Sau khi Tống Từ Nhất tỉnh dậy, đầu óc quay cuồng,
cuống họng đắng chát đau nhức. Tống Từ Nhất nghỉ
một lúc rồi chậm rãi ngồi dậy, vuốt vuốt đầu. Sau khi
đứng dậy rửa mặt xong cảm thấy có chút lạnh,
choàng thêm áo khoác, sau đó ngồi xuống, bật máy
tính.
An Hảo đi tới tiệm cà phê như thường lệ, để Lâm
Uyễn ở nhà nghỉ ngơi. Lâm Uyễn ngẫm lại, hai ngày
nay mặc dù ở trong tiệm thì An Hảo cũng không để bà
làm việc, chỉ để ngồi nghỉ ngơi, thế nên cũng đồng ý
chờ ở nhà.
An Hảo đến tiệm xong thì thay đồng phục, Lưu Mộng
thỉnh thoảng sẽ trò chuyện cùng cô, hay ngày nay vì
An Hảo tới mà có thêm rất nhiều khách, nhưng cũng
chỉ gọi mấy cốc đồ uống, sau đó ngồi ở đó cả ngày,
không tới mức bận rộn.
Lưu Mộng cười nói: “An Hảo ở trường học nhất định
rất được chào đón phải không?” An Hảo nghe vậy
cười nói: “À…Xem như là vậy đi.” Lưu Mộng cười
cười, lại nhìn về chiếc bàn phía góc tường, sau đỏ
nhỏ giọng nói: “An Hảo, em nhìn người kia kìa, từ ngày em đến đây, anh ta ngày nào cũng đến, gọi một
cốc Cappuccino, ngồi ở đó cả ngày, ở trong tiệm mà
cũng phải đội mũ, thật là một kẻ quái lạ.”
An Hảo quay đầu nhìn lại, thấy người kia đúng là đang
đội mũ, một mực xem điện thoại, cà phê cũng không
có uống, đầu cúi thấp, đúng là có chút kì quái.
“An Hảo!” Mạc Lê ngọt ngào gọi. An Hảo quay người
lại thấy liền thấy hai người Mạc Lê với Hà Dịch
Dương.
“Ai, sao cậu lại đến đây?” An Hảo cười nói. Mạc Lê
nhìn Hà Dịch Dương rồi lại nhìn An Hảo: “Hừ, nếu
không phải tớ quấn lấy Hà Dịch Dương cả một ngày
trời thì cũng không biết là cậu làm thêm ở đây đâu.”
An Hảo cười một tiếng: “Không phải đâu, đây là tiệm
cà phê của mẹ tớ, tớ chỉ là đến đây hỗ trợ một chút
thôi.” Mạc Lê nghe vậy mới sững sờ, sau đó nói: “Oa,
vậy mẹ cậu đâu, tớ muốn đến chào hỏi một chút.”
An Hảo nói: “Hôm nay tớ bảo mẹ ở nhà nghỉ ngơi rồi,
công việc cũng không bận rộn lắm.” Mạc Lê nghe vậy
gật đầu. An Hảo tìm một chỗ cho hai người ngồi sau
đó bưng cà phê tới, cũng ngồi xuống.
Mạc Lê nhìn An Hảo nói: “Nếu như cậu bận công việc,
thì không để ý tới bọn tớ đâu, bọn tớ cũng chỉ là đến
An
thăm cậu một chút thôi.” An Hảo cười bưng cốc cà
phê lên: “Không có việc gì, không ảnh hưởng tới công
việc đâu.”
Mấy người trò chuyện, được một lúc, Hà Dịch Dương
hỏi: “Các em đã có dự định thi vào trường đại học nào
chưa?” Mạc Lê nghe thế cười: “À…Trường đai học ở
chỗ chúng em cũng không tệ đâu, cũng có khả năng
thi đậu được.”
