Thấy Ân Bắc Lâm cũng đến rồi, Trịnh Hùng lập tức phấn chấn tinh thần.
“Hay nói biết người, biết mặt, không biết lòng.” Hắn ta cười hừ một tiếng: “Bắc Lâm và Bắc Lâm, đến cả cháu cũng không biết tên Lộ Nhâm này ở bên ngoài sớm đã thành một cặp với X rồi.”
Lộ Nhâm: “???”
Đây là đang tạo tin đồn sao chú ơi!!!
Lộ Nhâm gấp rồi, vội vàng xoa tay với Ân Bắc Lâm nói: “Anh, X đó là...”
“Khụ khụ khụ khụ!!!”
Ông Ân ho đến nỗi đỏ ửng cả mặt.
“Anh, anh không sao chứ?”
Trình Hùng cúi người, nắm lấy tay ông Ân, nhìn chăm chăm vào Lộ Nhâm: “Cậu chọc tức người ta thành thế nào rồi!”
Lộ Nhâm nghe xong, thật oan uổng quá đi.
Nhưng ông Ân ho giống như phát ác bệnh nặng vậy đó, ý là nhất định phải yểm hộ cho ông.
Lộ Nhâm không còn cách nào khác, chỉ đành nói: “Tuy rằng hiện giờ em không có cách nào giải thích cho anh, nhưng chuyện không phải như anh nghĩ đâu! Em và X chỉ là...ừm, chỉ là bạn tốt.”
“Đừng lươn lẹo nữa!”
Trịnh Hùng chỉ vào giường bệnh tố cáo, nói: Bạn? Loại bạn kiểu gì?”
“X này rõ ràng là tình nhân của cậu - Đỗ Hoài!”
Lộ Nhâm: “???”
Ông Ân: “...”
Lộ Nhâm ngơ ngác rồi, không phải, ai có liên quan gì với Đỗ Hoài chứ?
Trịnh Hùng thấy vẻ mặt kinh hoàng của Lộ Nhâm, lúc đó nghĩ rằng là mình nói đúng rồi.
“Cho rằng mình giấu rất kỹ người khác không nhìn ra sao?” Ông ta hừ hừ một tiếng nói: “Người của tôi đã điều tra kỹ càng rồi.”
Trịnh Hùng lật tập văn kiện bằng da màu trắng, mở từng trang ra, ở bên trên in một loạt ảnh màu.
Lộ Nhâm liếc mắt nhìn vài cái, có vài tấm thật là cậu, hình như là ảnh của chính chủ.
“Từ khi học cấp ba cậu đã bám lấy Đỗ Hoài, sau đó lại thi cũng cùng một trường đại học với cậu ta, chuyển sang ngành này với cậu ta.”
Trịnh Hùng nói tiếp: “Tên họ Đỗ này gia cảnh không tốt, gia cảnh của cậu còn kém hơn, tên họ Đỗ này đi đường vòng bám lấy Bắc Lâm nhà ta, mới hot lên.”
“Sau khi hot, tên tình nhân này vẫn tiếp tế cậu, ra tay giúp cậu mấy lần. Cậu cũng biết nắm lấy cơ hội lắm, sống chết bám lấy cậu ta, đoàn làm phim của Đỗ Hoài gần như đều bị cậu nắm lấy chân.”
“Đến cả...” Trịnh Hùng lùi nhanh về sau, chỉ vào ảnh của đoàn làm phim Đao Phong nói: “Bắc Lâm cháu xem, bộ phim này của cháu, có cậu, có cả cậu ta!”
Lộ Nhâm kinh ngạc há hốc miệng… Nguyên chủ còn có màn này??
Cậu thật sự không biết!
Quản gia Trương ngắt lời: “Ông Trịnh.”
“Những tấm ảnh này chỉ có thể chứng minh cậu chủ Tiểu Lộ có quan hệ không tệ với vị họ Đỗ này...” Quản gia Trương ngập ngừng, bình tĩnh nói: “Không hề đại điện cho quan hệ mà ông vừa nói, cũng không thể chứng minh người này là X.”
Trịnh Hùng mở to hai mắt mà nhìn: “Chỗ này vẫn không đủ chứng minh!?”
