cứng,
cuối cùng cũng viết xong rồi. Cô đứng dậy và vươn
vai. Bây giờ đã là mười giờ. Viết lâu như vậy rồi sao,
đã muộn vậy rồi.
An Hảo đẩy cửa ra, rót một ly nước rồi uống nó, cô
thấy Lâm Uyễn đang xem TV và hỏi: “Tại sao muộn
như vậy rồi mà mẹ không đi ngủ đi ạ?” Lâm Uyển ăn
một quả táo và nói: “Mẹ đang xem dạ hội.” An Hảo
ngạc nhiên một lúc rồi hỏi: “Dạ hội? Dạ hội đêm đêm
giao thừa hay sao ạ?” Lâm Uyễn nói: “Sao vậy, không
được à?”
An Hảo lắc đầu và nói: “Không, mẹ tiếp tục xem đi.”
Lâm Uyễn liếc An Hảo một cái rồi tiếp tục xem TV.
An Hảo uống nước xong, lại rót một cốc nước lớn,
cô đi vào phòng, ngồi vào bàn, nhắc điện thoại lên,
vừa thấy tin nhắn của Tống Từ Nhất cô liền nhanh
chóng bắm vào xem: Anh ở dưới nhà em.
An Hảo ngay lập tức sững người, lao ra khỏi phòng
và chạy ra ban công. Lâm Uyễn ngạc nhiên nói: “Con
làm cái gì vậy!”
An Hảo nhìn thấy anh, quả nhiên dưới đèn đường
có một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó, tại sao
anh ấy lại thích đứng dưới đèn đường như vậy nhỉ.
Sau đó cô vội vã trở về phòng. Lâm Uyễn nhìn tâm
trạng An Hảo lên lên xuống xuống thì liền lắc đầu, sau
đó tiếp tục xem TV.
An Hảo trở về phòng, mở tủ quần áo ra và mặc chiếc
áo khoác mới mua, chiếc áo khoác màu đỏ, bên trong
cô mặc một chiếc váy đen. Cô sợ lạnh nên mặc thêm
quần bên trong. Vừa định ra ngoài, cô lại nhìn vào
gương một lượt, chải tóc và tô son sau đó mới hài
lòng bước ra ngoài.
Thấy An Hảo ăn mặc rất đẹp như vậy, Lâm Uyễn
mới hỏi: “Con như vậy là muốn đi đâu?” An Hảo nói:
“Cái đóm con với bạn cùng đi đón giao thừa ạ.” Lâm
Uyễển nghĩ là Hà Dịch Dương và Mạc Lê nên gật đầu
nói: “Được rồi, đón giao thừa xong nhớ về sớm đấy,
không được ngủ bên ngoài.”
“Con biết rồi mà mẹ.” An Hảo vừa nói vừa xỏ đôi bốt
đen vào.
Khi đi xuống cầu thang, cô thấy Tống Từ Nhất đứng
dưới ánh đèn đường đang hút một điếu thuốc. Vẫn
như mọi khi, anh mặc bộ đồ đen, An Hảo đi về phía
Tống Từ Nhất.
Tống Từ Nhất nhận thấy An Hảo bước gần đến, đôi
mắt anh ngay lập tức đông cứng lại. Ngày hôm nay,
An Hảo mặc một chiếc áo khoác màu đỏ. Trên nền
tuyết trăng mùa đông, đây là khung cảnh rực rỡ nhất.
Trước đó anh đã cảm thấy rằng cô mặc đồ màu đỏ
thực sự đẹp hơn bắt cứ thứ gì, yêu tinh, cô ấy thật sự
là một yêu tỉnh.
An Hảo bước tới hỏi: “Anh có lạnh không, anh đến
lúc nào vậy?” Tống Từ Nhất nói: “Anh cũng vừa mới
tới.” An Hảo nghe xong liền nói: “Tại sao anh lại đến
tìm em?”
Tống Từ Nhất nói: “Đến xem xem em chuyển nhà
tới đâu, em có muốn đi uống gì đó không?” An Hảo
nghĩ tới anh ấy đã đứng bên ngoài trong một thời gian
dài, uống thứ gì đó nóng hồi vừa hay làm ám người,
vì vậy cô liền đồng ý.
Do đó, hai người đã đi đến một cửa hàng đồ uống,
đây cũng cửa hàng duy nhất ở đây. Tống Từ Nhất
mang hai tách cà phê nóng đến và đưa chúng cho An
Hảo.
Ngồi bên cửa sổ, ngắm ánh đèn đêm và những
người bên ngoài. An Hảo và Tống Từ Nhất lặng lẽ
uống cà phê, nhìn sương mù trên cửa sổ, An Hảo nói:
“Lát nữa tới quảng trường trung tâm không?”
Tống Từ Nhất quay đầu qua nhìn An Hảo, An Hảo
nói tiếp: “Lát nữa sẽ bắn pháo hoa đó.” Tống Từ Nhất
nhấp một ngụm cà phê và nói: “Được.”
