Yêu Em, Anh Trở Nên Tốt Hơn

Chương 11: Âm hồn không tan



Trong khi ấy, nhân vật bị phong sát không hề hay biết gì. Cô đang trong giờ học lý thuyết môn học phần 'Dịch tễ học'. Cô đang cùng các bạn thảo luận nhóm các câu hỏi giảng viên đặt ra để hiểu sâu bài vừa học. Học xong chiều bọn cô còn qua viện học lâm sàng, tối lại còn phụ trực ở viện.

Một ngày của cô ở học kỳ thứ chín này vô cùng vất vả. Sáng cô ra khỏi nhà lúc 7 giờ và kết thúc lúc 11 giờ đêm. Nếu hôm nào phải trực, cô chỉ có thể ngủ được ba bốn tiếng. Hiện tại cô không còn tham gia chương trình trình diễn thời trang nào. Tất cả thời gian cô đều tập trung cho việc học và ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi bác sĩ nội trú cuối năm thứ sáu.

Cô cũng không hề theo dõi các phương tiện truyền thông hay các trang, kênh thông tin về giải trí. Do vậy cô không hề hay biết mình bị người ta phong sát ra sao. Và hai người đẹp, hoa hậu Thùy Linh và Á hậu 2 Hồng Anh rất nổi tiếng trên mạng ra sao. Hai cô được mời tham dự nhiều sự kiện, hình ảnh và tên tuổi của hai cô phủ đầy các trang báo đài.

Trong khi không ai biết thông tin gì về Á hậu 1. Một số fan hâm mộ yêu thích câu trả lời của An Nhiên trong đêm chung kết đã cố tìm kiếm thông tin về cô, nhưng lạ một điều dường như cô không hề xuất hiện trong buổi trình diễn thời trang nào nữa. Cũng không thấy trang nào đưa tin về cuộc sống của Á hậu 1 trong khi hoa hậu và Á hậu 2 được nhắc đến và được cập nhật hình ảnh thông tin với tần suất dày đặc. Á hậu 1 như biến mất không hề tồn tại, đời sống riêng vô cùng kín tiếng.

Người cảm thấy bức bối nhất có lẽ là Philip. Anh không phải fan hâm mộ của á hậu 1 nhưng anh cũng không ngăn được nhu cầu tìm kiếm thông tin về An Nhiên với tâm trạng tức tối.

Thử tưởng tượng anh phong sát cô, cắt nguồn tài nguyên của cô bằng cách sử dụng mối quan hệ, không cho chương trình nào liên lạc hay mời An Nhiên. Những tưởng cô sẽ điêu đứng và rồi sau đó sẽ tìm anh, xin lỗi anh và đồng ý làm.. bạn gái anh. Tuy nhiên đã hai ba tháng trôi qua, người ta còn chẳng buồn gọi điện thoại cho anh, đã vậy còn như bóng chim tăm cá, mất dấu như chưa từng tồn tại.

Philip căm lắm và trên hết là sự khó hiểu tột cùng. Cô nàng này không giống con giáp nào cả. Sao lại có người không màng tên tuổi nhỉ? Chẳng lẽ cô không muốn nổi tiếng, có thu nhập cao hay sao? Á hậu gì mà không được xuất hiện trong bất kỳ chương trình thời trang nào, bộ không nóng ruột hay sao mà không tìm anh chứ?

Philip càng nghĩ càng tức. Anh cũng không hiểu sao mình tức. Có lẽ anh tức vì lần đầu tiên.. cua gái bị thất bại chăng? Chắc chắn là anh không yêu An Nhiên, Philip nghĩ thầm, nhưng mà sao anh bực thế này? Philip bấm máy nội bộ gọi trợ lý.

"Vào phòng tôi một lát."

Chưa đầy một phút, trợ lý đã đẩy cửa bước vào: "Anh có gì căn dặn ạ?"

"Anh chắc chắn mấy chương trình thời trang họ không mời An Nhiên chứ?"

"Dạ tôi chắc. Chẳng ai muốn đắc tội với anh đâu." Trợ lý quả quyết.

