Ân Bắc Lâm đang đến, ăn cơm trưa xong, Lộ Nhâm ra cửa chờ.
Không phải ở cửa đại sảnh.
Đoàn phim "Triêu Sinh" đã thuê mấy tầng của tòa nhà, còn cả tầng thượng, hiện tại cậu đang ở tầng 14. Những nơi này là nơi họ thường tập trung hoạt động. Ra đại sảnh có thể làm phiền công việc của người khác, vì vậy thật ra Lộ Nhâm Kỳ loanh quanh gần thang máy trên nơi cậu đang quay phim.
Nhưng cứ lang thang ở đây, nhân viên nhìn thấy sẽ tốt bụng hỏi một câu.
"Cậu cần lấy gì sao, cậu Lộ?"
"À," Lộ Nhâm có chút xấu hổ vò đầu bứt tóc, "Không phải, tôi chỉ đi vòng vòng thôi… tiêu cơm, tiêu cơm thôi, các cô cứ làm việc đi, không cần quan tâm đến tôi."
"Ồ... Vậy cậu Lộ cứ đi dạo thong thả."
Lặp lại cuộc trò chuyện trên n lần, Lộ Nhâm có chút xấu hổ.
Thật ra nói là đợi Ân Bắc Lâm cũng không phải là không thể, nhưng một người đàn ông lớn như vậy lại đứng đợi ở cửa chờ như học sinh cấp ba...
Có chút sai sai.
Lộ Nhâm tiêu cơm hơn nửa giờ, vẫn chưa có người tới.
Lộ Nhâm lặng lẽ trở lại phòng nghỉ, từ hướng này cũng có thể nhìn thấy thang máy, thỉnh thoảng có nghệ sĩ ngồi quanh đây đọc kịch bản.
Đang định ngồi xuống thì vô tình đụng phải khung ảnh trang trí trên bàn.
Lộ Nhâm nhanh chóng đưa tay ra nhặt, bên cạnh có người giúp nhặt lên.
Lộ Nhâm vừa cảm ơn xong, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Đỗ Hoài!
Cậu và Dư Hoài đang cùng nhau cầm khung ảnh, giống như nam nữ chính trong phim thần tượng cùng lúc đưa tay nhặt chiếc túi nhỏ rơi trên mặt đất - tóm lại là kì vậy.
Lộ Nhâm xấu hổ đến mức suýt chút nữa buông ra, nhưng Đỗ Hoài còn nhanh hơn cậu, không giữ chắc khung ảnh, lại rơi xuống–
Lại một tiếng "bộp".
Lộ Nhâm, "..."
Lộ Nhâm có chút xấu hổ, anh trai còn né ghê hơn cậu nữa.
Cậu đang định bước tới nhặt thì tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay.
Bàn tay giống như mảnh sứ, móng tay hình bầu dục đẹp đẽ, khi cầm khung ảnh lên, trên mu bàn tay trắng nõn có vết nổi lên, cảm giác quyến rũ khó tả–
Đôi mắt Tô Lộ Nhâm chợt sáng lên, đứng thẳng người, "Anh!"
Đỗ Hoài cũng chào hỏi, "Tiền bối."
Có lẽ nhìn thấy Ân Bắc Lâm lại tới, vẻ mặt Đỗ Hoài có chút kinh ngạc.
Ân Bắc Lâm "ừm" một tiếng.
Lộ Nhâm cười ngốc tại chỗ.
Ân Bắc Lâm đi tới, đặt khung ảnh vừa rơi xuống bàn, nhướng mày hỏi: "Vui như vậy sao?"
Thì cũng có… Nhưng Dư Hoài vẫn đối diện, Lộ Nhâm có chút xấu hổ quay mặt đi nơi khác, "Không… Em còn tưởng rằng anh sẽ không tới."
Nói được nửa lời, bờ vai cậu siết chặt, Lộ Nhâm chưa kịp phản ứng đã bị Ân Bắc Lâm ôm vào lòng.
Lộ Nhâm ngây ra một lát, giây tiếp theo, Ân Bắc Lâm cười với cậu rất dịu dàng.
"Làm sao có thể." Một giọng nói từ tính trầm ấm vang lên, "Không phải anh đã nói em ngoan ngoãn đợi đi sao."
Lộ Nhâm, "…"
Lộ Nhâm đỏ mặt.