“Anh, anh và ông Trương xem kỹ lại xem.” Trịnh Hùng tức giận đến phẫn nộ nói: “Nơi này, đến cậu và Bắc Lâm lần đầu bị chụp ở buổi tụ họp, cũng là nhờ tên tình nhân cậu mới có tư cách vào.”
“Không thì người ở đẳng cấp này, thì nơi có nhân vật chính đâu có đất của cậu.”
Ông Ân sốt ruột nói: “Đây có là gì, ông Trương nói đúng, chẳng qua là quan hệ tốt mà thôi.”
“Quan hệ tốt?” Trịnh Hùng càng lên cơn: “Đây là quan hệ tốt mới kỳ lạ! Trước đó em nói hết rồi, tên Đỗ Hoài và Lộ Nhâm đó quen không ít năm, kết quả thì sao?”
“Chúng ở trong đoàn làm phim của Bắc Lâm là giả chết, giả không quen nhau, giả không thân.”
“Lẽ nào đây không kỳ lạ sao?!”
Lộ Nhâm vẫn cảm thấy oan uổng nhưng không hề chột dạ.
Nhưng nghe thấy đoạn này của Trịnh Hùng, trong lòng chửi bậy một chút.
Lần đầu tụ họp bị chụp được, không phải là chuyện ở khách sạn sao?
...Vậy, Vậy chuyện năm triệu đó… lẽ nào người giúp không chỉ có người quản lý cũ, Đỗ Hoài cũng có một phần?
Không thể nào?
Đỗ Hoài đúng là con trai có hiếu của Ân Bắc Lâm!
Nhưng ông Trịnh chắc chắn như thế, có tai có mắt, Lộ Nhâm đã không thể tưởng tượng nổi chuyện nguyên chủ phối hợp với Đỗ Hoài để làm rồi...
Nhưng nghĩ lại, trước đây khi nói chuyện với Đỗ Hoài, cũng chưa từng thấy Đỗ Hoài nhắc đến.
Chuyện này càng nghĩ càng phức tạp, Lộ Nhâm suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác.
Chuyện tấm ảnh lần trước, không lẽ là cậu ta đưa cho Ân Bắc Lâm đó chứ?
Lộ Nhâm lại cảm thấy không đúng, nếu cậu ra có tấm ảnh đó thật thì đưa cho Ân Bắc Lâm làm gì, bây giờ lấy ra không phải vừa hay sao?
Trong lòng cậu vẫn bức bối, Trịnh Hùng vẫn nói tiếp: “Còn nữa, tên họ Đỗ đó, bắt cặp với Bắc Lâm nhà ta trong không ít phim, lần nào cũng bị Bắc Lâm đè xuống, lại còn giả bộ dáng vẻ khiêm tốn lắm, khiến tất cả mọi người đều tưởng cậu ta rất ngưỡng mộ Bắc Lâm nhà ta.”
“Nghĩ lại khi lần đầu tiên X này xuất hiện, nói chuyện với Bắc Lâm nhà ta thực sự khó nghe!” Giọng Trịnh Hùng phẫn nộ, khó chịu mà nói: “Xem xem cái tâm cơ này!”
“Nếu như không phải tôi sai người đi điều tra ngọn nguồn chuyện này, trên thế giới này còn ai đoán ra được, X này chính là tên họ Đỗ kia?!”
Ông Ân: “...”
Lộ Nhâm: “...”
Nếu như không phải do thời cơ không đúng, Lộ Nhâm thật sự muốn cười thành tiếng.
Cậu vừa vui vẻ được một giây, đột nhiên cổ bị siết chặt.
Bàn tay lớn của Ân Bắc Lâm giống như bóp chặt cổ cậu, đôi mắt quạ đen nhìn cậu, muốn cười cũng không được.
“Ý của chú là tên X này trước nay luôn dùng lời không hay với cháu?”
Trịnh Hùng nghiêm túc gật đầu: “Còn không phải sao, Bắc Lâm, cậu ta nói chuyện khó nghe lắm.”
Ông Ân: “...”
Đôi mắt phượng của Ân Bắc Lâm lại lướt qua một lần nữa, hướng đến bản thân, “hử” một tiếng.”
“Cậu ta mắng anh như vậy, em cũng không xử lý cậu ta chút.”