An Hảo cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Hà Dịch
Dương: “Anh không bận việc gì à?” Mạc Lê cũng tò
mò nhìn về phía Hà Dịch Dương. Hà Dịch Dương bị
hỏi tới hơi sững sờ, tay cầm cốc cà phê cứng đờ, sau
đó cười một tiếng: “Làm sao lại tò mò về anh rồi? Anh
đương nhiên bận rộn lắm, bận muốn chết luôn áy.”
An Hảo nghe vậy nở nụ cười, không hỏi tiếp. Mạc Lê
và An Hảo trò chuyện vui vẻ, Hà Dịch Dương luôn
cảm thấy có ánh mắt nhìn về phía mình chăm chú,
hiếu kì quay đầu lại, lại không phát hiện điều gì, đang
tò mò, lại lơ đãng nhìn về phía người ngồi bên góc
tường kia. Ở trong tiệm, mà còn che chắn bản thân kĩ
như vậy, nghĩ thật kì quái…
“Hey, Hà Dịch Dương, anh đang nhìn cái gì vậy?” Mạc
Lê nói. Hà Dịch Dương lấy lại tinh thần, khoát khoát
tay cười nói: “À, không có việc gì đâu, làm sao vậy?”
Mạc Lê quay sang với An Hảo: “Cũng không còn sớm
nữa, tớ về trước đây, không quấy rày cậu nữa.” Sau
đó nhìn Hà Dịch Dương nháy mắt máy cái. An Hảo
cũng nhìn về phía anh ta.
Hà Dịch Dương dừng một chút: “Anh, anh cũng phải đi
đây.” Sau đó Mạc Lê đứng dậy nói: “Vậy có thể đưa
em về không?” An Hảo cười nói: “Nói cái gì vậy, không
phải lúc nãy là anh ấy đưa cậu đến à, phải không Hà
Dịch Dương?” Hà Dịch Dương gãi đầu cười: “Ù đúng
vậy, chúng ta đi thôi.”
Ra cửa tiệm, Hà Dịch Dương lái xe, Mạc Lê ngồi bên
ghế phụ. Mạc Lê thỉnh thoảng ngắm nhìn anh ta, sau
đó nắm chặt hai tay, giống như đã quyết tâm, chuyện
gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Cái kia, Hà Dịch Dương, năm
nay ah bao nhiêu tuổi?”
Hà Dịch Dương nghe vậy cười nói: “Làm sao vậy?
Cảm thấy anh rất già à?” Mạc Lê ngắn người: “Không
có, làm sao lại như vậy, chỉ là em hiếu kì chút thôi.”
Hà Dịch Dương chờ đến lúc đèn đỏ dừng xe, tay mới
xoa xoa cằm, nhìn về phía Mạc Lê: “Ừm…Coi như là
hai mươi ba đi.”
Mạc Lê thấy Hà Dịch Dương cười một tiếng, hô hấp
liền cứng lại, tim không khỏi nhảy dựng lên. Lập tức
quay đầu nắm chặt tay lại lầm bằm: “À…Cái kia cũng
không chênh lệch nhiều lắm…”
Hà Dịch Dương nghe không rõ: “Hử? Cái gì không
nhiều cơ?” Mạc Lê cười nói: “À, không có gì.”
Nói xong mặt Mạc Lê lặng lẽ đỏ lên. Có đôi khi thứ gì
đó chỉ vừa mới nảy mầm, nhưng trong lúc lơ đãng đã
tùy ý lan tràn rồi, làm sao bây giờ, cái này còn nhanh
hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Sau khi An Hảo tiễn hai người xong, Lưu Mộng cười
nói: “Bạn bè của An Hảo cũng không ít nhỉ?”
An Hảo cười một tiếng nói: “Vâng ạ…Mạc Lê là bạn
học cùng bàn với em, quen từ lúc vừa mới vào học.”
Lưu Mộng cười nói: “Nhìn rất hoạt bát đáng yêu, trông
cũng rất xinh xắn.” An Hảo cười gật đầu.
