Trong bệnh viện.
Lộ Nhâm được quản gia Trương dẫn vào phòng bệnh.
Vừa mới đi vào, cậu liếc mắt một cái đã nhìn thấy ông cụ nằm ở trên giường bệnh.
Ông cụ râu ria đầy mặt, trông rất tiều tụy.
"!" Lộ Nhâm giật mình, vội vàng chạy qua: "Như thế này là sao... Lần trước vẫn còn rất tốt, chú à sao chú đột nhiên đổ bệnh vậy?"
"Tôi già rồi." Ông Ân hừ lạnh nói: "Còn cách nào khác đâu."
Ông Ân yếu ớt nói, Lộ Nhâm nhất thời rất khó chịu.
"Chú ơi." Cậu hơi cúi người xuống, lo lắng nói: "Anh ấy đã biết chuyện này chưa ạ?"
"Nó làm sao có thể biết được." Ông Ân hừ một tiếng, thanh âm nói chuyện rất lớn: "Đứa con này quá bất hiếu."
Lộ Nhâm nhét chăn vào giúp ông cụ, cẩn thận từng chút nói: "Chú à đừng tức giận, tức giận sẽ làm tổn hại đến sức khỏe."
Cậu vừa dứt lời, giọng của ông Ân còn cao hơn một chút, tức giận nói: "Tôi sao có thể không tức giận? Bệnh như thế này đều do cái thằng kia chọc tức mà ra!"
Thanh âm này nghe khỏe mạnh hơn so với vừa rồi.
Lộ Nhâm vội vàng an ủi nói: "Không phải vậy đâu chú, anh ấy rất tốt mà."
"Chỉ là một diễn viên mà thôi." Ông Ân trầm mặt, cắt ngang lời của cậu: "Tốt cái gì!"
Lộ Nhâm đổ mồ hôi nói: "Vẫn rất tốt mà! Năm trước anh ấy còn được nhận giải thưởng Kim Sư cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất nữa đó."
"Với lại cũng không chỉ có giải thưởng Kim Sư, còn có giải thưởng Kim Nhân, lần cuối cùng người Châu Á được nhận giải thưởng này, chính là ở bảy năm trước."
Lộ Nhâm còn nghiêm túc khoa tay múa chân nói: "Anh ấy thật sự rất giỏi, so với những diễn viên giỏi nhất thế giới, thì anh ấy còn nhận được nhiều giải thưởng tầm cỡ thế giới."
Những tình tiết này được Phương Đông Chi Trúc viết khoảng hai trăm mấy chương, mỗi ngày đều tầm cỡ thế giới, Châu Á, người đứng nhất, Lộ Nhâm nhớ rất rõ.
"Cháu cảm thấy đó là điều tuyệt vời để ghi nhớ." Lộ Nhâm xúc động nói: "Rất nhiều người cho dù có giàu có đến đâu, nhưng cả đời này cũng không có nổi tiếng được như vậy."
Ông Ân: "...."
Đã được bao hàm vào.
Quản gia Trương đứng ở phía sau dùng nắm tay che miệng, không thể không cười.
Ân Hành nằm trên giường bệnh gắt gỏng nói sang chuyện khác, ông ấy hung dữ nói: "Tôi mời cậu đến không phải để nghe cậu nói mấy lời này!"
Lộ Nhâm khó hiểu nhìn ông cụ một cái, đột nhiên bừng tỉnh, nói: "Chú muốn cháu chăm sóc chú sao?"
"Không phải chăm sóc!"
Nhìn thấy vẻ mặt mê man của Lộ Nhâm, ông Ân hừ một tiếng, không mặn không nhạt nói: "Nghiệp chướng này đã ở bên ngoài tự do thoải mái lâu như vậy, cũng đến lúc trở về kế thừa gia sản."
Kế thừa gia sản? Lộ Nhâm giật mình. "?"
"Trở về nhà chính." Ông Ân nói: "Nó ở bên ngoài buông thả lâu như vậy, cũng đã đến lúc trở về kế thừa gia sản."
....Hả?
Lộ Nhâm yếu ớt nói: "Nhưng mà... Anh ấy không muốn trở về thì phải làm sao bây giờ ạ."
"....Đó là chuyện của cậu." Ông Ân cười lạnh một tiếng: "Nó làm diễn viên chính là muốn chọc giận tôi!"
"Tôi sẽ sớm xuống mồ, cho nên nó lúc này phải trở về."
