Bởi vì Phó Dụ còn sốt nên Hạ Quý không để cho anh đi tắm, nhưng một thân Phó Dụ toàn mồ hôi khiến anh không thoải mái.
"Vậy anh chỉ được lau người thôi." Hạ Quý chỉ có thể nhường anh.
Cô bưng tới một chậu nước nóng, vắt khô khăn lông rồi đưa cho Phó Dụ đang nằm trên giường.
Anh nâng bàn tay đang cắm ống truyền dịch nói, "Anh còn đang truyền nước."
Hạ Quý đành phải cởi bỏ áo bệnh nhân của anh, dùng khăn lông giúp anh lau cơ thể.
"Phía dưới thì sao? Không lau sẽ có mùi, chẳng lẽ Hạ Hạ thích mùi vị này?"
"Đã bệnh còn nói lời lưu manh là sao?" Hạ Quý trừng mắt liếc anh một cái, động tác nhẹ nhàng cởϊ qυầи giúp anh, cự vật trong qυầи ɭóŧ còn đang ngủ say.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy côn ŧɦịŧ của anh, chỉ là mỗi lần nhìn thấy đều thẹn thùng. Cô muốn tốc chiến tốc thắng, kéo qυầи ɭóŧ xuống rồi dùng khăn ướt lau.
"Phải lau thật kĩ đó." Phó Dụ nằm trên giường, nhìn Hạ Quý cúi người bận rộn giữa háng, trong lòng nóng hầm hập.
Hạ Quý đồng ý ở lại chăm sóc anh, anh cũng quên mất khoảng thời gian khó chịu vừa qua.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ cô hẳn là không biết mình trộm uống thuốc trị biến chứng bệnh, có phải anh vẫn còn cơ hội giữ cô bên mình hay không?
Côn ŧɦịŧ Phó Dụ cũng không an phận, cô phải dùng một tay nắm lấy nó, một tay cầm khăn ướt mới có thể lau được.
Bàn tay mềm mại cầm lấy côn ŧɦịŧ Phó Dụ, khăn ướt ấm nóng lau nơi đó, người đàn ông bình thường sao có thể không có phản ứng.
Nhìn côn ŧɦịŧ trong tay ngày càng lớn, Hạ Quý không còn lời nào để nói, "Lúc này rồi mà anh còn muốn chuyện đó?"
"Anh là đàn ông, em sờ tới nó không có phản ứng mới là lạ. Anh khó chịu, Hạ Hạ giúp anh chứ?"
"Nơi này là bệnh viện! Anh bình tĩnh một lúc là được rồi."
Hạ Quý đem nước ấm đi đổ, sau đó giặt sạch khăn lông.
"Anh bình tĩnh? Trước kia anh phải tắm nước lạnh mới có thể bình tĩnh nổi, thôi được rồi, nếu Hạ Hạ không muốn giúp anh, anh đành phải đi tắm nước lạnh vậy."
Hạ Quý thấy anh ngồi dậy, dáng vẻ như muốn tháo ống truyền ra.
Hạ Quý vội vàng chạy tới ngăn cản, "Anh đừng làm bậy!"
"Nhưng anh khó chịu, Hạ Hạ, em giúp anh đi!"
Bởi vì bị bệnh, ánh mắt Phó Dụ trông rất đáng thương. Hạ Quý vốn đã áy náy sẵn, bây giờ anh còn nhìn mình như vậy, cô không nhịn được đồng ý.
"Hạ Hạ là tốt nhất, em mau dùng miệng hút nó ra đi." Phó Dụ thấy cô gật đầu, lập tức hôn cô một cái, được một tấc lại muốn tiến một tấc mà đưa ra yêu cầu.
"Anh..." Cô chỉ muốn dùng tay giúp mà thôi.
"Hạ Hạ..." Phó Dụ lại dùng ánh mắt giống như chú chó đáng thương nhìn cô.
"..." Hạ Quý đành phải ghé vào trên đùi anh, nhìn côn ŧɦịŧ diễu võ dương oai trước mắt, do dự trong chốc lát vẫn là ngậm lấy.
Khoang miệng ấm áp bọc lấy qυყ đầυ mẫn cảm, Phó Dụ sướng đến rêи ɾỉ thành tiếng, "Mau... liếm nó."
Trong phòng bệnh làm chuyện này, Hạ Quý rất sợ bị người khác bắt gặp, muốn nhanh làm anh bắn, vì thế nghe xong lập tức làm theo, hi vọng anh có thể nhanh bắn một chút. Phó Dụ thoải mái đến mức cả người như có dòng điện chạy qua.
Loại cảm giác tê dại này khiến anh vô cùng suиɠ sướиɠ, "Hạ Hạ, Hạ Hạ..." Phó Dụ vừa gọi tên cô, vừa duỗi tay tới đỉnh đầu Hạ Quý.
Hạ Quý ngẩng đầu nhìn anh, Phó Dụ cúi đầu nhìn Hạ Quý, thấy đôi mắt vô tội mở to nhìn mình, trong miệng đang ngậm lấy côn ŧɦịŧ, anh kích động ấn đầu cô thật mạnh.