Lái xe tới trước cổng nhà, anh mở máy ra gọi cho An Nhiên. Mới xa có mấy phút mà nhớ vậy rồi, phen này anh chết chắc. Tương tư chắc thành bệnh.
"Anh tới nhà rồi sao?"
"Ừm, tôi vừa mới tới. Em đang làm gì đó?"
"Tôi đọc sách. Anh tranh thủ vào nhà nghỉ ngơi đi nha."
Cô nhỏ này luôn luôn muốn kết thúc điện thoại với anh sớm. Có biết người ta vẫn còn muốn kéo dài cuộc trò chuyện không? Philip lẳng lặng ghi nợ An Nhiên, anh định bụng mai mốt có gì với nhau rồi, anh sẽ đòi cả vốn lẫn lời.
"Vậy em tranh thủ đọc sách một chút thôi, rồi đi ngủ sớm nhé!"
"Chúc anh ngủ ngon!"
"Chúc em ngủ ngon!"
Bước vào phòng khách, Philip ngạc nhiên khi thấy bố mẹ đang đóng đô trong phòng. Bà Trân thấy anh là giở giọng chọc ghẹo ngay:
"Sao con trai! Bữa nay ăn chực ở đâu vậy?"
"Ăn chực đâu mà ăn chực. Con là được mời đàng hoàng nhé!" Philip phản đối.
Bà Trân cười cười: "A thế hả? Thế ai mời con vậy?"
"Bạn gái và vợ tương lai của con. Đương nhiên là cô ấy rồi."
Ông John nhướng mắt, học theo bà Trân giở giọng ám muội: "Là ai vậy con?"
"Đương nhiên là người cứu mạng bố đấy."
"À thế hả, An Nhiên ấy hả? Thế hôm nay con bé nấu cho con ăn hả?"
"Bữa tối hôm nay thế nào con trai? Lãng mạn chứ hả?"
Mỗi người một câu, chọc ghẹo con trai của họ. Không khí gia đình này luôn luôn cởi mở như thế. Chọc chán, hai vợ chồng già nhìn con trai.
"Con sắp sếp kế hoạch làm việc để quay về Mỹ kịp Lễ Tạ Ơn năm nay xong chưa con trai?"
"Năm nay đi muộn một chút và về sớm hơn được không ba mẹ?"
Hai vợ chồng già nhướng mi: "Sao thế? Không nỡ rời xa vợ tương lai hả con trai?"
Philip da mặt dày, sợi dây mắc cỡ gì gì đấy cũng đã đứt, anh thừa nhận vô cùng thẳng thắn: "Chưa đi đã thấy nhớ rồi, ở bên đó hai tháng chắc con héo úa."
Bà Trân và ông John vô cùng không phúc hậu: "Bị trời trả báo hả con trai? Ngày xưa toàn người ta phải nhớ con. Bây giờ được nếm trải cảm giác một ngày không gặp bằng ba thu hả?"
Philip thừa nhận: "Thế cho nên bố mẹ bay qua trước, giữa tháng 11 con sẽ bay sang, sau đó cuối tháng 12 con quay lại. Ba mẹ cứ ở đó nghỉ dưỡng thêm."
"Con không ở với họ hàng đến sang năm rồi về cùng bố mẹ luôn."
"Thôi! Con còn nhiều việc bên này."
"Ở bên đó vẫn làm việc được mà con trai. Đừng có viện lí do sứt sẹo như vậy chứ."
Philip vuốt mặt cười gian: "Vậy bố mẹ có hy vọng con kết hôn không? Có muốn bế cháu nội không? Nếu không thì con ở Mỹ sáu tháng sau con về."
Hai người già cuống lên: "Thôi thôi! Con nên tranh thủ về sớm. Sau đó đánh nhanh rút gọn, nếu được năm sau cưới luôn nha con trai. Bố đặt chỉ tiêu cho con, target của năm sau là đám cưới, không cần phải lợi nhuận bao nhiêu phần trăm nữa hết."
Bà Trân thay đổi ý định khủng khiếp hơn: "Hay là năm nay con đừng quay về Mỹ. Ở lại Việt Nam phát triển tình cảm đi con trai."
Ông John lắc đầu: "Không được. Phải quay về bên kia vào dịp Lễ Tạ Ơn."
"Như vậy con sẽ đi, chậm sau ba mẹ một tuần."
