Chu Thời Duật bị giật mình bởi câu nói bất thình lình của ông cụ.
Anh quay lại nhìn, rõ ràng ông cụ được kết nối với đủ loại ống và thiết bị, vừa nãy còn mới hôn mê bất tỉnh, tại sao lại đột nhiên mở miệng nói chuyện?
Nói xong cũng không giống như đã tỉnh, hai mắt vẫn nhắm chặt, điều này làm mọi người nghi ngờ liệu có phải vừa rồi ông nói mớ trong cơn mê hay không.
Nhưng nói mê thì sao có thể vừa khớp với cuộc trò chuyện của họ như thế?
Chu Thời Duật cảm thấy kỳ lạ, nhìn về phía Bùi Vũ Ninh: “?”
Sợ Chu Thời Duật lo lắng, vốn dĩ cô không định kéo anh vào chuyện này, ai ngờ ông cụ không thể ráng nhịn mà diễn cho xong, bây giờ khiến cô trở tay không kịp.
Bùi Vũ Ninh thở dài, chỉ có thể vỗ nhẹ Bùi Tổ Vọng: “Được rồi, đừng diễn nữa ông nội.”
“Ôi chao, tốt quá.” Bùi Tổ Vọng ngồi dậy như được đại xá, vừa dậy vừa phàn nàn: “Nằm một ngày, cái lưng già của ông cũng sắp hỏng rồi.”
Chu Thời Duật không kịp phản ứng: “…???”
Một giây trước, anh còn đắm chìm trong nỗi sợ Bùi Vũ Ninh sẽ bị kích thích, một giây sau đột nhiên mọi chuyện thay đổi chóng mặt.
Chu Thời Duật có chút bối rối: “…. Có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện dài lắm.” Bùi Vũ Ninh lấy cho Chu Thời Duật một cái ghế dựa: “Em có thể nói với anh, nhưng anh phải hứa với em, đừng ngăn cản em, cũng đừng lo lắng cho em, được không?”
“……”
Chu Thời Duật cuối cùng cũng nhận ra hai ông cháu không phải đang đùa giỡn.
Anh ngồi xuống rồi ra hiệu cho Bùi Vũ Ninh: “Em nói trước đi.”
Bùi Vũ Ninh thở ra một hơi, kể từ lần đầu tiên phát hiện Bùi Cận đưa cho Chu Thời Duật phương án không ổn, sau đó nói đến trước đó không lâu nhân lúc anh không chú ý, nhìn lén hợp đồng mà Bùi Cận đã chỉnh sửa.
“Nếu nói lần đầu tiên em chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, đến lần thứ hai thì ý đồ đã quá rõ ràng, anh ấy lợi dụng sự hợp tác giữa Quân Đình và Hoa Việt để trục lợi cho bên thứ ba là công ty Canada kia là điều rất bất hợp lý.”
“Em về công ty để xem xét các dự án đã qua tay anh ấy trong hai năm qua. Nhìn bề ngoài thì anh ấy đã mở rộng được rất nhiều thị trường ở nước ngoài cho Quân Đình, nhưng trong hợp đồng đều có một công ty có vai trò tương tự như công ty Canada kia, vô hình trung làm Quân Đình tổn thất hơn 10% lợi nhuận.”
“Quan trọng nhất là trong thời gian em ở công ty, ngoài mặt anh ấy đối xử với em rất tốt, vẫn ôn hòa như trước kia, nhưng thực chất anh ấy chưa bao giờ bênh vực em. Khi em bị làm khó, bị chối bỏ, anh ấy đều thờ ơ nhìn. Khi em tìm anh ấy nói về công việc, anh ấy cũng sẽ tìm lý do để từ chối. Em biết có một số người trong hội đồng quản trị ủng hộ anh ấy, dù sao thì ông bác của em cũng có cổ phần trong công ty, dù nắm giữ không nhiều đi nữa, nhưng những người đó đều cảm thấy Bùi Cận mới là người lãnh đạo phù hợp với nhất Quân Đình ở đời kế tiếp chứ không phải em.”
