Sau khi Hạ Hoài Xuyên tiến vào phòng anh liền cởi ra áo vest, thản nhiên xắn tay áo lên, nhưng gân xanh nổi trên cánh tay dường như lộ ra tâm trạng lúc này của anh không hề bình tĩnh như ngoài mặt.
“Anh…” Trong lòng Hạ Huỳnh dâng lên cảnh báo xấu, cô còn chưa kịp nói thì đã bị Ưng Kỳ kéo ra khỏi phòng.
“Anh Ưng Kỳ, anh là tên phản bội! Em không nên tin tưởng anh!” Cô vừa giãy dụa vừa trợn mắt trừng anh ta, “Sao có thể để A Từ ở bên trong một mình, nếu anh em ra tay đánh anh ấy thì làm sao!”
“Không đâu, anh em đã nói với anh, cậu ta sẽ khống chế.” Ưng Kỳ kéo cô sang phòng bên cạnh.
Hạ Huỳnh cười lạnh một tiếng, nếu không phải bản thân không đánh lại Ưng Kỳ thì cô thực sự muốn đánh một trận với anh ta: “Anh chính là kẻ lừa đảo, rõ ràng nói giúp em ngăn anh em lại, kết quả anh ngăn cản em. Em trở về sẽ mách Ưng Lê, nói anh bắt nạt em.”
Ưng Kỳ đóng cửa phòng lại, sau đó bất đắc dĩ nói: “Anh không phải không giúp em, anh trai em quá thông minh, vừa tới đã nhận ra rồi. Cậu ta còn dùng việc làm ăn của Triều Tiên Cứ uy hiếp anh đấy, anh cũng hết cách rồi.”
Cơn giận của Hạ Huỳnh hơi dịu lại, chỉ là vẫn có phần không tin: “Thật sao?”
“Thật đó.” Ưng Kỳ gật đầu, “Hơn nữa Hoài Xuyên đã cam đoan với anh, không thể xảy ra án mạng tại Triều Tiên Cứ.”
“…” Hạ Huỳnh không nói gì, cái này tính là an ủi gì chứ.
Ưng Kỳ bị nhìn chằm chằm hơi chột dạ: “Là anh hứa với em lại đổi ý, cái này anh xin lỗi em. Em đừng mách Ưng Lê mà, sau này em tới Triều Tiên Cứ muốn ăn gì thì ăn cái đó, toàn bộ đều tính cho anh. Nếu không hiện tại em thiếu thứ gì thì em nói với anh đi, anh mua cho em.”
Hạ Huỳnh hừ một tiếng, chẳng thèm để ý tới anh ta nữa, hiện tại cô chỉ muốn biết phòng bên cạnh hiện tại sao rồi.
***
Bầu không khí trong phòng lạnh lẽo khác thường, đóng cửa lại bên trong hình như còn lạnh hơn kho lạnh bảo quản đá viên. Nơi này cách âm rất tốt, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh của Hạ Huỳnh.
Hạ Hoài Xuyên xắn tay áo lên chầm chậm, khi đôi mắt anh nhìn lên, ánh mắt kia dường như muốn xé vụn Bạc Kiến Từ.
Bạc Kiến Từ không hề sợ hãi đối diện Hạ Hoài Xuyên, anh tự nhiên cất tiếng: “A Huỳnh từng nhắc tới Hạ tổng với tôi rất nhiều lần, hôm nay rốt cuộc đã được gặp mặt. Tôi biết Hạ tổng có rất nhiều điều không hài lòng về tôi, nhưng tôi hy vọng chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế.”
Hạ Hoài Xuyên khẽ nhíu mày, anh hơi kinh ngạc. Ít nhất trong đám người theo đuổi Hạ Huỳnh mà anh gặp được, Bạc Kiến từ là người duy nhất điềm tĩnh tự nhiên dưới ánh mắt áp bức của anh.
“Nếu con bé đã từng nhắc đến tôi với cậu, nó nhất định đã nói tôi rất ghét những người trong làng giải trí.” Hạ Hoài Xuyên vừa ngồi xuống vừa nói.
Bạc Kiến Từ thấy Hạ Hoài Xuyên ngồi xuống ở đối diện, anh cũng đoán được vấn đề này của Hạ Hoài Xuyên.