Lộ Nhâm có chút rối rắm: "Nhưng mà..."
"Làm gì có nhiều nhưng mà như vậy!" Tay ông Ân vỗ một cái lên giường bệnh, tức giận nói: "Tôi muốn cậu làm thì cậu phải làm được."
Lộ Nhâm suy nghĩ, đắn đo một chút, cuối cùng vẫn nói: "Chú à, cháu không thể đồng ý chuyện này với chú."
Cậu sợ ông Ân tức giận nên vội vàng nói thêm: "Cho dù ngay từ đầu là vì chọc giận chú, nhưng mà anh ấy cũng đã kiên trì trên con đường này được bảy năm."
"Cháu cũng là nghệ sĩ." Lộ Nhâm nhỏ giọng nói: "Nếu thật sự không thích, sao có thể cố gắng nhiều năm như vậy được."
Ông Ân sửng sốt một chút, dường như không nghĩ Lộ Nhâm sẽ nói lời này.
Ông cụ nhìn lướt qua Lộ Nhâm, rồi liếc nhìn quản gia Trương ở phía sau cậu.
"Vớ vẩn! Thích thì sao." Sắc mặt ông Ân tối sầm, dường như có chút buồn bực nói: "Con trai kế thừa công việc của cha mình, là đạo chuyện bình thường, hơn nữa nếu như nó không có gia thế tốt, thì sao nó có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay?"
Lộ Nhâm nhỏ giọng nói: "Bộ phim đầu tiên của anh đã nhận được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, không phải ai cũng thích xem phim văn học với mức kinh phí thấp đâu chú."
"Mọi người đều ghét bối cảnh của bộ phim ấy."
Ông Ân: "..."
Ông Ân nhếch bộ râu lên, lớn tiếng nói: "Nói một cách đơn giản, nếu như nó nghèo và trắng tay, cậu vẫn còn muốn ở cùng nó sao?"
Ông cụ sao lại nghĩ như vậy? Lộ Nhâm kinh ngạc: "Cháu vẫn ở chứ."
"Cho dù anh ấy không có tiền thì vẫn rất đẹp trai, tính cách cũng rất, à, tốt... Hơn nữa cháu cũng có thể kiếm ra tiền mà."Lộ Nhâm đỏ mặt: "Cuộc sống đầy đủ là tốt rồi."
Ông Ân bật nửa người ngồi dậy từ trên giường bệnh, giống như rất tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào cậu: "Cậu đang muốn chống lại tôi sao?"
Lộ Nhâm nhanh chóng ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vỗ lên lưng ông cụ Ân: "Chú, cháu không phải có ý như vậy."
"Cháu chỉ cảm thấy." Lộ Sâm giải thích, nói: "Dưa hái xanh không ngọt, anh ấy không thích thì tại sao phải làm như vậy."
Lộ Nhâm có chút ngượng ngùng: "Hơn nữa, cháu cũng thật sự không muốn ép anh ấy làm chuyện..."
"Hai người ở bên nhau, không phải là đều luôn ủng hộ chuyện đối phương muốn làm sao." Lộ Nhâm ngẫm nghĩ nói: "Nếu đổi lại là dì thì chắc chắn dì cũng sẽ ủng hộ công việc mà chú muốn làm."
Ông Ân rũ mi bình tĩnh nhìn cậu không nói lời nào.
Nhìn thấy dáng vẻ im lặng của ông cụ, Lộ Nhâm có chút căng thẳng, cảm thấy bản thân đã chọc giận ông ấy.
....Ông cụ trước đó còn bênh vực cho cậu ở trên mạng, nghĩ tới điều này, Lộ Nhâm có chút áy náy.
"Chú ơi, chú đừng giận." Cậu cẩn thật nói: "Chú đừng tức giận."
"Cháu về đây có mang chút thức ăn, cháu sẽ ở lại chăm sóc cho chú thật tốt."
Ông cụ Ân tức muốn chết: "Ai muốn cậu giúp, tôi vẫn tốt..."
Quản gia Trương ho khan một tiếng.
Ân Hành phút chốc ngậm miệng lại, lồng ngực phập phồng tức giận vẫy tay, muốn Lộ Nhâm rời đi nhanh.
Quản gia Trương mỉm cười: "Cậu Lộ, phiền cậu đi trước, ở trên xe chờ một chút."
"Tôi sẽ đi ra sau."
Lộ Nhâm đi cùng vệ sĩ đến tầng hầm gara.