Nghe Bùi Vũ Ninh nói nhiều như vậy, Chu Thời Duật dường như đã hiểu được: “Cho nên em và ông diễn kịch để thử xem liệu có phải anh ta thật sự có mưu đồ hay không?”
Bùi Vũ Ninh gật đầu, lại hỏi Chu Thời Duật: “Kỳ thật, anh cũng đã nhìn ra phải không? Vì sợ em buồn nên lần trước khi em hỏi anh mới không nói với em?”
Chu Thời Duật bị vở kịch Bùi Vũ Ninh thiết kế làm kinh ngạc đến nỗi thật lâu cũng không nói gì, một lúc sau anh đột nhiên cúi đầu cười khẽ.
“Em cảm thấy…” Anh nói: “Thứ mà anh không muốn để em nhìn thấy, em có thể thấy được sao?”
Bùi Vũ Ninh: “…?”
Cô ngơ ngác: “Ý của anh là ——”
Chu Thời Duật nhìn cô: “Nếu anh không muốn em biết, em thậm chí sẽ không nhìn thấy bản kế hoạch đầu tiên mà Bùi Cận đưa tới.”
Bùi Vũ Ninh không hiểu lắm: “Vậy vì sao ——”
Chu Thời Duật nói: “Ông em giao em cho anh, ngoài việc dạy cho em những điều cơ bản nhất, anh cũng muốn dạy em bài học quan trọng nhất trong luật rừng.”
Trái tim của Bùi Vũ Ninh đập mạnh, cho đến nghe thấy Chu Thời Duật nhẹ nhàng nói hai chữ —— “Lòng người.”
“Để em tự phát hiện, bối rối đi tìm chân tướng, cuối cùng khi tìm được kết quả sẽ khắc cốt ghi tâm hơn nhiều so với việc anh nói cho em.”
Khi Bùi Cận đưa phương án cho Chu Thời Duật, anh liếc qua đã nhìn ra vấn đề, nếu đó là một công ty khác hoặc người khác không ảnh hưởng đến lợi ích của Chu Thời Duật, anh sẽ không bận tâm, mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Nhưng Bùi Vũ Ninh không phải người khác.
Quân Đình phía sau cô cũng không phải công ty khác.
Ngay từ đầu khi anh nói Bùi Vũ Ninh chọn một trong mười dự án, Chu Thời Duật đã lặng lẽ trao quyền lựa chọn cho Bùi Vũ Ninh, chính cô là người sáng suốt đi theo con đường anh đã vạch ra và không làm anh thất vọng.
Thậm chí, sự thức tỉnh và phản công của cô còn đến sớm hơn nhiều so với dự tính của anh.
Bùi Vũ Ninh cuối cùng cũng bừng tỉnh hiểu ra, hoá ra tất cả đều không phải ngẫu nhiên.
Nếu bây giờ cô đang giăng lưới để Bùi Cận tiến vào, vậy thì Chu Thời Duật còn làm điều đó sớm hơn, đi sâu hơn.
Cô đã trở thành người chơi trong trò chơi này từ lâu, nhưng may mắn thay, cô đã lựa chọn đúng.
Ông cụ vẫn luôn dự thính không nói lời nào, lúc này chậm rãi vỗ tay khen ngợi: “Khóa học lòng người này của Thời Duật rất hay, Ninh Ninh, lòng người khó lường, ông nội và ba cháu đều từng ăn quả đắng, hy vọng cháu có thể luôn nhớ kỹ đạo lý này, bảo vệ tốt bản thân.”
Bùi Vũ Ninh cúi đầu im lặng một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Cháu sẽ ghi nhớ.”
Khi đang nói, bác sĩ chủ trị của ông cụ gõ cửa đi vào: “Cô Bùi, chủ tịch.”
Bùi Vũ Ninh giới thiệu cho Chu Thời Duật vị bác sĩ thân quen này, rồi sau đó hỏi ông: “Thế nào, bọn họ có tới tìm chú không?”
Bác sĩ gật đầu: “Họ có tới hỏi tôi tình trạng của chủ tịch, khả năng tỉnh lại, cùng với các chẩn đoán bệnh.”