“Cô ấy từng nói, nhưng tôi cho rằng ý nghĩ của con người sẽ thay đổi.”
Hạ Hoài Xuyên cười khẩy một tiếng: “Làm sao thay đổi?”
“Thứ nhất, những việc thấp hèn mà anh tưởng tượng tôi chưa từng tiếp xúc, cũng sẽ không để A Huỳnh tiếp xúc; thứ hai, tiền tôi kiếm được tuy rằng kém hơn Đông Thần, nhưng đời này đủ để A Huỳnh tiêu xài.” Bạc Kiến Từ nhìn thẳng Hạ Hoài Xuyên, chẳng hề chùn bước.
“Cậu cũng nói tiền cậu kiếm được không bằng Đông Thần, tôi tùy tiện cũng có thể nuôi được con bé.” Hạ Hoài Xuyên thản nhiên liếc anh nói.
Bạc Kiến Từ cười nhẹ: “Nếu cô ấy bằng lòng để Hạ tổng nuôi tùy tiện thì sẽ không tiến vào giới giải trí.”
Lời này vừa thốt ra, mùi thuốc súng trong phòng trở nên dày đặc.
Hạ Hoài Xuyên híp mắt đánh giá Bạc Kiến Từ, khi anh nghe nói Bạc Kiến Từ và Hạ Huỳnh yêu nhau thì cũng rất kinh ngạc. Dù sao tiếng tăm của anh chàng này lớn đến mức ngay cả ba mẹ anh cũng từng lắng nghe ca khúc của Bạc Kiến Từ, thậm chí tiếng chuông di động của đa số nhân viên trong công ty cũng là bài hát của Bạc Kiến Từ.
Nếu đổi hoàn cảnh thành ở trong giới giải trí, Hạ Huỳnh hiển nhiên coi như trèo cao, nhưng Hạ Hoài Xuyên vẫn cho rằng người như thế không xứng với em gái của anh.
“Tôi quen biết Chu tổng của Húc Tinh, cũng có vài phương pháp không cho cậu lăn lộn trong giới giải trí nữa.” Hạ Hoài Xuyên lạnh lùng uy hiếp.
Ánh mắt Bạc Kiến Từ bỗng trở nên sắc bén, nhưng chưa được một lúc anh đã mỉm cười: “Tôi hiểu Chu tổng hơn anh, anh ấy không phải người như vậy. Còn nữa, với địa vị hiện tại của tôi, cho dù tự làm riêng lẻ cũng không sợ hãi. Huống chi, loại chuyện này bị A Huỳnh biết được sẽ có hậu quả gì, Hạ tổng hẳn là biết.” Anh dừng một chút rồi nói, “A Huỳnh rất lương thiện, cho nên tôi tin tưởng anh trai của cô ấy sẽ không dùng thủ đoạn này.”
Hạ Hoài Xuyên nhìn chằm chằm Bạc Kiến Từ, trong lòng không khỏi tán thưởng. Đầu tiên uy hiếp ngược lại anh, sau đó nói tin tưởng anh, còn biết dùng thủ đoạn vừa đấm vừa xoa hơn cả anh.
***
Lúc này Hạ Huỳnh ở phòng sát vách đi tới đi lui như kiến bò trên chảo nóng, cô thậm chí dán lỗ tai trên vách tường, định lắng nghe kế bên đang nói chuyện gì. Nhưng cách âm tại Triều Tiên Cứ thật sự quá tốt, cô không nghe được gì cả.
Thế là Hạ Huỳnh trút giận lên người Ưng Kỳ: “Triều Tiên Cứ phải làm cách âm tốt vậy làm gì hả, sát vách nói gì cũng không nghe được!”
Ưng Kỳ bất đắc dĩ: “Nếu nghe được mới có chuyện đó, bọn anh luôn bảo vệ sự riêng tư của khách hàng tại Triều Tiên Cứ rất tốt.”
“Bọn họ nói gì mà lâu thế, nếu đánh nhau thì phải có chút động tĩnh chứ.” Hạ Huỳnh gãi mặt, giọng nói băn khoăn, “Anh đi xem thử đi?”
Ưng Kỳ lắc đầu: “Anh không đi, nhiệm vụ của anh chính là ở đây trông chừng em.”