Lộ Nhâm vừa rời đi, râu Ân Hành liền vểnh lên, đứng dậy chửi mát dưới sự giúp đỡ của quản gia Trương.
"Đây là cách tốt mà ông nói đó, hiện tại tốt lắm! Ngay cả nhà mà tôi cũng không thể trở về được!"
Quản gia Trường dừng một chút: "...Ông chủ, những gì tôi nói chính là để ông chủ giảm bớt sự kiêu ngạo."
Râu Ân Hành nhếch lên, hai mắt mở lớn: "Bây giờ ông còn trách tôi?"
"Ông chủ đừng tức giận, tôi không có ý này."
Quản gia Trương dỗ dành nói: "Có lẽ chuyện cậu Lộ đến cũng là một chuyện tốt."
"Nếu ông chủ và tôi đều nghi ngờ về vấn đề đó..." Quản gia Trương nhỏ giọng: "Vậy ở chung vài ngày với cậu Lộ, chẳng phải là một cơ hội rất tốt sao?"
Ông Ân im lặng một lúc lâu, khịt mũi: "Không chừng cậu ấy giả vờ rất tốt."
"Nếu như giả vờ." Quản gia Trương mỉm cười: "Ông chủ vạch trần đúng lúc là được, cần gì nghe cậu Lộ nói nhiều như vậy chứ."
Ông Ân trừng mắt liếc ông ấy một cái: "Trương Quyền!"
"Với lại." Quản gia Trương cười nói: "Ông chủ cũng đã sử dụng cả chiêu khổ nhục kế như vậy, dù sao cũng không thể mới một lần đã từ bỏ?"
Ông Ân nhíu mày nói: "Cậu ấy ở trong phòng, tôi làm sao tự do!"
"Chuyện này có sao đâu." Quản gia Trương nói: "Bên cạnh là phòng (hộ tống), cậu Lộ sẽ ở trong đó, tôi ở ngoài cửa theo dõi, ông chủ sao có thể không thoải mái nữa."
"Hơn nữa mấy ngày nay, cậu Lộ ở cùng ông chủ, ông chủ sử dụng cùng lúc hai cách vừa dụ dỗ vừa đe dọa." Quản gia Trương nói: "Như vậy chẳng phải càng đẹp sao?"
Chuyện này cũng hợp lý.
Ông Ân sờ chòm râu, bình thản gật đầu.
....
Một tiếng trôi qua.
Lộ Nhâm vội vàng cầm quần áo, một số đồ dùng cá nhân và những vật cậu muốn mang theo trở lại phòng bệnh.
Quản gia Trương dẫn Lộ Nhâm đến, ông Ân trên giường bệnh dùng sức nháy mắt với quản gia Trương. Quản gia Trương tiếp nhận, hắng giọng bước từng bước rồi dừng lại ở góc ngay lối đi vào.
"Cậu Lộ, cậu ngủ lại nơi này là được rồi." Quản gia Trương vui vẻ nói: "Đây là phòng dành cho những người nuôi bệnh."
Lộ Nhâm nhìn một cái, tuy phòng này có chút nhỏ, thế nhưng thiết bị vẫn đầy đủ, còn có phòng vệ sinh riêng.
Nhưng ông cụ tuy ở phòng bệnh VIP, điều kiện tuy tốt nhưng chỉ có một phòng cho người nuôi bệnh, quản gia Trương tuổi cũng đã lớn, cậu sao có thể không biết xấu hổ mà ở đây.
Lộ Nhâm vội vàng từ chối: "Cháu không cần đâu ạ."
"Quản gian Trương, chú ngủ ở đó đi." Lộ Nhâm nói: "Cháu ngủ ở giường bình thường là được rồi, nơi này cũng dễ để cháu chăm sóc cho ông cụ."
Ân Hành trên giường bệnh chợt ho khan một tiếng thật mạnh.
Quản gia Trương nghiêm mặt nói: "Tôi đã quen chăm sóc bên cạnh lão gia, cậu nên ngủ trong phòng này tốt hơn."
"Như vậy sao được!" Lộ Nhâm vội lắc đầu: "Quản gia Trương là người lớn, cháu còn trẻ, cũng không cần phải ngủ giường trong phòng kia."
"Hơn nữa, cháu đã nói là đi nuôi bệnh, sao có thể không biết lý lẽ mà ngủ ở phòng riêng."
Lộ Nhâm đi qua, đem giường nhỏ bên cạnh ông Ân kéo ra, cậu cười ngây ngô, nói: "Không cần lo lắng cho cháu! Cháu trước kia ở trong đoàn phim cũng đã ngủ thành quen, không có lạ giường!"