Bốn chữ ngoan ngoãn đợi đi này, trên WeChat có biệt danh (Công) ch(úa)ồng, cũng có thể giảm bớt đi chút sát thương.
Không có WeChat, không thể đội tóc giả lên đầu Ân Bắc Lâm, mặc bộ váy công chúa tay phồng màu hồng hay gì đó, uy lực này giống như tiếng sét từ trên trời cao, thật kinh người.
...Cả người choáng váng.
Lỗ tai đỏ lên, Lộ Nhâm xấu hổ cúi đầu, ngón tay co quắp tê dại. Cậu không nhìn thấy vẻ mặt hơi kinh ngạc của Đỗ Hoài.
Đỗ Hoài cười gượng nói, "Tiền bối… bận thế này, còn đến đây tham ban, vất vả quá."
"Hết cách rồi."
Lộ Nhâm cúi đầu nghe Ân Bắc Lâm cười nhẹ một tiếng.
"Em ấy bám tôi quá, cứ muốn tôi đến nên đành phải theo em."
Lộ Nhâm, "…"
Lộ Nhâm, "????"
Đây không phải là nói xạo sao, Lộ Nhâm líu lưỡi nói, "Anh, em đâu có cứ muốn anh đến... "
Ân Bắc Lâm nhướng mày nhìn cậu, "Không phải em nói nhớ anh sao?"
Lộ Nhâm, "..."
Đó là "em cũng nhớ anh ", trọng điểm không phải ở chữ "cũng" à!
Khóe miệng Lộ Nhâm giật giật, với lại vì anh nhớ cậu trước nên cậu mới anh… Được rồi đúng là có hơi nhớ…
Nhưng...
Thấy lông mày Ân Bắc Lâm nhướng lên như lẽ đương nhiên, Lộ Nhâm không khỏi nở nụ cười.
Quên đi, anh ấy dính.
Bám thì bám.
Bên kia, thấy Ân Bắc Lâm lại tới, mấy nhân viên ở xa không khỏi nhìn qua với vẻ hóng chuyện.
"Uầy, ông Lâm đến đây tận hai ngày liên tiếp."
"Không phải gần đây ông Lâm có rất nhiều hoạt động sao, bất ngờ đấy, thế mà lại đến đây."
"Thảo nào Lộ Nhâm đi qua đi lại ở chỗ thang máy, tôi thấy cậu ấy đi cũng gần nửa tiếng… Thì ra là đợi người yêu hahaha."
"Nhưng tại sao Đỗ Hoài lại ở đó? Nhìn anh ấy khó xử ghê. "
"Lại chả thế, đứng giữa hai người đàn ông, đúng là gian nam."
"Hahahahaha cmn gian nam, cậu đừng hề nữa."
Bên kia, khi Lộ Nhâm còn đang cười trộm thì bàn tay to trên vai cậu đột nhiên siết chặt.
Lộ Nhâm bối rối ngẩng đầu lên, Ân Bắc Lâm nhướng mày nhìn cậu, "Chỉ có hai người ở đây thôi sao? Còn những người khác đâu."
Ân Bắc Lâm "Hả?" một tiếng, Lộ Nhâm bỗng có cảm giác như bị tra khảo!
Nhìn lại lần nữa, nụ cười của công chúa Ân thật xấu xa.
Lộ Nhâm nuốt nước bọt, vội vàng lắc đầu, "Không hẹn không hẹn."
"Em nghỉ ngơi một chút cũng không để ý, nếu không sẽ… ừm."
Nói được nửa chừng, Lộ Nhâm lại khựng kẹt.
Lộ Nhâm xoay người một cái, cắn rứt nhìn Đỗ Hoài đang cười gượng.
"Ý em là, nếu em biết anh Đỗ ở đây, em nhất định sẽ không quấy rầy anh Đỗ nghỉ ngơi..."
Đỗ Hoài, "..."
Nghe vậy, Ân Bắc Lâm nhếch khóe môi, nhưng lại ngay lập tức thu lại.
Ân Bắc Lâm vươn tay xoa xoa đầu Lộ Nhâm, thản nhiên nói: "Em biết là được rồi, bớt gây phiền hà cho Tiểu Đỗ."
Lộ Nhâm ngoan ngoãn nói "Ừm".
Đỗ Hoài như không thể chịu thêm, xấu hổ gật đầu, nói có chuyện rồi vội vàng rời đi.
Nhìn bóng lưng, giống như đang bỏ chạy.
Lộ Nhâm đổ mồ hôi hột.