Hạ Huỳnh nhất thời giận tái mặt: “Bây giờ em gọi điện thoại cho Ưng Lê.” Nói xong cô cầm lên di động.
Ưng Kỳ vội vàng đứng dậy: “Đừng đừng đừng, anh tìm một nhân viên đi vào xem cho em.”
Hạ Huỳnh buông di động, cô hừ một tiếng: “Cũng được.”
Ưng Kỳ không lay chuyển được cô, anh ta gọi điện thoại bảo nhân viên đưa trà sang phòng riêng bên cạnh, thuận tiện xem thử tình hình bên trong.
Sau khi cúp máy, anh ta mở miệng nói với Hạ Huỳnh: “Bạn trai em chắc là có thể qua cửa của Hoài Xuyên, anh thấy cậu ta không phải người đơn giản, em không cần quá lo lắng.”
“A Từ đương nhiên ưu tú rồi.” Hạ Huỳnh hất cằm nhìn Ưng Kỳ, “Ưu tú hơn ai hết.”
Ưng Kỳ giống như bị lời này đâm vào mắt, rõ ràng nói anh ta không ưu tú bằng Bạc Kiến Từ mà.
“Bé Hạ Huỳnh, em cố ý hả.”
“Khi anh đứng về phía anh em, tình nghĩa giữa hai ta đã đứt đoạn.” Hạ Huỳnh không phải không nghĩ tới chạy ra khỏi phòng, nhưng lần nào cũng bị Ưng Kỳ cản lại, làm hại cô ở trong này cứ hốt hoảng lo sợ.
Ưng Kỳ: “…”
***
Nhân viên nhanh chóng gõ cửa phòng riêng của Hạ Huỳnh, sau khi Ưng Kỳ mở cửa, Hạ Huỳnh gấp gáp hỏi ngay: “Thế nào? Bên kia sao rồi? Có phải gió tanh mưa máu không?”
“Rất im lặng.” Nhân viên bị hỏi suýt nữa ngớ ra, thật vất vả mới cất tiếng, “Hình như đang nói chuyện thư pháp gì đó?”
Hạ Huỳnh tỏ vẻ nghi vấn, cứ cảm thấy mình nghe lầm.
“Em xem, anh đã nói không có gì mà, chỉ em ở đây lo lắng vớ vẩn.” Ưng Kỳ ở bên cạnh nói.
Nhân viên chuẩn bị đi lại bị Hạ Huỳnh túm lấy góc áo: “Bên trong thật sự rất hài hòa ư?”
“Đúng vậy.”
Lúc này Hạ Huỳnh đang đứng ở cửa, mà nhân viên kia đang đứng cách cô và Ưng Kỳ, con ngươi của cô xoay vòng, sau đó nhanh chóng đẩy nhân viên kia qua người Ưng Kỳ rồi chạy thẳng ra ngoài.
“Xin lỗi!”
Nói xong, cô lập tức mau lẹ đi tới gian phòng kế bên, trực tiếp đẩy cửa ra tiến vào.
“A Từ, anh không sao chứ!”
Mới vừa tiến vào phòng, bên trong có sự im lặng kỳ lạ.
Lúc này Ưng Kỳ đuổi theo tới nơi, anh ta nói với Hạ Hoài Xuyên: “Tôi thật sự không ngăn được.”
Giờ phút này Bạc Kiến Từ đang châm trà cho Hạ Hoài Xuyên, bên trong không hề có dấu vết đánh nhau. Hạ Huỳnh cho rằng lúc này Bạc Kiến Từ đang luồn cúi hầu hạ Hạ Hoài Xuyên, cô chạy tới bỏ ấm trà sang một bên, sau đó kéo Bạc Kiến Từ đứng dậy, kiểm tra xem anh có bị thương hay không.
“A Từ, anh ấy có đánh anh không? Anh không bị thương chứ?”
Bạc Kiến Từ bắt lấy tay cô, cười với cô: “Anh rất tốt.”
Hạ Hoài Xuyên thấy Hạ Huỳnh tiến vào chỉ lo cho Bạc Kiến Từ, anh giận đến mức đen mặt, giọng điệu cũng mang chút lạnh lùng: “Em nghĩ anh trai em thành người nào hả.”
Hạ Huỳnh lập tức bảo vệ Bạc Kiến Từ ở sau người, cô lớn gan nói với Hạ Hoài Xuyên: “Có chuyện gì thì nhằm vào em này, anh không được bắt nạt A Từ.”