Nhưng mà năm nay lần đầu tiên anh chẳng muốn quay về Mỹ. Mọi năm đây là giai đoạn anh cảm thấy thoải mái nhất sau một năm vất vả, anh được quay trở lại nơi mình đã sinh ra và lớn lên, đoàn tụ với anh chị em họ, cô chú bác và họ hàng bên Mỹ. Giờ đây lòng anh chẳng muốn xa Việt Nam một chút nào, vì người trong lòng của anh ở đây. Ước gì có thể mang cô theo cùng anh.
Vì chẳng được như ý nguyện nên mấy ngày sau đó anh lại mặt dày, cố tình tự tạo cơ hội để tiếp cận người ta.
Chiều tan sở, Philip chạy tới trước cổng bệnh viện ăn vạ, buộc An Nhiên phải leo lên xe anh. An Nhiên vừa thắt dây an toàn vừa phàn nàn: "Sao hôm nay anh cứ buộc tôi phải đi chơi với anh? Thật là gàn."
Philip cười rồi bẻ lái ra đường: "Tôi sắp về Mỹ rồi, phải tranh thủ gặp bạn tốt." Nếu không thì nhớ chịu sao nổi.
"Làm như anh đi về Mỹ luôn không quay lại Việt Nam nữa vậy."
"Hai chuyện khác nhau mà. Nhưng mà làm việc phải được nghỉ ngơi. Tôi là đang giúp em đó."
"Tôi chẳng thấy thế, hôm nay tôi buồn, chẳng có tâm trạng gì."
Philip quay lại ngay: "Lại bị ai ăn hiếp nữa sao?"
An Nhiên lắc đầu: "Không phải vậy, họ chẳng ăn hiếp tôi được. Nhưng tôi buồn cách họ đối xử với bệnh nhân."
"Có chuyện gì nữa hay sao?"
An Nhiên bức xúc tuôn ra một tràng: "Người đồng nghiệp đó lại tham lam tiền mổ dịch vụ. Bệnh nhân đó cũng không chịu nổi ca phẫu thuật. Anh ta mổ làm cho tình hình nghiêm trọng hơn. Giữa ca mổ, anh ta không xử lý được. Cũng may là còn cứu kịp. Điều tôi tức là anh ta không có thái độ hối cải hay áy náy vì sai lầm của mình. Anh ta đùa trên mạng sống của bệnh nhân. Nếu tay nghề không có thì về nhà mổ heo đi, tại sao coi thường mạng sống của người ta vậy?"
Philip phì cười, cô nhóc này lại giận dữ, dám bảo người ta về nhà mổ heo.
"Bây giờ không nhớ chuyện không vui nữa, tôi đưa em đi chơi trò chơi chịu không?"
"Gì chứ? Trò chơi gì ở đâu ra?"
"Đừng nói em không biết khu vui chơi nha. Hôm nay để tôi dẫn em đi xả stress."
Philip đưa cô vào khu vui chơi, anh muốn cho cô chơi những trò chơi dễ để tăng kích thích. Philip đi mua một đống tiền xu. An Nhiên tâm trạng đang không vui, anh bèn kéo cô qua đập thú. Sau khi bỏ đồng xu vào máy, anh đẩy An Nhiên vào vị trí.
Đầu tiên An Nhiên có vẻ không muốn, cô bĩu môi như bảo anh quá trẻ con và cô chẳng chịu chơi. Philip đành phải đứng vào máy. An Nhiên nhìn anh đập hụt một lần, rồi bỏ đồng xu khác vào, vẫn đập hụt.
Sau lần đập hụt thứ N, Philip tức mình cởi áo vest ra. An Nhiên vô cùng hợp tác, không đợi người ta nhờ đã chủ động cầm áo giúp người ta. An Nhiên lúc đầu còn bàng quang, sau thì thành cổ vũ hăng say nhưng anh vẫn.. đập hụt.
Làm gì có chuyện soái ca đập phát nào là trúng phát đó như trong truyện ngôn tình thường hay viết. Giả dối hết. An Nhiên sau một hồi cổ vũ, bắt đầu nhìn anh khinh bỉ. Từ vị trí đứng bên cạnh, và giờ thì vô cùng hổ báo, dứt khoát đẩy anh ra, bước vào vị trí. Nhưng đập một hồi thắng chỉ hai ba bàn, còn thua thì thảm đến mức không nỡ nhìn. Philip cúi mặt, khóe môi không thể cong hơn.
An Nhiên nhìn cái máy tuyên bố vô cùng đáng ăn đòn: "Cái máy này chơi ăn gian quá, chúng ta tìm máy khác chơi đi."