Ông Ân: “.”
Cổ bị kẹp chặt còn bị “hử” một tiếng, Lộ Nhâm cảm thấy vô cùng oan uổng.
Em xử lý thế nào được, đó là ba anh đó!!
“Bắc Lâm à.” Trịnh Hùng tưởng rằng Bắc Lâm bị mình thuyết phục rồi, cười hừ một tiếng: “Cháu ngây thơ quá rồi, còn quá trẻ.”
“Đây là tình nhân của cậu, cậu sẽ xử lý sao.” Trịnh Hùng cười lạnh: “Cháu xem, chúng đã lên kế hoạch rồi, giả vờ không thân, kêu Lộ Nhâm đến mê hoặc cháu, trên thực tế, họ có quan hệ mật thiết với nhau.”
“Hơn nữa, trước đây cháu tham gia chương trình tạp kỹ, X này còn mua hotsearch, giả vờ mắng Lộ Nhâm, kích thích cảm xúc đối lập của cháu.” Hắn ta nói liên tục: “Cháu xem, cháu trúng chiêu rồi đúng không?”
Trịnh Hùng nói rất thuyết phục: “Tự cháu nghĩ mà xem, lẽ nào từ đầu cháu đã rất thích Lộ Nhâm? Cũng không phải, đúng không?”
“Đây là do X năm lần bảy lượt đối đầu với cháu, tung tin xấu của Lộ Vương, khiến cho cháu nghĩ rằng cả thế giới đang chống lại hai chúng ta, cháu xen, vào là cháu rơi vào bẫy rồi?”
Ân Bắc Lâm trầm ngâm hai giây: “Theo như lời của chú, chuyện của cháu và Lộ Nhâm, là do X tính kế?”
Trịnh Hùng: “Chính là ý này!”
Ông Ân: “???”
Cổ lại bị người ta bóp, Ân Bắc Lâm cười tựa như không cười nhìn qua: “Ồ.”
“Vậy cháu phải cảm ơn X này rồi.” Anh nhếch mép lên, nói một cách lười biếng: “Em nói đúng không, Lộ Nhâm.”
Mắt Lộ Nhâm ngơ ngác: “A...hừm...ừ.”
Ân Hành: “.”
Mặt của ông Ân triệt để đỏ hồng rồi.
Quản gia Trương ở một bên nghe ngữ khí đùa của cậu chủ, khóe miệng cười lên.
“...?” Trịnh Hùng nghiêm mặt nói: “Cảm ơn gì chứ!”
“Cái này không thích là thích, chỉ là tự mình cảm động, cháu hiểu không?” Trọng tâm câu nói của Trịnh Hùng dài ra: “Tình yêu đích thực giống như dòng nước chảy dài, ngày đêm bên nhau!”
“Cháu đúng là đã rơi vào bể kế của cậu và tên tình nhân rồi, nếu không thì làm sao có thể không thích Như Nguyệt mà thích loại người này chứ?”
Trịnh Hùng mạnh mẽ nói, không hề chú ý đến sắc mặt của Ân Hành đang trên giường bệnh từ đỏ chuyển sang đen rồi.
“Đây đều là âm mưu của tên họ Lộ và tình nhân của cậu làm!” Trịnh Hùng nói: “Cháu xem, cháu ở bên cạnh người này, anh muốn đưa gia nghiệp cho cháu, người này còn lấy một ít từ nhà lại chuyển qua cho tên tình nhân. Vòng tròn này không có cháu, tên tình nhận của cậu lại nhận được tiền.”
Lời Trịnh Hùng nói còn chưa dứt, đột nhiên bị một trận ho lớn của ông Ân gián đoạn.
“Em im miệng cho anh!!”
Trịnh Hùng bị quát cho ngơ ngác, yên lặng nhìn ông Ân.
Mấy lần nói tình nhân tình nhân, ông Ân không thể nhịn thêm được nữa, đập giường một lần nữa: “Em bớt ăn nói hàm hồ lại đi!”
Trịnh Hùng ấm ức nói: “Anh cả, em không có...”
“Không có cái gì chứ!” Ông Ân giận dữ hết lên, cắt ngang lời của hắn ta.