Sau đó hai người tiếp tục uống cà phê, An Hảo
uống ly cà phê nóng, liếc nhìn Tống Từ Nhất bên
cạnh, trái tim cô ấm áp, khóe miệng trộm nở một nụ
cười.
Hai người họ uống xong cà phê và đi đến quảng
trường trung tâm. Ngày càng có nhiều người tập trung
tại quảng trường trung tâm. An Hảo chen lấn, vậy
cũng nhiều người quá rồi, cô ấy căn bản là nghĩ tới thì
ra có nhiều không muốn ngủ như vậy?
An Hảo đang suy nghĩ, đột nhiên hai vai cô được
nắm chặt, An Hảo đứng không vững liền dựa vào
người Tống Từ Nhất. Tống Từ Nhát cúi đầu nói: “Tiến
lại gần hơn đi.”
An Hảo gật đầu, dọa cô sợ cô chết khiếp, đột nhiên
như vậy khiến trái tim cô không thể chịu đựng được.
Tống Từ Nhát thấy An Hảo gật đầu, anh nhéch môi
và thả lỏng tay. An Hảo đi sát ngay bên cạnh Tống Từ
Nhất.
Khi đi đến quảng trường trung tâm, mọi người đều
đã tập trung tại đây. An Hảo rút điện thoại ra, liếc nhìn
thời gian: “Sắp rồi, còn 3 phút nữa thôi.” Tống Từ Nhất
gật đầu.
Khi kết thúc đếm ngược, nhiều người cùng nhau
hét lên: 10, 9, 8, 7, 6… An Hảo không thể không cảm
thấy phấn khích khi đếm ngược. Cô liếc nhìn Tống Từ
Nhất, nhưng không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Tống
Từ Nhất.
3, 2, 1, 0! Tống Từ Nhất từ từ mở miệng nói: “Chúc
mừng năm mới.” Sau đó, pháo hoa bắn lên trời. Pháo
hoa trong tim An Hảo cũng muốn nổ tung rồi, tim cô
đập mạnh, sau đó cô nhéch môi nói: “Chúc mừng năm
Z1
mới.
Tống Từ Nhất và An Hảo cứ như vậy nhìn nhau,
ngay cả pháo hoa trên bầu trời cũng đều là phông nền
cho họ. Dưới pháo hoa, trong mắt hai người chỉ có
nhau. Hiện tại, trông họ đẹp tựa như một bức tranh.
Cách đó không xa, ngay cả khi pháo hoa đẹp đến
mức nào, Hà Dịch Dương không chẳng có tâm trí nhìn
ngắm, anh ta nhìn chằm chằm vào bức tranh trong sự
bàng hoàng. Anh ta nắm chặt tay, trái tim bị đâm đến
đau đớn, rõ ràng cô ấy nói rằng không muốn ra ngoài,
nhưng, nhưng… bây giờ anh đang nhìn thấy gì đây?
Phảo rồi, cô ấy nói cô ấy không muốn đi, bởi vì anh là
Hà Dịch Dương, phải không? Chỉ cần là Tống Từ
Nhất, thì đều có thể, phải không?
Mạc Lê mỉm cười và chụp anhr pháo hoa, cô ấy
không mảy may phát hiện thấy An Hảo và Tống Từ
Nhất nào cả. Cô ấy nhận thấy có gì đó không ổn với
Hà Dịch Dương, cô ấy hỏi: “Có chuyện gì với anh
vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”
Hà Dịch Dương miễn cưỡng kéo khóe miệng lên
cười nói: “Không có gì.” Mạc Lê cảm thấy hơi lạ. Lúc
này, cô ấy cũng nhìn thấy bóng dáng của An Hảo, và
rồi chú ý đến Tống Từ Nhất bên cạnh An Hảo. Cô ấy
liền nói: “Ơ, hình như đó là An Hảo và Tống Từ Nhất.”
Hà Dịch Dương nghe xong ngay lập tức sững
người, anh ta nhìn về phía An Hảo và mỉm cười cay
đắng. Mạc Lê nói: “Không phải An Hảo nói không
muốn ra ngoài sao.” Hà Dịch Dương nói: “Đúng vậy,
cô ấy vốn dĩ đã nói thế…”
Mạc Lê nhìn thấy ánh mắt của Hà Dịch Dương đối
với An Hảo. Trái tim của Mạc Lê liền kích động. Mạc
Lê mím môi, cô ấy muốn hỏi, nhưng cô ấy không mở
miệng hỏi được. Chỉ nắm chặt tay lại và nói: “Chúng ta
đi chào hỏi một tiếng nhé?”
Hà Dịch Dương quay người và nhàn nhạt nói:
“Không cần, chúng ta đi thôi.” Mạc Lê nghe xong, trái
tim cô ấy ngay lập tức chùng xuống, phải không, nó có
thực sự giống như cô ấy nghĩ đúng không?
Hà Dịch Dương nắm chặt tay lại, khẽ run lên, nghĩ
đến cảnh anh ta vừa thấy, trái tim anh ta như bị bóp
nghẹn. Anh sẽ không từ bỏ, dù thế nào đi nữa, anh
cũng sẽ không từ bỏ.