Tống Từ Nhất bận rộn cả ngày, sắc mặt có chút tái
nhợt, cả trán đầy mồ hôi. Anh đóng máy tính lại, tựa
vào ghé, một tay đưa lên xoa xoa trán, từ từ nhắm hai
mắt. Phải bao lâu nữa, anh mới có thẻ lấy lại tất cả
mọi thứ, phải bao lâu nữa, mới có thể khiến người kia
trả cái giá thật đắt.
Tống Từ Nhất nghỉ một chút rồi đứng dậy rửa mặt,
nhìn lại mình trong gương. Lại cầm nhiệt kế lên đo,
phát hiện quả nhiên lại lên cơn sót rồi. Thở dài, mở
ngăn kéo ra, lấy thuốc hạ sốt uống.
Uống thuốc xong, liền lên giường ngủ thiếp đi. Tống
Từ Nhất mơ một giấc mơ.
“Tiểu Nhát…Tiểu Nhát…Đừng để bản thân quá mệt
mỏi.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên. Tống Từ Nhất
vừa nghe vậy liền quay đầu, trông thấy mẹ mình
Đường Tịch ngay sau lưng đang dịu dàng nhìn anh.
Tống Từ Nhất hô lên: “Mẹ?”
Đường Tịch cười hiền từ xoa đầu Tống Từ Nhất:
“Đừng để mệt mỏi như vậy, con phải chăm sóc bản
thân thật tốt chứ?” Anh nắm tay lại. vành mắt hơi đỏ,
nói: “Bây giờ con vẫn còn rất yếu kém, chỉ cần mấy
năm nữa, qua mấy năm nữa thôi, con sẽ có thể báo
thù cho mẹ.”
Đường Tịch không nói gì, vẫn như cũ xoa đầu Tống
Từ Nhất, vuốt hồi lâu mới nói: “Thế giới này thực ra có
rất nhiều đẹp tốt đẹp, Tiểu Nhất của chúng ta nhớ phải
quan tâm tới phong cảnh xung quanh, tới những
người bên cạnh con nhé. Mẹ phải đi rồi….” Nói xong
bóng dáng của Đường Tịch cũng dần mờ đi. Tống Từ
Nhất không với tay bắt lấy, trơ mắt nhìn Đường Tịch
cười rời đi, cắn chặt bờ môi.
Lúc Tống Từ Nhất tỉnh dậy, toàn thân đã đổ mồ hôi,
cầm điện thoại lên xem đã muồi giờ sáng. Mới chậm
chạp đứng dậy đi tắm gội.
Sau đó mặc quần áo đi xuống lầu, người hầu thấy vậy
vội vàng chào: “Cậu chủ, cậu tỉnh rồi, cậu có muốn ăn
chút gì không, tôi lập tức đi chuẩn bị.” Tống Từ Nhất
khoát tay: “Không cần đâu, mang một cốc cà phê đến
thư phòng của tôi đi.”
Tống Từ Nhất nói xong lại trở về phòng, cầm máy
tính, sau đó lại choàng thêm áo khoác sau đó mới đi
vào thư phòng. Trên bàn chất đầy một đồng tài liệu,
Tống Từ Nhất ngồi xuống, lật ra xem. Người hầu sau
khi gõ cửa tiến vào, đặt cốc cà phê xuống, quay người
nhẹ nhàng đi ra đóng cửa.
Khép cửa lại, thở dài. Ai, cậu chủ này của bọn họ, còn
trẻ như vậy, mà đã mạnh mẽ như vậy, từ sau khi bà
chủ qua đời, cậu chủ rõ ràng càng trở nên kiệm lời ít
nói, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa bé thôi…
Tống Từ Nhất đang xem tài liệu đột nhiên nhớ tới giấc
mộng vừa nãy, lời của mẹ vang lên, người bên cạnh…
An Hảo bây giờ đang làm gì nhỉ? Tống Từ Nhất sững
sờ, sau đó cười một tiếng, lầm bẩm nói: “An An…”