Lộ Nhâm nhìn bức ảnh, hai mắt gần như trợn trừng, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mặt vẫn đang bị n Bắc Lâm bóp lấy, Lộ Nhâm giơ hai tay lên cạnh đầu anh, muốn khóc không ra nước mắt, "Em không biết gì thật mà anh!"
Mẹ ơi, chuyện lớn như vậy, trí nhớ thiên tài của cậu cũng không biết đường mà sáng lên nữa, ngay cả lúc này cũng không có phản ứng gì!
Lộ Nhâm đau khổ nghĩ, đây là cái quỷ gì?
n Bắc Lâm trừng mắt nhìn cậu, ném tấm ảnh xuống bàn.
Bức ảnh nhàu nát bay lơ lửng trong không khí như những chiếc lá bị gió thu cuốn đi, rơi xuống mặt bàn.
Lộ Nhâm nuốt nước bọt.
"Không biết?" n Bắc Lâm nhìn thẳng vào cậu, tay đang bóp mặt cậu thả lỏng, nhẹ giọng nói: "Trước kia không phải nói thích anh ta sao?"
Đây không phải là tin đồn sao? Lộ Nhâm buồn bực nói: "Em nói thích anh ta khi nào!"
Trời đất lương tâm, trước kia ông đây thích phụ nữ.
Đừng nói phụ nữ, cũng không phải anh!!!
"Thật sao." n Bắc Lâm nhướng mày, "Không phải cậu nói thích một người, nhưng anh ta không thích cậu sao?"
Lộ Nhâm, "…"
Đm đại ca trí nhớ của anh hơi tốt quá rồi đấy ạ?
Đây đã là chuyện của tháng trước, Lộ Nhâm sắp ngất.
Khi ấy cậu chỉ muốn làm qua loa lấy lệ cái thỏa thuận đồ chơi này - làm sao biết sẽ có ngày hôm nay.
Lộ Nhâm khóc, đây không phải là tự lấy đá đập chân mình sao?
Không biết nên giải thích như thế nào, Lộ Nhâm nhăn mặt, "Lúc đó… lúc đó…"
"Hả?" Ngón tay thon dài gõ vào mặt cậu, lạnh lùng, "Nói"
Không được, Lộ Nhâm không nghĩ ra được gì, chỉ có thể run rẩy nói: "Em chỉ là bịa ra một người thôi…"
"Bịa ra?"
Vẻ mặt n Bắc Lâm khiến tóc gáy Lộ Nhâm dựng đứng cả lên.
Bị nắm chặt quai hàm, n Bắc Lâm nhìn cậu, "Lần đầu tiên đi khách sạn điên cuồng đó, người muốn uống trà sữa kia cũng do cậu bịa ra?"
Lộ Nhâm, "…"
Cmn, cái này cũng nhớ?
Lộ Nhâm run lên,, "… Cái đó không phải…"
Lực trên cằm đột nhiên mạnh hơn, giọng nói của n Bắc Lâm đột nhiên trở nên nguy hiểm, "Đó là ai."
Lộ Nhâm co rút lại, "Đó là, là bạn gái cũ của em... "
" ..."
Hai giây im lặng như thể một thế kỷ đã trôi qua.
Tóc gáy Lộ Nhâm dựng đứng, sau khi chần chờ chờ đợi, cậu nghe thấy n Bắc Lâm nói: "Đầu tiên là có bạn gái, sau đó là nói với Đỗ Hoài rằng em sẽ mãi mãi yêu anh."
"Đồ chơi nhỏ cũng được quá nhỉ."
Lộ Nhâm ngại ngùng, "Cũng hơi hơi, hơi được thôi."
Nhưng sau khi nghĩ lại, Lộ Nhâm nắm lấy bàn tay đang bóp cằm của n Bắc Lâm, nhỏ giọng cãi lại, "Anh cũng vậy."
"Cái gì?" n Bắc Lâm híp mắt.
Lộ Nhâm ấp úng nói: "Thì là... Nhiêu Manh Manh, Hứa Thanh Thanh, chị Lạc, chị Tô, còn có cô Trịnh mà ông cụ nói..."
"Năm người đều thích anh", giọng nói của Lộ Nhâm càng ngày càng nhỏ, "Không phải anh còn được hơn em sao…"
"..."
n Bắc Lâm khựng lại, sau đó bóp cằm Lộ Nhâm, lười biếng nói, "Chuyện này không liên quan gì đến việc cậu thích Đỗ Hoài."
"Hiểu chưa."
Lộ Nhâm, “...”
Khóe miệng cậu giật giật, không hiểu lắm, anh có thể nói rõ hơn cho tôi được không?
"Câu hỏi cuối cùng." Đôi mắt phượng đen thẳm của n Bắc Lâm nhìn cậu một cái, "Hôm qua cậu tìm Hoàng Oanh làm gì?"
…Hoàng Oanh?
Lộ Nhâm suy nghĩ một chút, rụt rè nói: "...Em chỉ hỏi, Người Tình Trong Mộng với bộ phim lần này bao nhiêu tiền thôi với..."
"Với cái gì."
