Hoàng Anh lại cụp mắt xuống,cô sợ sẽ dọa đến anh.Vương Tuấn Duệ thấy khó chịu,khi Hoàng Anh cứ coi hắn như người xa lạ.
-Này bé,em có cần tạo khoảng cách với tôi như vậy không?
-Ai là bé ở đây chứ,tôi cũng 20 tuổi rồi đấy.
Hoàng Anh không vui trề môi nói,Vương Tuấn Duệ cười phá lên
-Em mới 20,tôi 26 nên tôi vẫn có thể gọi em là bé,hiểu chưa?
-Chưa hiểu
Hoàng Anh ngang bướng cãi lại,Vương Tuấn Duệ nhíu mày,sát thủ có một không hai trên thế giới đây sao?
-Không cãi với em nữa,thay đồ đi rồi xuống dưới.
-Nhưng mà....tôi không có đồ
Hoàng Anh nói lí nhí,nhìn lại cái áo sơmi rộng thùng thình trên người mình.
-Ách,tôi quên mất,không sao,lát sẽ có người mang đến.
Vương Tuấn Duệ ôm eo cô đi ra khỏi phòng.Hai người nói chuyện vui vẻ đi xuống dưới nhà.
-Minh Trị,đặt đồ cho phu nhân,sẵn tiện vài đôi lens mắt màu đen.
Hắn nói với Minh Trị đứng bên cạnh,câu cuối nhấn mạnh như lời cảnh cáo,Minh Trị "Vâng" một tiếng rồi đi luôn.
-Vương Tổng,tôi đói rồi
Hoàng Anh mè nheo bên cạnh Vương Tuấn Duệ.Hắn ta cười rồi búng tay một cái,lập tức có người bê một bàn đồ ăn ra,người đi sau lén nhìn Hoàng Anh,cô ta thấy đôi đồng tử của Hoàng Anh thì sợ hãi đánh rơi đồ ăn trên tay.
Cô ta luống cuống không biết làm thế nào thì Minh Trị chạy vào.
Mặt Vương Tuấn Duệ tối sầm đi,anh quát:
-Minh Trị,mang cô ta đi làm thí nghiệm,sản xuất thành AL mắt xanh.
Lúc này,Vương Tuấn Duệ rất tức giận đi,Minh Trị không dám ho he,"Vâng" một câu rồi lôi người hầu kia đi,mặc sức cô ta xin tha thứ.
-Vương Tổng bớt nóng.
Hoàng Anh cũng có hơi sợ hãi,chủ nhân của cô tức giận cũng chưa từng như này a.
-Bảo bối,ngoan,gọi tôi là Duệ.
Vương Tuấn Duệ xoa xoa mái tóc màu tím của cô,cưng chiều nói.....
======>Tobecontineud
[Hôm nay ta rảnh a,phọt phẹt thôi đừng trách nga].