Nói rồi Phong đi thẳng ra cửa đóng cửa lại đi về. Ngọc đúng nhìn theo bóng Phong đi khất sau cánh cửa. Anh không hiểu hay cố tình không hiểu? Trái tim anh làm bằng gì mà không hiểu được tấm lòng của cô? Theo đuổi một người không thích mình là đúng hay là sai?
Ở quán vỉa hè.
\- Ôi no quá! –Linh Đan nhìn Phương cười vui vẻ.
\- Mang tiếng đi ăn hẳn khách sạn sang trọng. Phương trêu.
\- Đi công việc mà, còn phải giữ ý chứ. Ngồi ăn như ngồi với cậu thế này, khách chạy mất dép.
\- Tớ đưa cậu về.
\- Thôi tớ đi xe buýt, cậu về đi, đưa tớ về cậu về đến nhà nửa đêm mất.
Phong về, anh đi quay lại quán vỉa hè ban nãy thấy Linh Đan đã ngồi, quán còn đấy, người thì không thấy, chắc cô ấy đã về. Đến giờ anh cũng không biết cô ở trọ ở đâu? Lang thang qua vài tuyến phố, anh đi về nhà.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Linh Đan thả mình xuống chiếc giường quen thuộc. Tay cầm điện thoại nhắn tin với Phương.
Linh Đan: - Về đến nhà chưa?
Phương: Vừa tắm song, chuẩn bị lên giường. Còn bạn?
Linh Đan: Tớ vừa lên giường, nay ăn ngon quá.
Phương: Ăn khách sạn lại không ngon.
Linh Đan: vậy à?
Phương:...
Linh Đan: Thôi, ngủ đây, chúc ngủ ngon.
Phương: ừ, ngủ ngon và mơ thấy vài anh chàng đẹp trai nhé.
Tắt điện thoại, Linh Đan mỉm cười, có con bạn thân thật đáng yêu.
Đang lim dim ngủ, tiếng chuông báo messenger vang lên, là ai nhắn tin cho cô giờ này chứ? Không phải đã chào Phương đi ngủ rồi sao? Nàng ta lại nghĩ ra chuyện gì đây?
\- Hôm nay, cô làm rất tốt.
Hả? Là sếp tổng sao??? Cô dụi mắt tỉnh cả ngủ.
\- Cảm ơn sếp. Nhờ có sếp và anh Sơn giúp đỡ em ạ.
Cô lịch sự nhắn lại.
\- Cô về đến nhà chưa?
\- Em đi ngủ rồi ạ.
\- Làm cô mất ngủ à?
\- Không ạ, em mới bắt đầu đi ngủ thôi ạ.
\- Vậy, cô ngủ ngon.
\- Vâng, sếp ngủ ngon.
Bỏ điện thoại sang một bên, Linh Đan ôm con gấu bông yêu quý vào lòng, cô không hiểu anh sếp này thế nào nữa. Lúc ngồi thuyết trình với Toshiro anh luôn nhìn cô, đôi mắt anh như cổ vũ cô rất nhiều. Nhìn anh, cô có lúc quên cả mình đang nói gì, anh lại nhếch mép cười và gật đầu cho cô nói tiếp. Lúc đó, cô thấy lòng mình xao xuyến, cảm giác đó cô chưa có với bất kỳ một người nào. Gạt bỏ mọi suy nghĩ trong lòng, việc ngủ quan trọng hơn, phải ngủ để lấy sức chiến đấu với chị Thu Mai chứ. Cứ thế cô chìm vào giấc ngủ không biết rằng một người nào đó ngồi ôm điện thoại cười một mình.
Một ngày mới lại bắt đầu, phòng kinh doanh bất động sản họp nhanh, thông báo việc hợp đồng ký kết với Nhật đã tiến hành thuận lợi. Linh Đan được thưởng nóng vì lập công đầu.
\- Chúc mừng gái nhé.- Chị Quỳnh ôm cô vỗ vai.
\- Em làm tốt lắm.- Chị Thu cười vui vẻ với cô.
\- Hôm nay phải khao nhé Linh Đan. –Phan nói.
\- Hai anh nhất trí với ý kiến của Phan.- Tường và Kiên đệm theo.
\- Thế các anh gọi anh Cường và anh Hiếu nhé. Linh Đan vui vẻ đồng ý.
Anh Cường và Hiếu là nhân viên thị trường nên đi suốt không mấy khi ở phòng.
\- Nhất trí. – Ba anh chàng đẹp trai của phòng đồng thanh.
\- Mới có ký được cái hợp đồng thôi mà cũng xôn xao lên. – Chị Duyên bĩu môi.
\- Chị không đi thì bọn em đi. Chị cứ làm giỏi như em Đan đi. – Phan đứng ra lên tiếng.
\- Chúng ta làm chung một phòng, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, được không ạ? Nên các anh chị đừng vì em mà nói nhau nữa.
Linh Đan thấy có vẻ không ổn lên tiếng. Chỉ có trưởng phòng Thu Mai hôm nay yên lặng lạ thường. Cô biết mọi người trong phòng không phải không muốn giúp đỡ nhau, mà là do trưởng phòng, chị ấy hay ghen ghét nên không thích ai giúp đỡ ai, làm trong môi trường như thế này, thật mệt mỏi. Nếu cô được nhận vào làm, nhất định sẽ tạo lại môi trường thân thiện trong phòng này. Quyết định song xuôi, ai về việc người nấy.