"Thế thì lạ.." Philip rờ cằm "Sao cô nhóc không có thái độ nào với tôi nhỉ?"

Trợ lý thầm khinh bỉ trong lòng, bộ tưởng ai cũng si mê vẻ yêu nghiệt của ngài chắc? Bộ tưởng cô gái nào cũng thích túi tiền của ngài sao? Trong một trăm người đẹp thì cũng phải có một người bản lĩnh và tỉnh táo chứ. Trợ lý không dám nói ra nhưng trong lòng âm thầm dựng ngón cái cho An Nhiên.

Trong phòng học, An Nhiên tự nhiên ách xì một cái rõ to.

Mỹ Anh quay sang: "Tối qua mới trực đêm lại nên không quen, muốn cảm hả bồ?"

"Chắc không phải. Tự nhiên mình ách xì khan thôi."

Hai cô không ai nói nữa, bắt đầu tập trung học.

Ở bên này Philip tiếp tục nhìn trợ lý: "Anh còn tìm thấy thông tin nào về An Nhiên không?"

"Dạ không! Nàng Á hậu này rất kín tiếng, hầu như không hề đăng facebook hoặc tham gia mạng xã hội như các người đẹp khác. Truyền thông cũng không ai đưa tin."

Trợ lý hôm nay ăn gan heo nên xăm mình vuột miệng: "Mà sao anh quan tâm cô á hậu này chi vậy?"

Philip liếc anh ta: "Tôi có cần báo cáo với anh không?"

Trợ lý run giọng: "Dạ, tất nhiên không cần." Trong lòng thì âm thầm phỉ nhổ. Khắc tinh của gái, giờ thì bị gái.. khắc lại. Cho đáng đời.

Trợ lý mỉm cười vui sướng không hay Philip đang chiếu tướng anh ta: "Anh đang nguyền rủa tôi? Thấy vui sao?"

"Không! Tất nhiên là không. Tôi đời nào dám nguyền rủa anh. Anh biết mà."

"Thế sao mặt anh như đang nói cho đáng đời tôi thế hả?"

"..."

Thật thần kinh, cười cũng bị suy diễn.

"Dạ tôi cười vì được nói chuyện với anh."

"Vậy là anh nhìn vẻ đẹp trai của tôi anh vui nên cười sao?"

Ọe, trợ lý ráng kìm chế để không nôn mửa.



Philip ngó anh ta bằng nửa con mắt: "Lần sau mà còn có thái độ này, tôi sẽ chuyển anh ra Hà Nội công tác một năm, xem anh còn chửi thầm tôi trong lòng nữa không."

"Dạ, Tổng giám đốc anh minh, xin tha mạng. Ngài là người tử tế nhất trên đời."

Thật sự trợ lý làm chung với Philip bao lâu nay, biết tánh tình anh ta như thế nào. Anh sát gái vậy thôi nhưng trong công việc là một tổng giám đốc tài năng. Theo anh ta, trợ lý học hỏi được rất nhiều điều. Còn nữa, tánh tình anh ta rất tốt bụng, rộng rãi với cấp dưới. Anh ta chưa bao giờ bạc đãi nhân viên, làm tốt anh ta sẽ thưởng rất nhiều.

Thêm nữa, anh ta rất để tâm đến cuộc sống của nhân viên. Trong công ty anh ta đều trang bị cho nhân viên môi trường làm việc tốt nhất. Dù trên phương diện tình cảm nam nữ, anh yêu không được thành thật nhưng anh không phải là người xấu. Khi chia tay không bao giờ bạc đãi người ta. Trong cuộc sống anh thật sự là người tốt bụng.

Trợ lý còn nhớ khi mẹ anh phải mổ tim, lúc đó gia đình anh không lo đủ số tiền lớn, cũng nhờ Philip tốt bụng ứng trước lương hai năm cho anh, rồi sau đó mỗi tháng chỉ trừ một ít tượng trưng từ lương của anh ta. Philip là người sếp tốt bụng mà anh đã từng làm việc cho đến giờ, mỗi tật có chút bay bướm.

"Ra ngoài làm việc đi."

Được đặc xá, trợ lý nhanh chóng lủi ra ngoài.

