6.
Tôi rót nước xong rồi đi ra, Lục Sâm đang ngồi ở sô pha xoa xoa huyệt thái dương: “Lục tổng, uống chút nước ấm, sẽ không đau đầu nữa.”
“Được.” Lục Sâm cười, nụ cười kia còn đẹp hơn cả hoa tháng ba.
“Lục tổng, vậy anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.”
“Đợi chút.”
Tôi vừa định rời đi, lại bị Lục Sâm nắm cổ tay, anh ta dùng sức một chút, trọng tâm tôi không vững, ngã vào lồng ngực của anh ta. Tôi vừa muốn đứng dậy, nhưng anh ta xoay người một cái, lại trực tiếp đặt tôi ở dưới thân.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt sâu xa.
Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, bình thường thì miệng lưỡi linh hoạt, bây giờ một chữ cũng không nói được.
Lục Sâm dán mắt nhìn tôi một lúc, khuôn mặt từ từ hạ xuống.
Mặt anh ta cách tôi càng lúc càng gần, gần đến mức tôi có thể thấy rõ hàng lông mi dày trên đôi mắt của anh ta, môi anh ta gần như chạm xuống, tôi hoảng hốt, quay đầu đi, môi anh ta lướt qua má tôi.
Môi của anh ta có chút lạnh...
“Lục tổng, anh uống rượu nhận nhầm người rồi.” Tôi xoay đầu, lần nữa đón lấy ánh mắt của anh ta, điềm tĩnh nói.
Say rượu loạn tính, rất bình thường, hơn nữa, Lục Sâm với Thẩm Hàng là bạn cùng trường, đều là đàn anh đại học của tôi, bây giờ tôi đã hiểu vì sao nữ sinh mặc đồng phục trong khung ảnh vừa nãy có cái gì quen thuộc.
Đó là bộ đồng phục thống nhất trong buổi lễ tốt nghiệp của Đại học Giao thông, vừa khéo tôi cũng mặc.
Nói như vậy, người thương của Lục Sâm cũng là người trong Đại học Giao thông của chúng tôi rồi.
Màn đêm buông xuống, tự nhiên sẽ có một chút thác loạn.
Lục Sâm ngẩn ra, nhìn chằm chằm mặt tôi một lúc, anh ta vươn tay vuốt ve khuôn mặt của tôi, tôi có thể cảm nhận được những ngón tay thô ráp của anh ta đang cọ vào má tôi.
Bỗng nhiên, môi mỏng anh ta khẽ nhếch, nhìn tôi nở nụ cười.
Anh ta cười khiến tôi không xác định được, cũng không biết làm sao, tôi đẩy anh ta ra rồi đứng lên, sau khi ra vẻ điềm tĩnh nói lời tạm biệt, lại giống như chạy trốn mà rời khỏi nơi ở của anh ta.
...
Về đến nhà, ngay khi tôi vừa mở cửa, một cái bóng trắng đã lao vào trong lòng tôi.
“Đại Bạch.” Tôi giữ đầu Đại Bạch lại, không ngừng xoa đầu của nó: “Nhớ chị rồi phải không?”
“Gâu gâu gâu.” Đại Bạch ngay lập tức sủa vài tiếng với tôi.
Đại Bạch chính là con chó lang thang tôi cho ăn, là giống Samoyed.
Lúc tôi rời khỏi nhà Thẩm Hàng, nó nhìn thấy tôi lên xe, vẫn luôn đuổi theo phía sau xe của tôi, tôi không nỡ, liền mang nó đi theo luôn.
Bây giờ lông trắng như tuyết, ánh mắt đen lại sáng rực, so với con chó lang thang lúc trước hoàn toàn khác nhau.
Đại Bạch lập tức chạy đến, bắt đầu sủa lên.
Tôi mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, nghĩ đến nụ hôn xém chút nữa hạ xuống của Lục Sâm, trái tim lại trở nên lộn xộn.
Lục Sâm là người có lý trí cao nhất.
Chắc chắn sẽ không để bản thân quá say...
Hơn nữa sẽ không để cho bản thân sau khi say làm ra những chuyện quá giới hạn.
Vì vậy, rốt cuộc anh ta có ý gì chứ?