Edit: Trương Thị Thảo + Đại Gia
Lần này tới đây là dạy lại toán học cho cô, Tần Thất Bảo bị bắt học trong hai tiếng rưỡi, tất cả đều là kiến thức cơ bản.
"Nền tảng của em quá yếu, trước đây đi học không nghe giảng sao?" Giáo viên là một người đã có tuổi và rất nghiêm khắc.
"Lúc trước tôi nằm viện, bị mất trí nhớ, nên quên gần hết..." Tần Thất Bảo yếu ớt mở miệng nói.
Cô không hề nói dối, mất trí nhớ là việc ngoài ý muốn, nhập viện cũng là sự thật.
"Hóa ra là như vậy, không sao, đừng lo lắng thời gian này tôi sẽ dạy em những kiến thức cơ bản!"
Thầy giáo nghe vậy cũng có chút bất ngờ, vì thế khi nhìn Tần Thất Bảo ánh mắt cũng dịu dàng hơn, không còn nghiêm túc nữa.
Vốn còn tưởng rằng cô ấy không thích học, không chịu nghe giảng. Không nghĩ tới lại bị bệnh phải nhập viện. Thật sự có chút đáng thương, kiến thức lúc trước đã quên hết rồi.
Tần Thất Bảo cúi đầu chột dạ, cô thật sự không thích học hành, chẳng qua lấy lý do bị bệnh để che dấu mà thôi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai giờ rưỡi trôi qua, Tần Thất Bảo trải qua thời gian vô cũng khó khăn, so với lúc trước đi làm nhiệm vụ lớn tinh thần còn căng thẳng hơn nhiều. Thật sự rất mệt mỏi.
....
"Bác sĩ Phó! Anh tìm giáo viên ở đâu hả? Nhanh như vậy đã đến tra tấn em..."
Giáo viên vừa rời đi, Tần Thất Bảo liền nằm úp xuống bàn, ánh mắt trách móc nhìn Phó Thành ngồi đối diện.
"Trước khi về hưu mẹ anh là giáo viên đại học, bà có nhiều bạn bè là giáo viên trung học, quan hệ cũng không tệ, anh nhờ bà ấy tìm người tới giúp." Phó Thành giải thích.
Lúc này anh lại không sửa cách xưng hô của Tần Thất Bảo, bởi vì anh biết cô cố ý.
"Không ngờ bác gái lại lợi hại như vậy..." Tần Thất Bảo buồn bực vùi đầu vào khuỷu tay, hít sâu một hơi.
Nghĩ tới việc dùng thời gian nửa năm này để học bù, cả người cô đều không khỏe.
Hôm nay là toán, ngày mai là ngữ văn, anh văn, còn có lịch sử, chính trị, địa lý, mấy cái này đều là thứ phiền phức!
"Giữ vững tinh thần, đợi em thi cao đẳng xong sẽ được tự do, dù sao em cũng chỉ muốn lấy bằng tốt nghiệp thôi mà, không cần giống người ta đi tìm việc làm." Phó Thành an ủi.
"Anh nói đúng, chẳng lẽ em không kiên trì được nửa năm sao chứ?!" Tần Thất Bảo im lặng một hồi, cuối cùng vực dậy tinh thần của mình.
Trước kia cô học đạo thuật cũng vô cùng gian khổ, nhưng đã học được mười năm, lần đầu tiên đi theo sư phụ ra ngoài, sư phụ thả cô đi đánh nhau với quỷ, thiếu chút nữa đã mất mạng, tuổi gì so với hiện tại chứ!
"Ừm, em giữ tinh thần thế này thì tốt!"
Phó Thành thấy thế liền hài lòng gật đầu, "Bởi vì ba ngày sau phải đi làm nhiệm vụ, anh cũng muốn giảm bớt gánh nặng cho em, hai ngày tiếp theo giáo viên tới dạy hai môn, một là tiếng anh hai là chính trị, em phải chuẩn bị thật tốt."
Tần Thất Bảo: "..."
Hai ngày sau, Tần Thất Bảo đắm chìm trong "đau khổ" vì học tập, rất không dễ dàng mới tới ngày đi làm nhiệm vụ, cô cảm thấy như trút được gánh nặng, ném sách giáo khoa sang một bên, vui vẻ không kìm chế được.
"Em thật sự ghét học hành như vậy sao?" Sáng sớm Phó Thành nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của cô, thì có chút dở khóc dở cười.
Thời điểm ở bệnh viện số ba, khi anh nhìn thấy Tần Thất Bảo liền cảm thấy bộ dạng cô đáng yêu lại hiểu chuyện, có lẽ sẽ là một học sinh ngoan trong trường, từ cấp 1 đến 3 đều là học sinh giỏi, kết quả bây giờ mới biết thực tế hoàn toàn trái ngược.