Hạ Hoài Xuyên day ấn đường, có lẽ anh đã xem nhẹ địa vị của Bạc Kiến Từ ở trong lòng Hạ Huỳnh, tư thế che chở này thật sự khiến anh không thở nổi.
“Con mắt nào của em nhìn thấy anh bắt nạt cậu ta?” Anh tức tối nói.
Bạc Kiến Từ xoa đầu Hạ Huỳnh, cười nhẹ nói: “Đừng lo lắng, anh và Hạ tổng trò chuyện rất thoải mái.”
“Thật ư?” Hạ Huỳnh quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin được, “Hai người ban nãy nói chuyện gì?”
“Hạ tổng rất thích chữ của ông ngoại anh, ông ngoại anh đã nhiều năm không viết chữ, cho nên anh ấy muốn hỏi anh xin một bức thư pháp của ông ngoại anh.” Bạc Kiến Từ mỉm cười đáp lại.
“Ông ngoại anh là Nhiếp Hòa Quân hả?” Hạ Huỳnh kinh ngạc nhìn anh, cô biết Hạ Hoài Xuyên luôn rất thích chữ viết của vị bậc thầy thư pháp này.
Bạc Kiến Từ nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Huỳnh há to miệng, cô luôn cảm thấy gia đình Bạc Kiến Từ không đơn giản, nhưng không ngờ phức tạp như vậy, chả trách anh nói ông ngoại rất truyền thống, không ủng hộ anh tiến vào giới giải trí.
Nhưng cô lập tức tỏ vẻ ghét bỏ nhìn Hạ Hoài Xuyên: “Hóa ra anh cũng là người dùng một bức thư pháp là có thể lấy lòng.”
Sắc mặt Hạ Hoài Xuyên không thay đổi, âm thanh thản nhiên cất lên: “Công ty anh còn có việc bận, về trước đây, các người tìm thời gian cùng nhau về nhà đi.”
Ưng Kỳ nhìn thấy Hạ Hoài Xuyên cầm áo vest rời khỏi, anh ta huýt sáo một tiếng: “Bé Hạ Huỳnh, bạn trai em lợi hại đó.”
Hạ Huỳnh còn chưa phản ứng lại, cô ngây ra hỏi: “Các người là chỉ ai với ai?”
Bạc Kiến Từ cười nhẹ: “Anh và em.”
Hạ Huỳnh chợt mở to hai mắt, lập tức nhào tới người Bạc Kiến Từ, cô vui sướng hỏi: “Nói vậy anh em đồng ý để hai chúng ta quen nhau rồi?”
Bạc Kiến Từ vươn tay đón lấy cô, sau đó ôm cô vào lòng nói: “Đồng ý rồi.”
Sau khi xác nhận đáp án, Hạ Huỳnh gần như vui vẻ không đứng vững, cô ở trong lòng anh cọ cọ: “Em đã nói anh ưu tú như vậy, anh em sao có thể không đồng ý chứ!”
Ưng Kỳ ở một bên nhìn thấy ngứa mắt, anh ta cau mày nói: “Được rồi được rồi, bên cạnh còn có người khác đó, hai người có thể để ý tới cảm nhận của anh không.”
Hạ Huỳnh bèn rời khỏi lồng ngực của Bạc Kiến Từ, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Ưng Kỳ có chút nguy hiểm: “Nếu chuyện anh trai em giải quyết xong rồi thì tới phiên anh.”
“Anh?” Ưng Kỳ đột nhiên cảm thấy không ổn.
Hạ Huỳnh cười cong khóe mắt, lúc này cười đến ngọt ngào: “A Từ, anh nhất định không biết trù nghệ của anh Ưng Kỳ tuyệt bao nhiêu đâu.”
“Thật à, vậy phải nếm thử rồi.” Bạc Kiến Từ hùa theo cười nói.
Hạ Huỳnh đọc một hơi mười mấy tên món ăn, sau đó cười tủm tỉm nói: “Cũng không dễ ăn được món do anh Ưng Kỳ đích thân nấu đâu, hôm nay thật sự là cơ hội tốt.”
Ưng Kỳ thiếu chút nữa quỳ xuống, anh ta đắc tội với tổ tông rồi.