"Đó là, điều thứ bảy mà anh nói không được rung động ấy…” Cậu khựng lại, mặt thoáng đỏ, “Vậy, vậy em trả tiền cho anh…”
Lộ Nhâm đỏ mặt lắp bắp nói: "Bây giờ em… rung động được không?"
Tay nắm cằm buông lỏng ra rất nhiều.
Lộ Nhâm nói xong cũng ngẩn người.
Cmn, sao lại nói ra rồi chứ!
Lộ Nhâm vừa định rống lên, trong đầu thoáng chữ “Cmn”.
Đã gần một tháng lạt mềm buộc chặt, Trần Tư Vũ nói rằng cậu nhất định phải đợi đối phương tỏ tình - tại sao cậu lại quên hết rồi??
Chẳng phải phí công vô ích sao!!
Nhưng nếu nói ra, cũng không nuốt lại được.
Lộ Nhâm đỏ mặt rũ mắt xuống, sợ nhìn n Bắc Lâm.
n Bắc Lâm im lặng, trái tim như treo lên cổ họng.
Tiếng thình thịch, thình thịch từ lồng ngực truyền đến tai, càng ngày càng nhanh, như sắp nhảy ra ngoài.
Không thể chịu đựng được nữa, Lộ Nhâm cong tay nắm lấy cổ tay n Bắc Lâm run rẩy thúc giục,”Anh… anh nói… Đm?!”
Thân thể cậu nhẹ bẫng, Lộ Nhâm bị n Bắc Lâm ôm chặt lấy, vội vàng nói: "Làm, làm gì vậy?"
Giọng nói của n Bắc Lâm từ trên cao truyền đến, "Đi tắm."
Lộ Nhâm, "…"
Lộ Nhâm đỏ bừng cả mặt.
Hai giây trôi qua.
Lộ Nhâm nằm trên người n Bắc Lâm mặt đỏ bừng, vội vàng liếc nhìn bàn đầu giường.
... Không, không lấy cũng không sao nhỉ?
...
Trong phòng tắm, Lộ Nhâm vội vàng cởi bỏ áo sơ mi và quần đùi với tinh thần phóng khoáng.
"Em, em chuẩn bị xong rồi!"
n Bắc Lâm cũng thay quần áo, từng bước đi tới.
Anh có thân hình tuyệt vời, như một con báo sẵn sàng lao đi, nhìn xuống cậu với vẻ trịch thượng.
Lộ Nhâm đột nhiên cảm thấy mình giống như một con linh dương nằm sõng soài trên đồng cỏ, không khỏi nuốt nước bọt.
"Sẵn sàng chưa?" Con báo bình tĩnh hỏi, "Cậu chắc chứ?"
Vừa nói, anh vừa di ngón trỏ xuống xương quai xanh rồi nhéo cậu một cái.
Lộ Nhâm sững sờ một chút, hai tay chống lên đùi, lo lắng nhìn người trước mặt, "Đúng, đúng vậy."
Lời này nói xong, một giây tiếp theo, n Bắc Lâm liền cúi người xuống.
Lộ Nhâm suýt chút muốn nhắm mắt lại.
Nhưng sợ bị n Bắc Lâm cười nhạo, cậu vẫn mở to hai mắt, nhưng vẫn lo lắng chớp chớp mắt.
…Quả nhiên, n Bắc Lâm chỉ sờ soạng, hoàn toàn không hôn cậu.
Nhưng dái tai bị véo.
Giọng nói của người đứng đối diện cậu khàn khàn kéo dài, mang theo một cảm giác lười biếng khó tả, "Chuẩn bị sẵn sàng rồi thì…"
...Thì?
Lộ Nhâm nuốt nước bọt.
"Rào!!"
Đầu vòi hoa sen phun xuống, nước ấm tạt vào mặt Lộ Nhâm.
?????
Lộ Nhâm lau nước trên mặt, trong lúc ngơ ngác, mặt lại bị n Bắc Lâm nhéo một cái mạnh.
Ánh mắt người đối diện nhàn nhạt, phun nước vào cậu, "Chỉ muốn đứng như vậy sao?"
n Bắc Lâm nhướng mày, thấp giọng nói mấy lời, "Có phải đồ chơi nhỏ… quá rồi."
"!!!" Lộ Nhâm lập tức đỏ mặt, cả người suýt chút nữa bị nước làm ho sặc lên phổi, "Em, em khụ khụ, đâu có!!"
Nhìn thấy phản ứng của Lộ Nhâm như vậy, n Bắc Lâm thấp giọng cười một tiếng.
"Cho dù không có, lần đầu tiên cũng không thể ở đây," Anh trầm giọng lười biếng nói, có chút trêu chọc, "Đồ ngốc."
"Về nhà rồi nói."
Lộ Nhâm, "..."
Lần tắm rửa này làm cho mặt Lộ Nhâm lúc xanh lúc đỏ, cảm thấy thứ được tắm rửa không phải là cơ thể, mà là chính là khuôn mặt của mình.