"Không ghét, đợi em làm xong nhiệm vụ trở về sẽ cố gắng học tập!" Tần Thất Bảo giơ nắm tay nhỏ lên, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Phó Thành nhìn dáng vẻ kia của cô giống y như muốn lên núi đao xuống biển lửa vậy, nhịn xuống không nói gì nữa, giúp cô mang hành lý, sau đó nắm tay cô cùng nhau đi ra ngoài.
Chuyện học tập đợi khi nào trở về thì tiếp tục nói, việc quan trọng bây giờ là tới An Đông trừ tà!
...
An Đông giống như Yên Kinh đều là ở phía Bắc, nhưng khoảng cách khá xa, nếu đi xe lửa phải mất ba tiếng đồng hồ, đừng nói chi là lái xe qua.
Phó Thành và Tần Thất Bảo hiện tại, chính là lái xe đi, nguyên nhân bởi vì không có xe thật sự rất bất tiện, nếu đi nhờ người khác, lỡ như xảy ra chuyện gì bất ngờ chẳng phải sẽ dựa vào hai cái chân hay sao.
Nhưng hai vị đạo sĩ nhận nhiệm vụ khác của hiệp hội lại không nghĩ nhiều như vậy, bọn họ cảm thấy lái xe rất phiền phức, thậm chí còn liên lạc với Tần Thất Bảo, muốn đi nhờ xe của cô và Phó Thành.
Tần Thất Bảo và Phó Thành không ý kiến, dù sao cũng sang bên kia mới bắt đầu hành động, muốn đi nhờ thì đi thôi, hơn nữa còn có thể làm quen đối phương trước.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì thế trước khi hai người lên đường ghé qua đón hai người này, sau đó mới chính thức xuất phát.
...
"Vị này là Phó Thành đạo hữu?"
Hai vị đạo sĩ này một người họ Trần, gọi là Trần Phong, một người họ Bạch, Bạch Thủy Sinh, Trần Phong là Thiên Sư, tuổi có chút lớn, bộ dáng có vẻ ngoài năm mươi, mà Bạch Thủy Sinh tương đối trẻ, dáng vẻ chừng hai mươi bảy hai tám, thực lực là chân nhân đỉnh phong.
Trần Phong không nói nhiều lắm, khi lên xe chào hỏi hai người xong liền ngồi yên ở phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi, Bạch Thủy Sinh kia thì khác, là một thanh niên nói nhiều, lên xe liền nói không ngừng.
Thực lực Bạch Thủy Sinh ở trong lớp các đạo sĩ coi như không tệ, so với những người cùng tuổi thì có lẽ là đứng đầu, nhưng so với Tần Thất Bảo thì quả là thua xa.
Một năm trước, thời điểm hiệp hội tụ tập Bạch Thủy Sinh từng gặp Tần Thất Bảo một lần, cực kì khâm phục thực lực của cô, nhưng lại coi thường người dở chừng như Phó Thành, nghi ngờ anh dựa vào Tần Thiên Sư mà đi cửa sau.
"Tôi không phải đạo sĩ, gọi bằng đạo hữu có vẻ không hợp lý lắm, anh cứ kêu tôi bằng tên đi." Phó Thành nghe vậy mở miệng nói.
"Không phải đạo sĩ? Vậy sao anh được nhận nhiệm vụ này?" Bạch Thủy Sinh ra vẻ nghi ngờ hỏi.
Thực ra trước khi khởi hành mọi người đều nhận được tin tức, sớm biết Phó Thành không phải đạo sĩ, mà là người có năng lực đặc biệt, hiện tại Bạch Thủy Sinh hỏi như vậy, khiến người ta cảm thấy không thoải mái lắm, ngay cả Trần Phong đang nhắm mắt cũng hơi nhíu mày lại.
"Trên người Phó Thành có kim quang có khả năng diệt quỷ, trước khi tôi mất trí nhớ bị một đám quỷ tấn công, là anh ấy cứu tôi." Tần Thất Bảo lạnh lùng trả lời, bởi vì một câu này, hảo cảm của cô đối với Bạch Thủy Sinh lập tức tan biến.
Tất cả hiệp hội Đạo Môn ở địa phương đều công bình chính trực, khi mới thành lập được nửa năm đã từng xảy ra tình huống đi cửa sau để tiếp nhận nhiệm vụ tiền thưởng cao, nhưng sau đó các hiệp hội đã nghiêm khắc ngăn chặn vấn đề này, hiện tại trình tự tiếp nhận nhiệm vụ đều cực kì cẩn thận, điểm này các đạo sĩ trong hiệp hội đều hiểu rõ.
Bộ dáng Bạch Thủy Sinh khá đẹp mắt, tính cách rộng rãi cởi mở, vừa lên xe đã chào hỏi lễ phép, lúc đầu ấn tượng của Tần Thất Bảo với Phó Thành đối với hắn cũng không tệ, không ngờ mới đây đã hiện "nguyên hình".
"Ha ha, không ngờ Phó đạo hữu lợi hại như vậy, tôi đây mỏi mắt trông chờ." Bạch Thủy Sinh nghe Tần Thất Bảo nói như vậy, có chút xấu hổ cười cười, không mở miệng nói gì nữa.