Bùi Vũ Ninh: “Chú trả lời theo những gì tôi đã nói chứ?”
“Đúng vậy.”
“Được, chú vất vả rồi.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Bùi Vũ Ninh nhìn ông nội và Chu Thời Duật, đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
Ông cụ dù sao cũng đã từng trải, đã không còn kinh ngạc như năm đó, bây giờ có chỉ còn sự thản nhiên.
Cùng lắm cũng chỉ có một tiếng tiếc hận.
Sau đó, Bùi Vũ Ninh ở trong bệnh viện ba ngày không xuất hiện, cô không cho Chu Thời Duật tới, cũng tạm thời gác lại việc ở công ty.
Thay vì nói là gác lại, chi bằng nói là vung tay ném miếng mồi lớn nhất. Tất cả những gì cô phải làm là chờ xem liệu cá có cắn câu hay không.
Hãy xem con sóng đen tối ẩn sâu dưới đáy biển cuối cùng có ập lên người cô không.
Ngày thứ ba cô không xuất hiện, đêm ấy Lâm Úy gửi tin nhắn tới nói với Bùi Vũ Ninh rằng hội đồng quản trị công ty đã yêu cầu mở một cuộc họp khẩn cấp vào ngày mai và yêu cầu Bùi Vũ Ninh tham dự.
Bùi Vũ Ninh nhìn tin nhắn trên màn hình, dường như đã chờ được câu trả lời cuối cùng, không quá kinh ngạc, cũng không quá đau buồn.
Có lẽ là đã trải qua thời gian đệm, có lẽ cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, khi kết quả đến, trái lại cô lại thở phào nhẹ nhõm.
“Ông nội, ngày mai cháu muốn đến công ty một chuyến.” Trong bệnh viện, Bùi Vũ Ninh nhẹ nhàng nói với ông nội.
Bùi Tổ Vọng ừ một tiếng, có lẽ vẫn thấy không yên tâm: “Muốn ông đi cùng cháu không?”
Bùi Vũ Ninh lắc đầu, vén chăn cho ông: “Ông nghỉ ngơi cho tốt đi ạ, ngày mai cháu tới đón ông xuất viện.”
–
Khi cô rời khỏi bệnh viện thì đồng hồ đã điểm 0 giờ.
Bùi Vũ Ninh gọi điện thoại cho Chu Thời Duật: “Anh ngủ rồi sao?”
“Vẫn chưa.”
Bùi Vũ Ninh im lặng một lúc, khịt mũi nói: “Em muốn gặp anh.”
Chu Thời Duật không hỏi nguyên nhân: “Năm phút nữa anh tới đón em.”
“Được.”
Cô không nói rõ tâm trạng lúc này của mình như thế nào, thật ra, Bùi Vũ Ninh cũng không sợ hãi, cô đã chuẩn bị tâm lý đón nhận các kết quả khác nhau.
Chỉ là cô có cảm giác cô độc khó tả.
Cô chưa từng nghĩ cái giá phải trả để đạt được vị trí cao nhất là việc người mà cô từng coi là thân thiết nhất lại đứng đối lập với mình.
Sau khi cúp điện thoại, tầm mắt của Bùi Vũ Ninh vô tình nhìn xuống màn hình.
Đã qua ngày mới, đồng hồ hiển thị ngày 4 tháng 11.
Là trùng hợp sao.
Hay là vận mệnh đang ám chỉ.
Mọi bất hạnh đều liên quan với con số này.
Rất nhanh, xe của Chu Thời Duật đã đến bệnh viện, anh xuống xe khoác áo khoác cho Bùi Vũ Ninh: “Tại sao lại đứng hứng gió thế này?”
Mặc dù lần trước ở trong phòng bệnh có nhắc đến chuyện ở cùng nhau, nhưng sau khi biết chỉ là diễn kịch, Chu Thời Duật không nhắc lại nữa.
Nhưng bây giờ Bùi Vũ Ninh lại chủ động nói: “Đêm nay em có thể ở nhà anh không?”