“Anh ở cạnh Lộ Nhâm bao nhiêu ngày rồi, tính cách của cậu ta ra sao, anh biết rõ hơn ai hết.” Mặt ông Ân đen lại: “Không cần em dùng mấy lời khoa trương, mấy lời bịa đặt lung tung ở đây.”
“Còn nữa, X này...” Ông Ân ngập ngừng, sau đó cũng không giả vờ mà nói: “Lộ Nhâm đã nói với anh từ lâu rồi.”
“Căn bản không phải như những gì em nói, hai người họ là quân tử kết giao, em bớt ở đây bôi nhọ sự trong sạch của người ta.” Ông Ân càng nói càng tức: “Nếu còn nhắc hai chữ tình nhân đó, bây giờ anh bảo ông Trương đưa em ra ngoài!”
Trịnh Hùng giống như bị sét đánh vậy, không dám tin mà nhìn chằm chằm ông Ân, hai giây sau, ông ta đánh “bốp” một cái lên giường bệnh, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Anh cả, sao anh lại hồ đồ như vậy!!”
“Tên họ Lộ này nói gì anh cũng tin, tên tình nhân đó của cậu ta anh từng gặp!” Trịnh Hùng nói: “Cậu ta cố ý học anh ở trên Weibo nhưng học không kỹ, nói một đống câu linh ta linh tinh, còn”
Ân Bắc Lâm cười “ồ” một tiếng: “Chú, tên X này nói gì, cho con nghe với.”
Ông Ân: “...”
Trịnh Hùng lại có sức: “Lần trước tên tính nhân đó nói cái gì mà, anh nghĩ rằng anh rất giỏi...”
Hắn ta chưa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng “bốp”.
Lộ Nhâm ngơ ngác nhìn ông Ân đánh một cái thật mạnh lên chiếc hộp.
Đây là chiếc hộp từng đựng vải trắng để chơi bài, lúc này nó đang che đầu của Trịnh Hùng, sợi dây trắng phủ kín, rơi trên mặt Trịnh hùng, bên ngoài áo vest, để cả chiếc bụng phẳng cũng dính vài sợi bay ra.
Trịnh Hùng ngơ ngác nhìn ông, nhìn dáng vẻ là bất ngờ lắm.
Trong lòng Lộ Nhâm suýt xoa một tiếng.
Sắc mặt ông Ân từ xanh thành đen: “Tình nhân cái đầu, kêu em đừng nói hai từ này, nghe không hiểu sao?”
Trịnh Hùng cực kỳ tổn thương ôm lấy mặt, không dám tin mà nhìn ông.
Ngay giây sau, góc mắt đầy nếp nhăn của hắn ta lại rơi ra những giọt nước mắt to như hạt đậu.
“Làm gì có chuyện cổ tay xoay ra ngoài đánh người mình như vậy, bình thượng dạy dỗ em thì cũng thôi đi” Trịnh Hùng thút thít nói: “Hai chữ tình nhân của em, có phải mắng anh đâu, hic, anh đánh em làm gì.”
Ông Ân ngập ngừng, hừ một tiếng.
“Em lớn tuổi rồi còn ăn nói lung tung, không đánh em thì đánh ai.”
“Em nói lung tung khi nào.”
“Tên X đó ngày nào cũng có giỏi có giỏi như câu cửa miệng, tất cả mọi người đều rõ, anh không hỏi mà đối xử vậy với em.” Trịnh Hùng ngôi trên đất, vừa nấc vừa gào mà òa khóc: “...Em trai oan ức!!”
Ông Ân: “...”
Ông Ân: “...Có giỏi thì sao?”
Vốn dĩ quản gia Trương đang xem kịch hay, nghe thế đột nhiên ngập ngừng.
Trịnh Hùng nấc một tiếng nói: “Có giỏi đó chính là thứ đó của đàn ông, anh, đến cái này anh cũng không biết sao?”
Ông Ân: “...”
Trịnh Hùng ấm ức nhìn anh cả, lại bị tiếng hét của Ân Hành làm cho giật mình.
“Trương...Quyền...”
“Ông đi đâu đó??” Râu quai nón của ông Ân dựng thẳng lên trên nhà: “Quay lại đây cho tôi!”
Quản gia Trương: “...”