Hắn không nói lời nào, Tần Thất Bảo với Phó Thành cũng không để ý tới hắn, cứ thế đi thẳng một đường, khoảng chừng ba giờ sau bọn họ dừng lại ở khu vực nghỉ ngơi.
Bốn người xuống xe, đi vệ sinh, ăn cơm, khu nghỉ ngơi này có vẻ nhỏ, không có nhà ăn, chỉ có một cửa hàng với mấy cái máy bán hàng tự động, Phó Thành đi vào cửa tiệm mua mấy cái bánh chưng rồi quay lại, chia cho mọi người.
"Tôi không thích ăn bánh chưng, để tôi tự đi mua." Bạch Thủy Sinh nhìn bánh chưng Phó Thành đưa qua, có chút ghét bỏ khoát tay áo, sau đó tự mình đi vào cửa tiệm mua mì ly(*).
(*)nguyên tác là "Quan Đông nấu" mà tui chẳng hiểu nó là cái gì nên dịch đại là mì ly.
Phó Thành và Tần Thất Bảo không nói gì, thời điểm đề nghị mua bánh chưng thì người này không nói gì, bây giờ mua xong lại không chịu ăn, nhìn thế nào cũng cảm thấy là hắn cố ý.
"Bạch đạo hữu tuổi trẻ dễ nóng nảy, có đôi khi không hiểu cách đối nhân xử lý, việc nhỏ này mong Tần đạo hữu và Phó Thành tiểu hữu đừng để trong lòng."
Trần Phong cầm hai cái bánh chưng, nhìn thấy sắc mặt hai người Phó Thành không tốt lắm, liền do dự một hồi mới mở miệng.
"Chúng tôi không để ý."
"Ừm, dù sao cũng chỉ là người đi cùng đường, anh ta không muốn kết bạn với chúng tôi thì thôi vậy."
Phó Thành và Tần Thất Bảo nghe vậy đều ra vẻ không sao, trước khi xuất phát hội trưởng có gọi điện thoại qua bảo mọi người làm quen kết bạn, tới An Đông rồi giúp đỡ lẫn nhau coi như là cùng một nhóm.
... Nhưng cái này chỉ có một mình hội trưởng nói, có người không bằng lòng phối hợp, tất nhiên bọn họ sẽ không ép buộc.
Trần Phong thấy thế thì không nói gì nữa, ông ta quen Bạch Thủy Sinh, nhưng chỉ lấy danh phận người lớn tuổi đứng giữa nói một câu mà thôi, tránh cho không khí của bốn người trở nên tệ hại, không cần phải nói nhiều nữa, chỉ hy vọng thái độ của Bạch đạo hữu sau này tốt hơn một chút.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Bạch Thủy Sinh ăn mì xong chạy về, lúc đó hắn đi tới nói chuyện với Trần Phong, trong lời nói vô ý hữu ý muốn "kéo bè kéo phái", kết quả Trần Phong nghe xong lắc đầu leo lên xe.
Phó Thành và Tần Thất Bảo cũng không để ý đến hắn, ăn xong liền lên xe, Bạch Thủy Sinh xấu hổ sờ sờ mũi, đứng bên ngoài khoảng 2 phút, cuối cùng bực bội bước lên xe.
Hai tiếng tiếp theo cực kì yên tĩnh, lúc ở chỗ nghỉ ngơi Tần Thất Bảo thương lượng với Phó Thành để cho cô lái xe, nhưng anh kiên quyết không đồng ý, Thất Bảo vừa mới trưởng thành ngay cả bằng lái cũng không có, cứ cho là trước đây có đi, nhưng nửa năm nay không lái, chạy đường cao tốc rất nguy hiểm.
Tần Thất Bảo không tranh được, vừa lên xe liền lăn ra ngủ, Trần Phong cũng đi ngủ, Bạch Thủy Sinh lấy di động ra chơi game, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng chửi.
Thời điểm đến hiệp hội Đạo Môn ở An Đông, đặc biệt có người đi ra đón tiếp, dẫn bọn họ đến khách sạn gần đó, tách nhau ra rồi lúc này mới được thở phào nhẹ nhõm.
"Bạch Thủy Sinh này thật đáng ghét, không nhìn thấy tất cả mọi người trên đều muốn nghỉ ngơi sao? Vẫn làm ra vẻ hùng hùng hổ hổ, đảm bảo là hắn cố ý chống đối với chúng ta!"
Bốn người mỗi người một phòng, Tần Thất Bảo cất đồ đạc xong liền chạy qua phòng Phó Thành kế bên, cửa vừa đóng lại liền không nhịn được châm chọc một phen.
Lúc cô ngủ trên xe bị Bạch Thủy Sinh đánh thức mấy lần, mỗi lần đều là giật mình tỉnh, tiếng mắng chửi kia quá khó nghe rồi.