Thế là mắt ngó nghiêng tìm trò chơi hấp dẫn hơn, tay thì kéo Philip đi theo cô. Philip bị động theo An Nhiên, nhưng nhìn kỹ anh đang cố tránh người khác va chạm cô hết mức có thể trong khi miệng thì mỉm cười không thể nào hạnh phúc hơn vì tay đang được người ta nắm. Anh còn thuận lý thành chương cũng giả vờ bị động để người ta kéo anh đi qua các máy trò chơi.
An Nhiên chạy tới máy hát karaoke, bỏ đồng xu vào, bấm bài Top of the World, cô xoay qua Philip: "Anh biết hát bài này không?"
Không đợi Philip gật đầu, cô đã nhét micro vào tay anh, bắt anh hát trước. Phòng hát karaoke hơi chật, hai người anh và cô phải đứng sát vào nhau.
An Nhiên hát hăng say đến nỗi không thấy được là người đàn ông đứng bên cạnh hơi bị lưu manh, ỷ vào không gian nhỏ hẹp, tranh thủ đứng sát vào cô hơn nữa, độ cong khóe miệng ngày càng cao.
An Nhiên đang bị stress nên cô hát hết bài rồi vẫn bắt anh bỏ tiếp đồng xu vào. Philip nhìn cô: "Hết tiền rồi, để tôi đi mua tiếp."
"Anh mua ít đồng xu vậy hả? Lần này để tôi mua thêm."
"Cô hai, nãy giờ đã xài hết 50 đồng xu rồi ấy."
"Có là bao." Thái độ An Nhiên như là chuyện nhỏ "Anh tránh ra đi, để tôi đi mua cho."
Cô xô nhẹ anh ra, định chạy đi, nhưng Philip kéo tay cô lại: "Em ở yên đây đi, đừng chạy lung tung."
Không đầy một phút sau Philip đã quay lại, nhét một mớ đồng xu vào tay cô: "Nè em muốn hát bao nhiêu cũng được."
Lần này cô bấm chọn mấy bài tiếng Việt. Philip đứng một bên ngắm cô, lặng lẽ lấy điện thoại ra quay. Không ngờ cô hát mấy bài nhạc vừa hay, vừa buồn, vừa sâu lắng. Cô nhóc này cũng có nhiều tài lẻ quá. Càng ngày anh càng không dứt ra được. Anh nên làm sao bây giờ?
Anh vẫn đang âm thầm quay video, trong khi An Nhiên đã chọn một bài nhạc Anh khác, rồi đưa anh song ca cùng với cô.
"Giọng của anh ấm thật, trước giờ tôi không biết anh hát hay vậy luôn đó. Giờ mình song ca bài này nha."
Hai người ăn ý hát một bài song ca nữa. An Nhiên định bỏ đồng xu vào tiếp thì Philip ngăn lại: "Hát nhiêu đó đủ rồi nhóc. Em mà hát nữa ngày mai không nói chuyện được đâu."
"Nhưng mà.."
"Không nhưng gì hết."
Philip lấy lại đồng xu trên tay cô rồi kéo cô ra khỏi phòng karaoke. Vốn anh định kéo cô ra ngoài tìm gì ăn rồi mới chơi tiếp, nhưng mà cô này như lần đầu tiên trong đời được đi chơi. Vừa ra khỏi máy hát karaoke lại kéo anh tới trò chơi gắp thú. Khỏi phải nói hai người bọn anh đứng hơn mười lăm phút không gắp được con thú nào.
An Nhiên bực bội đá nhẹ vào máy, giọng vô cùng hung hăng: "Cái máy tào lao, ăn gian dã man."
Philip cười muốn sặc, gắp không được thì mắng người ta tào lao, chơi thua thì đổ thừa người ta ăn gian. Cô cũng có tính trẻ con lắm đó, đây có phải là thành công của anh khi khơi dậy được nét trẻ con này trong cô không? Trước giờ anh chỉ biết An Nhiên lúc nào cũng nghiêm chỉnh, nhiều khi quá đạo mạo. Bây giờ thân với cô hơn rồi mới biết thì ra cô bé này cũng có mặt rất trẻ con. Với những người thân yêu, cô sẽ bộc lộ bản tính thật, không dựng một bức tường vô hình, không tự gồng mình để làm người lớn. Cô vô tư thể hiện hết bản chất trong sáng của mình. Philip nhìn cô, rất muốn hôn vào khuôn mặt đang phụng phịu của An Nhiên.