Lộ Nhâm bước ra trong bộ đồ ngủ, ngồi bên giường với gương mặt tái tê, vẫn còn ngượng ngùng xấu hổ khi nghĩ lại chuyện vừa rồi.
Nhân lúc n Bắc Lâm chưa đi ra, Lộ Nhâm vội vàng mở máy, muốn nói chuyện này với Trần Tư Vũ.
Nhưng vừa lấy nó ra, chiếc điện thoại đột nhiên bay khỏi tay.
Lộ Nhâm, "…?"
Một giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng, "Thầy giáo Trần?"
Tóc đen của n Bắc Lâm ướt sũng, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, mắt nhìn chằm chằm điện thoại, "Không phải cậu còn có người thứ ba chứ?"
…Người thứ ba là cái gì!!
"Đây là Trần Tư Vũ… Anh!" Lộ Nhâm từ trên giường nhảy lên, vội vàng đưa tay cầm lấy, "Đừng xem nữa!"
Nhưng n Bắc Lâm dễ dàng tránh được sự cậu.
Dựa lưng vào tường, anh đưa điện thoại lên thản nhiên lướt.
Lộ Nhâm buồn bực duỗi tay ra, "Em còn không có xem điện thoại của anh!"
"Cậu muốn xem không?" n Bắc Lâm thản nhiên nói, "Mật khẩu 1122."
Lộ Nhâm, "..."
Hai mắt Lộ Nhâm tối đen, "...Em không xem… Anh, anh cũng đừng xem nữa…"
Quá muộn rồi.
n Bắc Lâm nhìn điện thoại, lông mày dần nhướng lên.
Nhìn thấy vẻ mặt thích thú của anh, Lộ Nhâm biết cậu đã xong đời.
"…Lạt mềm buộc chặt?" n Bắc Lâm cười khẽ, "Các cậu nghĩ ra được cơ à."
"Hai tin nhắn mới trả lời tôi một nhãn dán?" n Bắc Lâm nhàn nhạt nói, "Cậu học thế này à?"
Cmn, xem thì xem, lại còn phải đọc ra cười cười là thế nào hả!
Lộ Nhâm xấu hổ đến mức vùi đầu vào gối.
Giường nặng xuống, n Bắc Lâm cũng như ngồi xuống.
Một giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp vang lên cùng với tiếng cười.
"Cậu ấy có vẻ hơi thích anh sếp này."
"..."
Đm!! Đừng đọc nữa đừng đọc nữa!!
"Sếp của cậu ấy cũng rất chủ động với cậu ấy… Nhưng cậu ấy không biết giữa cậu ấy với sếp là như thế nào… Bởi vì sếp của cậu ấy đã từng có bạn gái, với lại cũng rata nhiều cô gái thích anh ấy, chắc là anh ấy cũng nên thích con gái."
"..." Lộ Nhâm ở trên giường vùi đầu vào gối càng sâu.
n Bắc Lâm nói tiếp.
"Tớ không biết mình có nên thuyết phục bạn tớ theo đuổi sếp của cậu ấy không."
"…"
Lộ Nhâm ngẩng đầu khỏi gối thở dài, nói lớn với khuôn mặt đỏ như trái cà chua, "Anh!"
n Bắc Lâm tâm trạng tốt, nhướng mày nhìn câuh, vô tội nói: "Hả?"
Nhìn khuôn mặt tươi cười của n Bắc Lâm, giọng của Lộ Nhâm đột nhiên trở nên khàn khàn.
Khuôn mặt đỏ bừng, giọng điệu nhỏ xuống, hai tay vô thức xoa chăn bông, xấu hổ nói: "Anh đừng đọc nữa…"
n Bắc Lâm cười nhẹ một tiếng.
"..." Lộ Nhâm đỏ mặt cúi đầu, "Cũng đừng..."
Còn chưa kịp nói ra chữ "cười", tay cậu đột nhiên bị siết chặt, giây tiếp theo, Lộ Nhâm liền bị n Bắc Lâm lôi qua.
Lần này, thân trên của cậu ngã xuống, nằm trên đùi n Bắc Lâm.
n Bắc Lâm mỉm cười nhìn anh, "Tôi là sếp của cậu sao?"
…!
Lộ Nhâm vung tay lên, xấu hổ che mắt, lẩm bẩm nói: "...Không phải."
"Vậy sao cậu không nhìn tôi."
"..."
Lộ Nhâm lắp bắp, che mặt nói: "Thì không muốn nhìn."
"Không được, sếp muốn nói chuyện," n Bắc Lâm kéo cổ tay cậu ra, n Bắc Lâm nghiêm giọng nói, "Không muốn nhìn cũng phải nhìn."
...Có cần trẻ con như vậy không!
Lộ Nhâm cố giữ tay nhưng sức lực không bằng anh.
Cậu chỉ có thể đỏ mặt nói: "Em nghe là được chứ gì, ai lại như anh..."
Nhưng nói được nửa chừng, Lộ Nhâm lại dừng.
n Bắc Lâm cắn mu bàn tay cậu, hai mắt sáng ngời, khóe môi giật giật, tươi cười nói.
"Sếp nói anh ta cũng thích cậu."