Philip lại lấy số bàn gọi cho An Nhiên vì di động vẫn còn bị liệt vào danh sách đen.

"Alo!" An Nhiên trả lời máy trong vòng một nốt nhạc.

Philip vừa tức vừa buồn cười. Chỉ cần không phải số của anh thì trả lời rất nhanh, giỏi lắm cô nhóc, có thể miễn nhiễm với anh.

"Nhận ra tôi là ai hay không?"

"Sao anh cứ âm hồn không tan thế?" An Nhiên không hề kiên nhẫn khi nghe giọng Philip.

"Âm hồn không tan là sao? Ý cô là gì? Tôi không hiểu."

"Tôi không đùa với anh nha! Tôi không có thời gian, xin anh đừng theo phá tôi nữa."

"Nhưng âm hồn không tan nghĩa là gì?" Philip hỏi một cách ngây thơ thật.

"Tôi không giỡn mặt với anh nha, đồ thần kinh." An Nhiên ngắt cuộc gọi.

Philip chưng hửng, anh không hiểu nghĩa của mấy từ này thật mà, hỏi lại cũng bị chửi thần kinh.

Philip lại gọi An Nhiên: "Này, tôi không hiểu nghĩa nên hỏi cô lại, sao chửi tôi thần kinh, sao cô bất lịch sự với tôi thế?"

An Nhiên không nghĩ anh ta không hiểu, cô chỉ cảm thấy anh ta đang tìm cớ để quấy rối cô. Điều này khiến cho An Nhiên không hề che giấu ác cảm với Philip.

Cô nói thẳng: "Tôi không phải đối tượng phù hợp với sở thích bệnh hoạn của anh, làm ơn để tôi yên."

"Tôi sẽ không có ý đồ xấu với cô nữa. Tôi gọi chỉ để thương lượng mời cô làm mẫu cho trang sức mới sắp tung ra thị trường của công ty tôi."

"Anh định giăng lưới tôi bằng cách này nữa hả? Thay đổi chiến thuật cũng không làm cho tư cách anh trở nên tốt hơn trong lòng tôi. Thôi nhé! Xin nhường cơ hội tốt đẹp này cho người phù hợp hơn. Chào anh."

Lần này An Nhiên khóa luôn máy để chuẩn bị vào giờ học lâm sàn, sợ anh ta tiếp tục quấy rối.

Philip nhìn cuộc gọi bị cắt ngang mà nổi giận. Anh bấm gọi lại lần nữa thì biết An Nhiên đã khóa máy. Thật sự là giận không hề nhẹ. Anh đã xuống nước như vậy rồi, đích thân anh mời đại diện cho sản phẩm mới của công ty. Có biết đây là hợp đồng béo bở cỡ nào không? Đâu phải ai cũng có thể được anh hạ mình gọi điện thoại trực tiếp để hợp tác. Cô nàng này chảnh như vậy, anh sẽ không việc gì phải chạy theo nữa.

Đời anh thiếu gì.. gái. Không có người đẹp này thì khối người đẹp khác vây quanh. Philip tự nhủ với lòng anh sẽ loại tên An Nhiên ra khỏi danh sách bộ sưu tập những người yêu xinh đẹp, chân dài của anh.

* * *

Philip uể oải bước vào phòng khách, dựa ra ghế sa lon, rồi nới lỏng cà vạt.

Bà Trân nhìn anh lạ lùng: "Hôm nay con trai về nhà giờ này, chuyện lạ bốn phương. Có chuyện gì không con trai?"

"Mẹ đừng chọc ghẹo con. Hôm nay muốn về ăn tối với ba mẹ thôi."

"Oa, thật hạnh phúc. Mẹ lại cứ tưởng con vừa chấm dứt một mối tình nào đó."

Bên cạnh mẹ anh, bố anh, ông John cũng nhìn anh cười tà: "Lần này về với nhà với tinh thần uể oải vậy, hay là bị người ta đá?"

"..."



