Đầu tuần sau.
Cao Hàn bước vào lớp cùng với xấp bài thi trên tay, vẻ mặt không có gì khác lạ, chỉ là có hơi nghiêm khắc hơn một tí. Chúng học sinh nhìn vào liền đoán kết quả bài thi không tốt hoặc trong lớp đã có trung bình điểm thi xếp hạng thấp trong khối.
Cao Hàn vẻ mặt không đổi, đặt xấp bài thi lên bàn "Các em nói xem các em làm cái gì vậy hả ?". Ngay sau lời nói đó, học sinh trong lớp đều thất vọng ơi hời "Bọn em xin lỗi thầy ạ, bọn em dò kết quả thì cứ nghĩ là điểm không đến mức tệ ạ".
Lão Cao như đạt được ý đồ liền nhoẻn miệng cười "Thầy bảo là thành tích của mấy đứa tệ lúc nào chứ ?". Đám học sinh như vừa sẩy chân rơi xuống vực đã được thiên thần dang tay đón lấy "Thật ạ?".
Lão Cao nói tiếp "Thật chứ. Các em làm tôi ngại quá đi mất. Tôi làm giáo viên chủ nhiệm hơn mười lăm năm rồi, lần đầu được chào hỏi nồng nhiệt đến vậy. Đi đến đâu cũng toàn là khen và khen. Ở phòng giáo viên chủ nhiệm bộ môn, giảm thị, các giáo viên lớp khác đều ngưỡng mộ lớp tôi chủ nhiệm.
Trung bình điểm thi không chỉ đứng nhất toàn khối, đứng nhất nốt toàn trường. Còn nữa, còn có học sinh đạt điểm tối đa 5/6 môn."
Trong lúc Lão Cao vẫn chìm đắm trong sự vui vẻ, thì trong lớp mọi ánh nhìn đều đẩy về phía Gia Thuần - người bị nghi ngờ đạt điểm tối đa 4/5 môn thi. Gia Thuần bắt gặp những ánh mắt kia không nói gì mà vui vẻ cười rồi vỗ tay chúc mừng "Hay lắm, tốt lắm. Chúc mừng thầy ạ, Thầy Cao"
Cả lớp ngay lập tức chuyển dời chủ đề và vỗ tay theo. Lão Cao vui vẻ chỉ vào xấp bài thi "Phát ra, phát ra. Chửa lỗi bài thi nào"
Sau đó những bài thi đã yên vị trên bàn của chủ nhân chúng. "Bây giờ thầy đọc kết quả xếp hạng trong lớp được không ? Xếp hạng trong khối được phát về sau nhé.
Ừm, đầu tiên là hạng nhất bạn Lục Gia Thuần người đạt điểm tối đa 5/6 môn, môn chưa tối đa là Toán học với 149/150 điểm"
Nói xong lão Cao nhìn xuống Gia Thuần nghiêm túc "Thầy thấy lạ lắm nhé lớp trưởng, câu mà em làm sai lại là câu mà thầy đã dạy rồi, em không giống loại người mắc phải lỗi này đâu nhỉ ?". Gia Thuần cố tình nói bâng quơ cho qua "Do em sơ ý ạ"
Mặc dù vẫn chưa tin lắm nhưng lão Cao vẫn thôi nghi ngờ, thắc mắc mà đọc tiếp "Xếp thứ hai bạn Hứa Diễm Tinh với Toán, Hóa học, Vật Lí, Tiếng Anh đều 150 điểm. Ngữ Văn và Tổng hợp môn xã hội 147 điểm. Giỏi lắm!"
Diễm Tinh quay đầu xuống bàn dưới nhìn Gia Thuần rồi nhếch mày đầy thách thức "Ủ uôi, toán của tớ 150 điểm nhé cậu Cả. Cuối cùng tớ có thể đứng trên cậu rồi, lần sau cố gắng nhé". Diễm Tinh vô cùng hài lòng với kết quả này.
Mọi lần đều là cô xếp sau Gia Thuần khi cách cậu ấy những con điểm nhỏ xíu. Lần này khác rồi, cô đã đứng trên cơ Gia Thuần môn mà cậu giỏi nhất, thật là nở mày nở mặt. Cô nâng niu bài thi toán trong tay "Bài thi yêu dấu, thích cậu chết đi được".
Cứ ngỡ là Diễm Tinh chiến thắng Gia Thuần nhờ sự bất cẩn của chính cậu ta. Nhưng nào có ngờ, niềm vui của nàng là chàng cố tình đổi lấy ! Câu hỏi đó là Gia Thuần cố ý làm sai đi, vì như vậy Diễm Tinh và cậu ta mới có thể bù trừ cho nhau. Mà bù trừ môn yếu, môn mạnh cho nhau được thì mới ngồi cùng bàn được chứ. Cũng thật tâm cơ rồi
"Xếp thứ ba, đồng hạng Trần Nhã Lâm và Chu Hạo tất cả các môn đều trên 140 điểm". Lúc Lão Cao vừa nói xong thì Hạo Ân và Nhã Lâm cùng nhau đứng lên chống một tay sau eo, tay còn lại vẫy chào xung quanh như hưởng ứng lời chúc mừng vô thực "Cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn, cảm ơn".
Thầy Cao Hàn và cả lớp nhìn hai con người kia với ánh mắt ngơ ngát sau đó bật cười "Hai cậu cứ như cảm ơn bọn tôi đi dự đám cưới của hai cậu ấy". Nhã Lâm thì nói không phát ra âm thanh, nhưng nhìn khẩu hình thì có thể đoán là "sớm muộn". Hạo Ân chỉ cười bất lực, đến một lời chối cãi cũng không có.
Diễm Tinh động nhẹ lưng Đại Lâm Lâm của mình, cười vui đến không khép miệng "Cậu...lộ liễu quá rồi đó!". Nhã Lâm vừa chỉ vào cả hai con người vừa đáp trả lời đầy lém lĩnh "Uôi...Hai cậu mới lộ liễu đấy"
Gia Thuần hỏi lại như không biết gì " Sao ?"
Nhã Lâm mặt đầy khinh bỉ "Hứ, gì mà điểm 149 và điểm tối đa. Gì mà câu hỏi dễ nhất cũng làm sai cho được. Lộ liễu quá cậu Cả của bọn tôi". Hạo Ân cũng cùng chèo cùng tát mà vuốt đuôi theo "Lộ liễu lộ liễu"
Diễm Tinh chỉ hững hờ "Hửm?" rồi nhìn xuống Gia Thuần, thấy bộ dạng không hề chối của cậu liền nửa vui vẻ nửa buồn bực mà quay lên. Vui vẻ vì Gia Thuần cố tình làm thế để cả hai có cơ hội làm bạn cùng bàn của nhau. Buồn bực là vì bản thân không thực sự chiến thắng mà là nữ tướng quân cứ ngỡ chiến thắng oanh liệt ai ngờ lại là tướng giặc âm thầm đầu hàng trước.
Gia Thuần bị vạch trần cũng chỉ biết im lặng, cứ ngỡ cô sẽ vui vẻ, không ngờ lại có vẻ mặt đó. Vẻ mặt khiến vị "tướng" âm thầm đầu hàng như anh cũng phải bất lực đứng nhìn, không biết dỗi ở đâu, không biết dỗ ra sao..?..