Chu Thời Duật: “……”
Bùi Vũ Ninh mỉm cười: “Họ gửi thông báo cho em quay về để họp.”
Ý nghĩa đằng sau những lời này, Chu Thời Duật hiểu hơn ai hết.
Bùi Vũ Ninh lại nói: “Đêm nay em không muốn ở một mình.”
Cô ôm lấy Chu Thời Duật: “Anh có thể ở bên em không?”
Chu Thời Duật không nói lời dư thừa, giúp cô kéo kín cổ áo lại rồi mang cô về nhà.
Đêm nay, Bùi Vũ Ninh ngủ trong vòng tay Chu Thời Duật, đêm dường như dài bất tận, cô nhắm mắt cố ép mình chìm vào giấc ngủ, nhưng không thể làm được.
Không biết bao lâu, Chu Thời Duật hình như có trực giác nên đột nhiên tỉnh dậy, anh phát hiện trong lòng trống trơn, Bùi Vũ Ninh không ở trên giường.
Anh gọi: “Ninh Ninh?”
Không ai trả lời.
Chu Thời Duật xốc chăn xuống giường, anh nhìn thấy có ánh sáng yếu ớt phát ra từ phòng vệ sinh sau cánh cửa đóng kín, mơ hồ còn có tiếng nước chảy.
Anh bước tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Bùi Vũ Ninh đứng trước bồn rửa tay, rửa tay.
Chu Thời Duật không lên tiếng, anh định chờ cô rửa xong thì nói lại phát hiện cô lại nhấn nước rửa tay, xoa thành bọt và tiếp tục rửa, như thể cô đã bị mất ý thức, đứng đó lặp đi lặp lại hành động rửa tay.
Chu Thời Duật biết chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô lại phát tác, tiến lên ôm lấy cô: “Ninh Ninh.”
Bùi Vũ Ninh muốn vùng vẫy, nhưng bị Chu Thời Duật đè chặt trong lòng không thể động đậy.
“Đừng rửa nữa.” Chu Thời Duật nhẹ giọng trấn an cô: “Sạch sẽ lắm, Ninh Ninh.”
Bùi Vũ Ninh bị ghì lại, vùi đầu trong lồ ng ngực Chu Thời Duật, một lúc lâu sau cô mới có vẻ bình tĩnh chút, cô nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày 4, có phải em lại phải mất đi một người thân hay không?”
Cô dừng một chút, ngước mắt lên hỏi: “Em đã rửa tay 6 lần, tắm 6 lần, uống 6 ly nước, làm rất nhiều việc liên quan đến số 6. Em có thể thay đổi kết quả cuối cùng không?”
Chu Thời Duật không hiểu được.
Anh không hiểu tại sao ở trong lòng Bùi Vũ Ninh số 6 là một con số có thể thay đổi được kết cục.
“Tại sao phải là 6?”
Một khoảng lặng dài.
Bầu không khí yên tĩnh và nặng nề, có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ bồn rửa tay.
Mắt Bùi Vũ Ninh đỏ hoe, ký ức như nước tràn về, cô đắm chìm trong quá khứ và tự trách, thật lâu sau mới xé mở vết nứt, nỉ non tự nhủ: “Bởi vì, nếu như năm đó không phải em kiên quyết muốn đi trượt tuyết, nếu ba em nghe mẹ em đến ngày 6 mới xuất phát thì sẽ không xảy ra tai nạn giao thông, em cũng sẽ không mất đi họ.”
Chu Thời Duật: “….”
Chu Thời Duật bỗng chốc nhớ ra ngày giỗ của ba mẹ Bùi Vũ Ninh là ngày 4.
Họ gặp chuyện vào ngày 4.
Chẳng trách…. Chẳng trách lần trước Bùi Vũ Ninh lại kháng cự một cách kỳ lạ khi bay đến Nam Á vào ngày 4 tháng 10.
Cô chối bỏ số 4, lại thiên vị số 6.
Bất giác, Chu Thời Duật dường như hiểu rõ mọi chuyện trong nháy mắt.