Cô vẫn nắm tay anh đi qua một số máy, và dừng hẳn lại máy chơi đua xe. Bỏ đồng xu vào, khởi động máy, chạy được một lúc là đâm vào tường. Cô không cam tâm, lại lấy đồng xu từ trên tay anh bỏ vào máy, kết quả xe đâm vào dải phân cách. An Nhiên tức tối gào lên: "Tào lao!"
Philip cười lớn: "Em chơi dở quá, tránh sang một bên, đến lượt tôi."
Trò này Philip làm trùm, vì nó là sở trường của anh. Bên Mỹ, lúc nào tụ tập mấy anh em họ, bọn anh đều chơi trò đua xe này. Thế nên không hề ngạc nhiên anh thắng liên tiếp mấy bàn. An Nhiên vỗ tay vang dội.
"Có thể chứ." Rồi cô nói với cái máy: "Cho mày ăn hiếp tao, nhìn đi rồi mày cũng thua bạn tao."
Hai người cứ chơi hết mình, không hay nãy giờ có một số cô bé sau khi nhìn kỹ An Nhiên, rồi quay sang Philip, chợt nhận ra hai người này nổi tiếng. Thế là len lén lấy máy điện thoại ra bấm lia lịa. Philip và An Nhiên không hề hay biết rằng mình lại được lên mạng nhưng lần này với chủ đề cặp đôi dễ thương nhất hành tinh.
Bên này, thấy An Nhiên nói chuyện với cái máy, Philip không nhịn được cười.
Rồi An Nhiên quay sang anh: "Chơi tiếp đi anh, cho nó sợ."
Thật vất vả để nén cười, Philip lắc đầu nhìn cô: "Không cho em chơi nữa. Bây giờ đi kiếm gì ăn, tối rồi."
"Nhưng tôi chưa cảm thấy đói, chơi tiếp đi mà." An Nhiên chơi chiêu năn nỉ. Philip vẫn không mềm lòng. Bắt buộc cô phải đi ăn tối.
Vào nhà hàng, cặp đôi dễ thương này lại khiến một số cô gái không cưỡng lại được mức độ đẹp trai, đẹp gái của họ, thế là lấy máy ra chụp lén và đăng lên trang cá nhân của họ.
Nhưng đấy là chuyện của ngày hôm sau, còn giờ anh đưa An Nhiên về, tới cổng chung cư nhà cô, anh thấy bịn rịn hơn bao giờ hết.
An Nhiên nhìn anh: "Nãy giờ tôi thua nhiều tiền lắm hả? Sao trông anh buồn vậy?"
Philip biết cô đùa nhưng anh cười không nổi. Anh nhìn cô: "Tối mai tôi bay sang Mỹ rồi. Cuối tháng 12 tôi mới quay lại."
"Tôi tưởng anh bay về Mỹ luôn."
"Nếu tôi không quay lại Việt Nam luôn, em.. có buồn không?"
"Đương nhiên là buồn rồi."
Philip nhìn cô đăm đăm như muốn khẳng định điều gì đó: "Em.. buồn nhiều không?"
"Buồn nhiều chứ, bây giờ anh là bạn thân nhất của tôi. Nếu không gặp lại tôi sẽ rất buồn."
Chỉ câu nói này của An Nhiên đã khiến lòng anh tràn đầy hy vọng. Vậy là trong lòng cô có anh, chỉ có điều cô chưa thể gọi tên nó là tình cảm gì. Nó còn hơi mơ hồ với cô, anh không nên ép cô, cô cần thời gian để hiểu rõ lòng mình.
Philip không kìm được, anh chồm qua ôm nhẹ An Nhiên vào lòng: "Em ở lại giữ gìn sức khỏe. Em phải lo cho bản thân. Chuyện của bệnh viện sẽ không bao giờ kết thúc cho nên tôi hy vọng em đừng đặt nặng trong lòng. Mọi chuyện xảy ra em hãy nghĩ mình đã cố gắng hết sức, và đó không phải là lỗi của em. Hứa với tôi, không được khóc nữa nhé!"
Những lời nói của anh khiến cô thật cảm động. Có một người luôn quan tâm mình thật là tốt. Lần đầu tiên cô không cãi anh, chỉ dịu dàng gật đầu: "Anh đi cẩn thận nhé. Hẹn gặp lại anh!"
Anh bước xuống xe, tiễn cô vào tận cổng thang máy, giờ phút này anh mới cảm nhận được sâu sắc thế nào là không nỡ chia tay. Buồn đến thắt lòng, nếu có thể anh chỉ mong hủy vé máy bay và ở lại bên cô.