Ông Ân: "..."
Quản gia Trương: "..."
Lộ Nhâm đã thu dọn xong còn lầm bầm nói.
Ông Ân như chết lặng liếc mắt nhìn Lộ Nhâm đang bận rộn một cái, quay đi với khuôn mặt ủ rũ, rồi nhìn Trương Quyền người vừa cam đoan với ông ấy sẽ để cho ông ấy "thật thoải mái."
Hai người liếc nhìn nhau.
Quản gia Trương lặng lẽ đưa mắt nhìn chỗ khác, nhìn trần nhà trên đầu.
Ông Ân ngồi trên giường, ông ấy ngại khi xem chương trình phát sóng trực tiếp trước mặt Lộ Nhâm, ông ấy cũng xấu hổ khi xem chương trình văn nghệ, nên chỉ muốn ở một mình.
Không ai nói gì, bầu không khí nhất thời có chút im lặng.
Lộ Nhâm run rẩy lấy bộ bài mới vừa mua ra, ngại ngùng cười: "Chơi địa chủ không... chú?"
Ông Ân: "...."
Ở bên kia.
"Tách."
Phòng khách tối đen bừng sáng lên.
"Lộ Nhâm?"
Không có tiếng ai.
Ân Bắc Lâm ngạc nhiên khi về nhà sớm, nhìn xung quanh một vòng mới phát hiện trong nhà trống không, đôi dép lê bình thường Lộ Nhâm thích mang vẫn để nguyên vẹn ở cửa, xem ra dường như rời đi rất vội vàng.
Anh suy nghĩ một chút, vẫn đi qua phía tủ quần áo.
Cánh cửa được kéo ra với một tiếng 'két', nhưng bên trong không có gì.
Một dãy tủ quần áo được mở ra cũng đều không có bóng dáng của Lộ Nhâm đâu.
....Có lẽ đã thật sự đi ra ngoài.
Anh suy nghĩ hai giây, lấy điện thoại từ trong túi áo vest ra, giây tiếp theo, khóe mắt anh như nhìn thấy điều gì, động tác đột nhiên dừng lại một chút.
Đuôi lông mày Ân Bắc Lâm nhướn lên.
Dưới đáy tủ quần áo lộ ra một góc màu đỏ.
Tủ quần áo này là tủ quần áo dành cho mùa hè, gầy đây vào thu gần đông, vì vậy tủ quần áo này vẫn chưa được động đến.
Nhưng không động qua vì sao lại xuất hiện vật màu đỏ này.
Ân Bắc Lâm nhướn mày, đem quần áo đẩy ra ngoài.
Một chiếc túi vải nhỏ được giấu sau quần áo, nằm ở sâu bên trong, vải dệt màu đỏ lộ ra, mặt trên còn có màu đem, xem ra đây là tóc.
Lấy đồ vật kia ra nhìn, anh mới phát hiện đây là một cái váy đỏ cùng một bộ tóc giả dài.
Ngón tay thon dài của anh vân vê làn váy, cảm nhận sợi vải mỏng, thân trên là satanh mịn màng.
...Để anh ở nhà chờ, chỉ là chờ như vậy thôi sao?
Ân Bắc Lâm không thể nhịn được cười.
Ngón tay trắng nõn sạch sẽ chậm rãi mở chiếc váy đỏ ra, trải lên trên giường.
Tấm dưới cùng có màu trắng, màu sắc của chiếc váy này rất đẹp.
Giây tiếp theo, Ân Bắc Lâm lấy điện thoại ra, đối với cảnh vật xinh đẹp trên giường mà 'click' một tiếng, chụp một tấm ảnh.
Sau đó, anh từ từ đánh chữ.
....
Phía bên kia.
Ông Ân xui gần chết, mỗi lần kêu địa chủ liền sẽ thua không ngừng.
Lộ Nhâm cười ha ha, cùng quản gia Trương dán một tờ giấy trắng lên mặt ông Ân.
Điện thoại trong túi cậu chợt rung lên.
Lộ Nhâm cầm điện thoại liếc mắt nhìn một cái, nhìn thấy vật màu đỏ quen thuộc, nụ cười sáng rực trên mặt lập tức hóa đá.
Công chúa: [ Hình ảnh ]
Công chúa: [ Quần áo mới này không tệ.]
Lộ Nhâm: "....!?!"