Bùi Vũ Ninh là người duy nhất sống sót sau vụ tai nạn giao thông do được ba mẹ bảo vệ, nhất định cô biết về sự thay đổi thời gian của ba mẹ mình lúc trước, thậm chí cô còn từng vui vẻ vì có thể chơi thêm hai ngày, nhưng không ngờ rằng sớm hai ngày lại thành ác mộng cả đời cô.
Trong nhận thức của cô, 4 là gốc rễ của ác mộng, còn 6 là hy vọng, là ảo tưởng có thể thay đổi bất hạnh.
Cô cố chấp muốn hôn anh 6 lần, mua 6 chiếc ví, xếp thành bộ 6 tập hồ sơ, chọn phòng khách sạn có số 6, 6 chiếc vali, tất cả những chi tiết trong đời sống lơ đãng có liên quan đến số 6…..
Cô đắm chìm trong thế giới của hy vọng, tất cả chẳng qua chỉ là đang trốn tránh tổn thương trong ký ức.
Chu Thời Duật cuối cùng đã hiểu được nguồn gốc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Bùi Vũ Ninh.
Là ba mẹ cô, là người cô yêu nhất, là áy náy không cách nào tiêu tan.
Mà hiện giờ, mối quan hệ gia đình lại lần nữa tan vỡ, khiến Bùi Vũ Ninh lần thứ hai rơi vào sự đau buồn này.
“Không phải lỗi của em.” Chân tướng đến bất chợt làm Chu Thời Duật không biết nên an ủi Bùi Vũ Ninh như thế nào: “Ninh Ninh, bất kể Bùi Cận làm gì đều không liên quan đến em, không phải lỗi của em.”
Bùi Vũ Ninh hiểu.
Nhưng cô không cách này xóa bỏ tất cả những điều này.
Mặc dù cô không biết mười năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô nhớ rõ Bùi Cận đã an ủi cô như thế nào sau vụ tai nạn.
Bùi Cận nói: “Ninh Ninh, sau này nếu có chuyện gì em có thể tìm anh, anh sẽ bảo vệ em giống như một người cha.”
Khi đó, Bùi Vũ Ninh 13 tuổi, còn Bùi Cận 20 tuổi, trông đã ra dáng người lớn.
Bùi Vũ Ninh đã từng chân thành đặt Bùi Cận ở một vị trí quan trọng trong lòng cô, đã từng xem anh như người thân thiết nhất ngoài ông nội. Vì mất đi ba mẹ nên cô coi trọng tình thân còn sót lại hơn bất cứ thứ gì.
Nhưng nhân tâm cuối cùng không đánh lại nhân tính, không đánh lại tham lam, không đánh lại dục vọng.
Cô rất buồn, nhưng thất vọng còn nhiều hơn.
“Chu Thời Duật.” Bùi Vũ Ninh ngẩng đầu nhìn trước người đàn ông trước mặt: “Anh sẽ rời khỏi em sao?”
“Em nghĩ bậy gì thế?” Chu Thời Duật hôn lên trán cô, cố gắng dỗ dành cô: “Đợi mười năm mới chờ được bạn gái, anh còn muốn dành thêm nhiều cái mười năm để yêu, sao có thể rời đi.”
Dừng một chút: “Nhưng anh sợ một ngày nào đó em sẽ không vui mà bỏ rơi anh.”
Bùi Vũ Ninh thấy ấm lòng, cô khẽ cong môi, cúi đầu thở một hơi dài: “Đi ngủ đi, em không sao.”
Hai người trở lại giường, Bùi Vũ Ninh bình yên nằm trong vòng tay của Chu Thời Duật, Chu Thời Duật cũng ôm cô.
Rõ ràng là một khoảng cách thân mật khắng khít, nhưng không hề có ý định vượt rào, họ chỉ đơn thuần ở bên nhau, chờ ngày mai đến.
Khi mặt trời mọc, sẽ là thế giới mới thuộc về Bùi Vũ Ninh.
–
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Bùi Vũ Ninh đã mất đi nỗi buồn của đêm qua, và dường như cô đã trưởng thành sau một đêm, trên mặt cũng có thêm sự lãnh đạm tương tự như Bùi Tổ Vọng sau khi nhìn thấu mọi chuyện.
Đây là lần đầu tiên Chu Thời Duật làm bữa sáng cho Bùi Vũ Ninh, đó là sữa nóng mà cô thích uống khi còn nhỏ, cùng với rau và sandwich thịt xông khói.
Hết thảy đều giống như một buổi sáng bình thường.
Sau khi ăn sáng xong, Chu Thời Duật tự mình đưa Bùi Vũ Ninh đến Quân Đình. Tình hình giao thông hôm không như mọi ngày, thông thoáng kỳ lạ, không hề tắc đường.
Bùi Vũ Ninh trông có vẻ thoải mái, không có chút biểu hiện căng thẳng nào, thậm chí cô còn dặm lớp trang điểm trước gương, dặm xong thì quay sang hỏi Chu Thời Duật: “Hôm nay em có đẹp không?”
Chu Thời Duật nhìn cô trong khi chờ đèn đỏ: “Em lúc nào cũng đẹp.”
Bùi Vũ Ninh cong môi cười: “Lại nói ngọt, thêm một điểm.”
Chu Thời Duật không nói lời nào, một lúc mới thử hỏi: “Lát nữa em xử lý được không?”
Bùi Vũ Ninh cất đồ trang điểm vào túi, thản nhiên vén mái tóc dài ra sau đầu, động tác tùy ý, có chút kiêu căng.
Là dáng vẻ vốn có của cô.
“Bùi Vũ Ninh em chưa từng sợ ai.” Cô nói.
Chu Thời Duật khẽ cười, tiếp tục lái xe.
Khi lái qua con đường có hai hàng ngô đồng, lá cây đong đưa chiếu bóng loang lổ xuống xe, không biết Chu Thời Duật nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nói: “Ninh Ninh, em có nhớ đã từng hỏi anh một câu không?”
“Câu gì?”
“Em hỏi anh, vì sao cuối tuần cũng không ở nhà nghỉ ngơi, vất vả như vậy làm gì, kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?”
Bùi Vũ Ninh mơ hồ nhớ lại, đúng là cô từng hỏi Chu Thời Duật vấn đề này, cô luôn cảm thấy anh là một nhà tư bản đặt lợi ích lên hàng đầu, trong đầu chỉ toàn là tiền.
Cô chớp mắt: “Vậy, anh vì cái gì?”
Lúc này, xe đã chạy đến tầng dưới Quân Đình, Chu Thời Duật kéo phanh tay, quay sang nhìn Bùi Vũ Ninh.
“Lúc 20 tuổi, anh không đến Trung Hằng của ba làm việc, mà tự mình sáng lập Hoa Việt. Nhiều năm qua, anh đã làm việc chăm chỉ để đưa Hoa Việt lớn mạnh hơn, đứng đầu ngành và khiến cho mọi người đều biết đây là công ty của Chu Thời Duật, không liên quan đến ba mẹ anh, không liên quan đến nhà họ Chu, không ai có thể cản trở anh. Mà tất cả những thứ này, chính là vì nếu có một ngày em gặp khó khăn ——”
Chu Thời Duật nhìn Bùi Vũ Ninh, sau giây lát, anh bình tĩnh kiên định nói: “Anh có thể tràn ngập tự tin đứng phía sau em.”
Anh nắm tay cô: “Cho nên Ninh Ninh, anh và Hoa Việt mãi mãi là chỗ dựa của em.”
Bùi Vũ Ninh: “…”
Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ nghĩ tới Chu Thời Duật nỗ lực nhiều năm như thế là vì mình. Cô ngạc nhiên đến mức thật lâu không nói nên lời, cho đến khi Chu Thời Duật giúp cô mở cửa xe, giọng nói nhẹ nhàng như thể chắc chắn hạ gục được con mồi:
“Đi lên đi.”
“Đừng sợ thua.”
“Anh sẽ không để em thua.”
Cây ngô đồng nở hoa