Bố đoán cũng đúng quá đi chứ. Anh bị đá cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đó. Mà đời nào anh thừa nhận chuyện bại trận này. Mũi anh hếch lên: "Làm gì có chuyện con bị đá. Trước giờ con chỉ quen cho vui thôi mà, không hợp nữa thì tan rã."

"Không biết con trai đểu giống ai?" Bà Trân nhìn anh hết cách, bà quay sang chồng "Anh nhớ lúc em sanh thằng bé, anh có ẵm nhầm con của người ta hay không?"

"Ha ha ha ha!" Ông John cười rung cả vai "Anh cũng nghi nghi mình ẵm nhầm, chớ tật bay bướm này đâu có giống anh."

"Thì bố gương mẫu, nên con tranh thủ quậy bù phần của bố." Philip cười gian.

"Con cứ thay bạn gái như thay áo, có ngày trời trả báo."

"Trời trả báo là nghĩa gì hả mẹ?"

Mẹ anh lắc đầu: "Ở Việt Nam cũng trên dưới năm sáu năm rồi mà vẫn chưa rành tiếng Việt, con thật là tối ngày chỉ lo thay đổi bạn gái, không chịu trau dồi thêm tiếng Việt."

Bà lại tiếp tục ca thán: "Trời trả báo là con làm điều xấu quá con sẽ bị trời phạt, mai mốt con bị người quen cho vui rồi cũng chia tay con."

Vậy là anh đang bị "trời trả báo" đó hả? Con nhóc này là trời phái tới phạt anh đây sao? Nhưng anh có tình cảm gì với cô nàng đâu.

"Mẹ ơi, vậy còn âm hồn không tan là cái gì vậy mẹ?"

Ông John nhướng mắt: "Hôm nay về nhà chỉ để học tiếng Việt hả con trai? Kiểu này chắc vừa bị cô gái nào mắng đây này."

"..."

Bố đoán việc như thần.

"Âm hồn không tan là giống như con cứ phá rối người ta hoài mà người ta không thích con nên mắng con giống như ma, ghost ấy, cứ lượn là trước mắt người ta, không chịu biến đi."

Mẹ anh vô cùng kiên nhẫn giải thích từng chữ cho anh. Ai bảo bà có thằng con không rành tiếng Việt.

"Vậy ai nói 'âm hồn không tan' là đang mắng con hả mẹ?"

"Ờ, thường là có ý tiêu cực. Mà cũng có khi hai người quen biết nhau, cũng mắng đùa nhau âm hồn không tan, đây cũng không phải là ý tiêu cực."

"Thật rắc rối."

"Cái gì rắc rối? Con đó nha to xác rồi, không chịu nghiêm chỉnh tìm một mối quan hệ đàng hoàng để kết hôn, cứ bay nhảy. Nếu không thích được con gái Việt Nam thì mẹ cũng đồng ý con dâu Mỹ." Bà Trân lại bắt đầu điệp khúc cũ.

"Ngày xưa mẹ nói không thích con dâu ngoại mà."

Philip nhìn bố: "Bố có nhớ mẹ luôn nói chỉ muốn con dâu Việt phải không ạ?"

Ông John gật đầu: "Bố cũng thích vợ Việt." Ông nói rồi quay sang bà Trân tình tứ "Mẹ của con là nhất trong lòng bố."

"Không thể chịu được, hai người đừng trưng sự hạnh phúc làm cho con ghen tị nữa."

"Thế thì con tranh thủ tìm vợ đi, lông bông hoài." Mẹ anh lại cằn nhằn.

"Con gái Việt Nam khó hiểu, mà hung dữ."

"Ai bảo con thế?"

"Con tự thấy, cần gì ai bảo."

Philip nhớ lại hình ảnh An Nhiên giơ chân đá anh mà buốt rét.

Đối diện bố mẹ đang nhìn anh tìm tòi nghiên cứu: "Vậy là con trai bị đứa con gái Việt nào khiến con không thể hiểu được nên tức tối rồi phải không?"

Philip quê nên đứng lên giả lả: "Con đói, chúng ta đi ăn cơm bố mẹ."

Bà Trân nháy mắt với ông John: "Kiểu này chắc có chuyện gì liên quan đến gái rồi đây. Cho bỏ tật".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv