Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Chương 48: Cô bé bán diêm (7)



Ngón tay đang đỡ gọng kính của Steven khựng lại, nhìn về phía người đang ngồi nghiêm chỉnh trước mặt, cười nói: “Sao ông lại nghĩ vậy?”

Chuyện cậu và Brande tách ra cũng không có người khác biết, người trong thành Tanzan người đều cho rằng cậu rời đi là vì Ed, tuy rằng đúng thật là vì Ed.

“Ồ, tôi đoán thôi.” Fabian nói.

Tuy rằng chủ nhân xóa sổ gia tộc Ed, nhưng từ đó về sau hắn không hề hỏi về Steven, cho dù có người đưa tin đến, hắn cũng chỉ là tiện tay lật xem, đội ngũ lính đánh thuê mở rộng, tin tức về Steven đã không còn truyền đến thành Logue.

Tuy rằng chỉ là suy đoán, Fabian lại mơ hồ cảm thấy có lẽ bọn họ đã cãi nhau to đến nỗi Steven rời khỏi thành Tanzan, cho dù trở về cũng không đi đến trang viên, mà chủ nhân cũng không nhắc tới cậu ấy.

Thành Tanzan mất đi sắc màu rực rỡ nhất, Fabian còn tưởng rằng bọn họ thật sự sẽ không gặp lại, không ngờ lại gặp nhau thêm lần nữa, quan hệ giữa cậu và chủ nhân có vẻ rất tốt.

“Đoán?” Steven nhẹ nhếch đuôi mày, vừa thả lỏng cơ thể thì phát hiện thứ đồ trong suốt này khiến cậu choáng váng, nhưng nhìn xa xa thì rõ ràng hơn một chút, “Tôi và Brande quan hệ rất tốt.”

Còn tốt như thế nào thì, không tiện nói cho ông, lỡ như ông ta ngồi chết cứng thành cục đá thì không tốt lắm.

“Thôi được.” Fabian thấy cậu đeo mắt kính nhìn lên nhìn xuống mà không có gánh nặng tâm lý gì, ngược lại còn nhẹ nhàng thích ý.

Giống như một đứa trẻ, Fabian tìm được từ hình dung thích hợp, viện nuôi dưỡng có một vài đứa nhỏ thấy mắt kính của ông cũng muốn cầm đi chơi.

“Đôi mắt của ông không tốt sao?” Steven đẩy gọng kính hỏi.

Nói đến việc này, Fabian cũng xấu hổ: “Lớn tuổi rồi.”

Bởi vì ông tin chắc hai mắt của mình đủ sức đọc sách dưới ánh trăng, không nghe chủ nhân khuyên, hối hận thì đã muộn!

Nhưng chuyện này đương nhiên không thể nói cho chàng trai trẻ xấu tính trước mặt.

Steven nhìn vẻ mặt ông thì nhướng mày, lại nghe được âm thanh từ trên lầu truyền đến: “Từ từ thôi.”

Cùng với hai tiếng bước chân xuống lầu, một lớn một nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, làm hai người đang nói chuyện nhìn qua.

Brande đi trước, mà Alger được hắn dắt tay đã thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ mềm mại, nó rõ ràng không quen mặc chất liệu này, nên vẫn luôn nhìn chằm chằm, còn dùng tay cẩn thận nắm chặt.

Fabian đứng dậy đón, hiền lành chào hỏi đứa bé choai choai: “Chào cháu, cháu chính là Alger sao?”

Alger thấp thỏm nhìn ông, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía người đang nắm tay mình.

“Vị này là chủ nhân của viện nuôi dưỡng, đừng sợ.” Hứa Nguyện mỉm cười nhìn nó.

Alger lại nhìn người trước mặt, nhỏ giọng gật đầu: “Vâng.”

“Thật là một đứa bé đáng yêu.” Fabian cảm thán, sau đó vươn tay với nó, “Cùng ông tới viện nuôi dưỡng nhé, ở đó có rất nhiều đứa trẻ cùng lứa tuổi với cháu, nhìn thấy cháu nhất định sẽ vui vẻ.”

Alger có chút khẩn trương, lại ngẩng đầu nhìn Hứa Nguyện, sau đó cẩn thận giơ tay qua.

Fabian nắm chặt, vỗ vỗ vai đứa bé, Hứa Nguyện buông tay ra, ánh mắt dừng trên người đang ngồi một bên, bước về phía thanh niên đang điều chỉnh gọng kính.

Tóc đỏ rực rỡ, mắt ngọc trong veo, vốn mang dáng vẻ xinh đẹp khí phách, bỗng nhiên đeo cặp kính gọng vàng làm tăng thêm vài phần sang trọng và lộng lẫy, tuy rằng kính có độ cận, nhưng rất đẹp.

“Sao lại đeo cái này?” Hứa Nguyện đến gần cười hỏi.

Steven đẩy gọng kính trên mũi, nhìn người đi tới thì vội chớp mắt xua đuổi cảm giác choáng váng đau đầu: "Có thể nhìn rõ đồ vậy ở xa."

“Thứ này có độ cận, không thể tùy tiện đeo.” Hứa Nguyện nâng cặp kính trên mũi cậu lên, nhìn đôi mắt có chút mờ mịt của cậu nói, “Nếu đeo lâu, sau này tháo xuống sẽ không thấy rõ nữa.”

Steven chớp đôi mắt chua xót, nghe lời tháo gọng kính xuống, cười nói: “Thứ này rất tinh xảo xinh đẹp.”

“Thích thì anh có thể làm một cặp kính không độ cho em chơi.” Hứa Nguyện nhìn cậu đùa nghịch đồ vật giữa hai ngón tay, “Muốn nhìn xa thì dùng kính viễn vọng, nhìn xa và rõ hơn cái này nhiều.”

Steven sáng mắt lên, nhanh chóng mất đi hứng thú với đồ vật trong tay: “Anh nói rồi nhé.”

“Anh lừa em khi nào chứ.” Hứa Nguyện cười nói.

Steven cảm thấy những lời này cần phải nghĩ lại, nhưng cậu vẫn đứng dậy đem mắt kính mình mân mê một hồi lâu trả về.

Fabian cầm lấy đeo lên, cúi đầu chào chủ nhân đang ngồi cạnh thanh niên: “Brande tiên sinh, tôi dẫn đứa nhỏ này về trước.”

“Ừm, thu xếp tốt cho nó.” Hứa Nguyện đi qua đi khom lưng sờ đầu đứa nhỏ choai choai, mỉm cười, “Alger, sau này có chuyện gì cứ nói cho bác Fabian là được.”

Alger gật đầu, sau khi bàn tay ấm áp dịu dàng trên đầu rời khỏi thì đi theo ông chú xa lạ kế bên, sau đó bước lên xe ngựa rộng lớn trước cửa hàng.

Thu xếp xong chuyện của đứa bé, Fabian dùng ngón tay đẩy gọng kính ngoái đầu nhìn tiệm bánh mì nằm trong tuyết, nhớ tới cảnh hai người nói chuyện, vàng nhạt và đỏ rực đối lập, đứng cạnh nhau lại cực kỳ đẹp mắt, lúc bọn họ ở bên nhau, dường như không ai có thể xen vào bầu không khí giữa hai người, giống như họ chưa từng xa cách mười năm, ngược lại quan hệ càng lúc càng tốt.

Nhưng có gì đó không giống mười năm trước, cụ thể ở chỗ nào thì Fabian không biết.

Cơ mà cũng chỉ có chủ nhân mới có thể ứng phó được đứa trẻ tính tình ác liệt kia.

Fabian lên xe ngựa kéo cửa lại, lấy trong ngăn kéo ra một hộp điểm tâm luôn chuẩn bị sẵn, cười hiền hậu đưa tới trước mặt Alger: “Đói bụng chưa? Ăn chút bánh ngọt đi.”

……

Xe ngựa lăn bánh, Steven vẫn luôn dừng mắt trên người đang đóng cửa sau khi tiễn bọn họ rời đi, ánh mắt hai bên va vào nhau làm đôi chân kia khựng lại một chút, đi về phía cậu.

“Cảm thấy anh đúng là người tốt?” Hứa Nguyện đỡ lưng ghế phía sau cậu, nhìn ánh mắt thanh niên lộ ra ý cười.

“Hừm.” Steven nhẹ ngân một tiếng trong mũi, vừa ôm lấy vai của người bên cạnh thì trên môi đã in một nụ hôn.

Nụ hôn buổi sáng luôn mang theo vài phần rung động, giống như bù đắp ước định đêm qua chưa kịp hoàn thành, từ nhợt nhạt đến sâu lắng, củi khô lửa bốc, ngay từ đầu chỉ loé lên tia lửa, lúc nào cũng có thể tắt ngấm, nhưng khi nó lan tràn, lại đủ để bùng lên ngọn lửa, đốt cháy không khí trong nhà.

Hai đôi môi tách ra, Hứa Nguyện tựa trán mình lên trán thanh niên, nhìn gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng của cậu, cười nói: “Có tiến bộ, tiếp tục cố gắng.”

Hô hấp Steven loạn lên, bình ổn cảm xúc đang xao động trong lòng, tuy có chút không phục, nhưng đúng là cậu không địch lại người này: “Anh yên tâm, em học rất nhanh.”

Nhận thua là không có khả năng.

Hứa Nguyện cười một tiếng, đứng dậy xoa đầu cậu: “Anh đã nghe lời đồn về Andrew, hắn bị sứ giả địa ngục trừng phạt, cả người đầy máu bị bắt vào nhà giam.”

Tuy rằng cậu rất hài lòng với kết quả này, nhưng nghe đến hai từ nhà giam thì vành tai Steven vẫn nhẹ nhàng giật giật: “Hắn sẽ bị giam bao lâu?”

“Khoảng chừng mười lăm ngày.” Hứa Nguyện ngồi xuống đối diện cậu, nhìn vẻ mặt phức tạp của thanh niên thì nói, “Nhà giam ở đây không giống thành Tanzan.”

“Em biết.” Steven cầm ly nước ngâm quả khô ngọt dịu, “Lúc em ở thành Isdar đã nghe về nhà giam của thành phố này.”

Đó là một ngục giam khác lạ, nghe đồn nó giống một tòa tháp đứng sừng sững trên mặt đất, là hiện thân của mười tám tầng địa ngục trên trần gian, không phải ướt át dơ bẩn và tràn ngập tay chân đứt gãy máu me, mà là vách tường hành lang của mỗi tầng đều điêu khắc ác quỷ địa ngục.

Nghe nói ban ngày chúng nó ngủ trên vách tường, đến ban đêm thì bò ra gặm nhấm linh hồn tù nhân, nó rất ít trừng phạt thể xác, chỉ bắt họ không ngừng lao động, dùng để chuộc lại tội nghiệt của mình.

Tòa ngục giam này trong miệng người giàu còn đáng sợ hơn những thành phố khác, bởi vì bọn họ luôn sợ hãi sau khi chết phải vào địa ngục, càng đáng sợ gấp mấy lần đối với những kẻ lưu lạc, bởi vì bọn họ thà nằm dài ở ven đường chờ chết, cũng không muốn đi vào chỗ bóc lột lao động kia, đối với đám ma men thì đúng là chết còn hơn.

Mà chủ nhân thành Logue đã đưa ra những quy tắc này, càng đồn đãi thì càng thần bí và giàu có, có lẽ ai đó đến từ thành Tanzan đang kể về quá khứ của hắn, nhưng bởi vì có quá nhiều suy đoán và đồn đại về quá khứ của hắn, nên nghe có vẻ rất giống giả.

Tỷ như lần đầu tiên hắn đến thành Tanzan chỉ là một kẻ nghèo hèn, bọn họ thà tin heo có thể trồng cây chuối chứ không thèm tin chuyện này.

Chỉ là tòa ngục giam này đối với người khác mà nói vừa đáng sợ vừa thần bí, nhưng với người theo thuyết vô thần như Steven thì đúng là không đủ uy hiếp, tuy rằng bây giờ cậu đã gặp được thần linh, nhưng so với việc thờ phụng, cậu càng muốn lên giường với hắn, cũng đang cố gắng đi đến bước này.

“Không sợ sao?” Hứa Nguyện trầm ngâm hỏi.

“Không sợ.” Steven đứng dậy, dọn dẹp chén bát trên bàn, cười nói: “Em đi rửa chén.”

Xuống địa ngục thì có gì đáng sợ, tuy rằng Brande nói cậu là một người không tệ, cũng bỏ qua những chuyện trước kia của cậu, nhưng chỉ dựa vào việc cậu xúc phạm thần linh cũng đủ đá cậu xuống địa ngục.

Nhưng vậy thì thế nào, cậu chưa bao giờ có ý định từ bỏ.

Hứa Nguyện nhìn thanh niên đi vào phòng bếp, cũng đứng dậy đi tới lò sưởi bỏ thêm củi gỗ, để ngọn lửa bốc cao hơn một chút.

Mùa đông thành Logue thường xuyên đổ tuyết, lại có gió biển thổi quét nên rất rét lạnh, không ai thích ra khỏi nhà trong thời tiết này.

Steven đổ hết nước ấm trong chậu, sau khi ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy người kia đang ngồi trên ghế dài, đắp chăn cúi đầu đọc gì đó.

Cậu nhìn về phía tủ kính, đi tới cạnh ghế dài ngồi lên trên tay vịn thì chạm mắt đối phương, nghe hắn dịu dàng hỏi ý: “Ngồi chung với anh nhé?”

“Anh không mở cửa à.” Steven nhắc nhở, tuy rằng bầu trời vẫn luôn đổ tuyết, nhìn rất âm u, nhưng đã qua một ngày mới.

“A, quên mất.” Người đàn ông nhẹ nhàng nhấc chăn lên, ngay khi Steven cho rằng hắn sẽ đứng dậy thì lại nghe hắn dứt khoát nói, “Hôm nay đóng cửa nghỉ bán đi.”

“Bonnie đã nướng xong bánh mì rồi.” Steven khẽ giật khoé mắt, cảm thấy người kia như một con mèo lười, đặc biệt là khi meo meo nhảy lên ghế, cuộn tròn bên chân hắn ngáp một cái.

“Vậy buổi tối mở cửa bán, sẽ bán rất nhanh.” Hứa Nguyện nhìn vẻ mặt vi diệu của thanh niên, nâng chăn lên vỗ vỗ bên cạnh, “Lại đây ngồi đi.”

Sau lưng hắn lót gối ôm mềm mại, bên dưới là một cái đệm mềm đàn hồi, ánh lửa trong tường nhảy lên, nhìn vừa ấm áp vừa thoải mái.

Nhưng mấu chốt không phải chuyện này, mà là tuy cái ghế dài có vẻ chắc chắn và khá to, nhưng nếu hai người đàn ông ngồi ở đó vẫn có chút chật hẹp.

Steven cảm thấy tim mình rung động, cố gắng chống lại dụ dỗ đến từ ác quỷ: “Để em giúp anh treo bảng tạm thời không mở cửa.”

“Không cần treo, trời đổ tuyết hầu như không có ai tới.” Hứa Nguyện cười nói, “Hơn nữa em treo bảng cũng vô ích, bọn họ không biết chữ.”

Lý do hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

Steven nuốt nước bọt, "Steven nhỏ" trong lòng đang nhảy nhót sắp phá tan lồng giam không quá kiên cố.

“Nếu em cảm thấy chật quá, cũng có thể ngồi bên kia.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên hơi chần chừ thì cười nói, sau đó thấy thanh niên không chút do dự ngồi xuống cạnh hắn.

“Ngồi bên kia thì có gì thú vị?” Steven ngồi lên đệm mềm, nghiêng mắt nói.

Cậu cũng đâu phải chỉ muốn giữ ấm.

“Anh cũng nghĩ vậy.” Hứa Nguyện hơi nhổm dậy, ôm trọn thanh niên vừa ngồi xuống vào trong ngực.

Cơ thể nóng rực sát sau lưng, làm Steven giật thót, trái tim nhảy loạn lên khi hơi thở kia tới gần, đầu óc cậu trống rỗng, hơi nóng lan tràn trên má, nhưng vẫn cảm nhận rõ ấm áp từ cánh tay đang vòng qua eo mình.

Người này…… giỏi lắm.

Cậu hoàn toàn không có sức chống cự, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng giờ phút này Steven vừa muốn tránh thoát, vừa cực kỳ thích cái ôm này.

“Rồi sao nữa?” Steven nhẹ nhàng chuyển mắt, phát hiện hơi thở phía sau phà vào vành tai thì sống lưng cậu tê rần.

“Muốn đọc sách không?” Hứa Nguyện ôm cơ thể cứng đờ trong lòng ngực, nhẹ giọng hỏi.

Hắn cũng không định làm gì, chỉ là nhìn vẻ khó nhịn thẹn thùng lúc này khác xa với bộ dáng hiên ngang khi phách thường ngày, khiến hắn cảm thấy rất thú vị.

Ai cũng thích mình là người duy nhất được thiên vị, cho dù hắn không theo đuổi cảm giác này, nhưng khi nó đến, vẫn khiến tâm tình hắn sung sướng.

“Mèo con phiêu lưu ký?” Steven nhúc nhích vành tai, thả lỏng dựa người ra sau, đôi tay kia càng siết chặt eo cậu, Steven sắp không khống chế được trái tim muốn nhảy ra ngoài cổ họng của mình.

“Đó là truyện thiếu nhi Fabian viết cho bọn nhỏ.” Hứa Nguyện cười nói, “Anh tiện tay lấy lại đọc, cũng thú vị lắm.”

“Meo meo tập hợp toàn bộ mèo để đại chiến với đội quân chuột đồng?” Steven nhướng mày.

“Em lật mười mấy trang rồi.” Hứa Nguyện thấy ánh mắt cậu dừng lại rồi nghiêng qua chỗ khác thì bật cười, “Không sao, anh cũng thích xem.”

Steven cúi đầu không tỏ ý kiến, tuy rằng cậu có chút tùy ý làm bậy, nhưng thực tế vẫn là một người tương đối thành thục.

“Mấy năm nay học thêm rất nhiều chữ.” Hứa Nguyện đưa tay kéo chăn lên, "Nếu không thích đọc, em có thể kể trải nghiệm của em trong những năm qua không, tối hôm đó em kể rất ít.”

Hắn nói rất dịu dàng, lại đầy lôi cuốn như âm thanh phát ra từ trong lồng ngực, quanh quẩn bên tai làm đầu quả tim phát ngứa, khiến cậu luôn muốn thân mật với hắn hơn một chút, chiếm lấy nhiều dịu dàng ôn hòa hơn.

“Bắt đầu từ đâu nhỉ……” Trái tim Steven vẫn đang nóng rực, chỉ là đột nhiên bình tĩnh lại, giống như tâm trạng mỗi khi cậu nhìn thấy sự vật mới lạ đều nghĩ đến người này, vui mừng, sung sướng, nhưng đã không còn trống vắng nữa.

“Bắt đầu với điểm đến đầu tiên sau khi em rời đi được không?” Hứa Nguyện cười nói.

“Lúc ấy……” Steven có chút vô thức cầm lấy bàn tay bên hông mình.

Mười năm là khoảng thời gian rất lâu, xa xăm đến nỗi có nhiều chuyện tưởng chừng như của thế giới khác, rất nhiều người đều đã thay đổi, nhưng ký ức biệt ly kia dường như chỉ vừa xảy ra hôm qua.

Cậu yêu một người, biết được một bí mật rất lớn, được thần linh ưu ái, lại ly biệt chia xa, nói là đào vong, kỳ thật chỉ muốn bản thân tự do và có cuộc sống mà mình mong muốn.

Bởi vì rời khỏi thành Tanzan, đội tuần tra đối với cậu mà nói không có bất kỳ uy hiếp nào, đất nước cậu lớn lên cũng không phải là đất nước duy nhất trên đại lục, nó khác với những thành trì và quốc gia mà cậu đi qua, cũng không phải là nhỏ, chỉ có thể nói là bình thường không có gì đặc biệt.

Xem đi, đúng là những lời lẽ ngạo mạn, nhưng nhân loại trong mắt thần linh có phải cùng là thế này không?

“Nơi đầu tiên em đến là vương quốc Rolla.” Steven mỉm cười dựa vào lòng hắn, còn về phần Ed, đó là người không đáng để cậu chừa một chỗ trống trong ký ức và kể lại, “Nghe nói nơi đó bắt được một con Điểu Sư, cũng muốn thuần dưỡng nó.”

“Là con mà em từng đâm bị thương sao?” Hứa Nguyện hỏi.

“Em cũng hy vọng vậy, nhưng đáng tiếc.” Steven chậc lưỡi một tiếng, “Đó là một con rất hung hăng, so với con mà em gặp thì lớn hơn nhiều, nó có cơ thể cường tráng giống sư tử trưởng thành, nghe nói có thể dễ dàng chở người bay lên trời.”

“Nghe nói?” Hứa Nguyện hỏi.

“Bởi vì nó không chỉ có cái đầu và đôi cánh của đại bàng, mà còn có niềm kiêu hãnh của loài chim này.” Steven nói, “Là một chủng tộc rất khó thuần phục, lúc ấy không ai có thể chế ngự nó, thế cho nên giá cả rất thấp.”

Tốt lắm, giá cả rất thấp mới là trọng điểm.

Hứa Nguyện cười nói: “Em cũng không thuần phục được?”

Steven hơi nghiêng người nhìn hắn, nhưng không thấy chút hài hước nào trong trong đôi mắt kia: “Anh đánh giá cao em thế à?”

“Nhà thám hiểm lần thứ hai gặp anh đã nghi ngờ anh không phải người.” Hứa Nguyện cười nói, “Đương nhiên rất lợi hại.”

Steven hơi híp mắt nói: “Có thể phát hiện em nghi ngờ thì không phải lợi hại hơn à.”

“Cảm ơn.” Hơi thở của Hứa Nguyện khẽ chạm vào gương mặt cậu.

Mười năm không gặp, người này vẫn không biết khiêm tốn như trước kia, Steven cũng cong khóe môi nói: “Em nói đến đâu rồi?”

“Nói đến em cũng không thể thuần phục Điểu Sư.” Hứa Nguyện nhắc nhở.

“Bởi vì không nhất thiết phải thuần phục nó, em cũng không muốn bay lên trời.” Steven gõ ngón tay, hơi nâng giọng.

Tuy lúc ấy cậu chạy trốn rất dễ dàng, nhưng vẫn không thể quá phô trương, ở một chỗ một thời gian phải đổi chỗ khác.

“Thật sự không nghĩ lên?” Hứa Nguyện nhẹ giọng hỏi.

Steven hơi khựng lại, ho nhẹ một tiếng: “Bay ở không trung rất nguy hiểm.”

Nếu chỉ là ngựa mất khống chế, cậu có thể nhẹ nhàng nhảy xuống, nhưng nếu Điểu Sư bay trên bầu trời mất khống chế quay cuồng, ngã xuống sẽ thành một đống thịt nát, cậu không có năng lực mọc cánh giữa không trung đâu.

Còn kỵ sĩ Rồng trong truyền thuyết, không phải ai cũng làm được.

"Đúng là không thể đảm bảo an toàn.” Hứa Nguyện đồng ý, “Sau đó thì sao?”

Có thể khiến thanh niên trong lòng nhắc tới, có xác suất rất cao sẽ kiếm được đồng vàng.

“Sau đó trước khí em rời đi thì đụng phải con Điểu Sư em đã từng đâm bị thương, nó rất thù dai.” Steven vuốt cằm cười nói, “Nhưng nó không tới còn tốt, tới rồi thì đừng mơ bỏ chạy, bị em tóm được trực tiếp bán cho vua của Rolla.”

“Bán bao nhiêu?” Hứa Nguyện nhìn cậu nhếch môi thì hỏi.

“500 đồng vàng.” Steven theo bản năng đạp rớt giày, xoay người nhìn về phía hắn, “Anh đoán thử xem vì sao.”

Hứa Nguyện nhìn cậu cười lém lỉnh thì trầm ngâm: “Bọn họ muốn chúng nó thành một đôi?”

“Thật thông minh.” Steven giơ tay sờ mặt hắn, trong mắt tràn đầy khen ngợi, “Bọn họ không thể thuần phục nó, bèn nghĩ nếu có thể sinh ra thú con, dạy dỗ từ nhỏ giáo thì sẽ dễ dàng hơn.”

“Bọn họ thành công không?” Hứa Nguyện hỏi.

“Em nghĩ là không, bởi vì cả hai con đều là giống cái.” Steven cười nói, “Nhưng cũng vì không có giống đực, cũng rất khó phân biệt con đực có đặc điểm nhận dạng nào.”

“Nếu có, vậy chúng nó đẻ trứng hay đẻ con?” Hứa Nguyện không quá để ý chuyện của vương quốc Rolla, những người đó nếu muốn bồi dưỡng thú con, nhất định sẽ không giới hạn trong hai con Điểu Sư con.

Steven lại chìm vào suy nghĩ, nếu nói đó là chim, nhưng nó có được đặc trưng của thú, nếu nói là thú, lại có cánh và đầu của đại bàng.

Đây đúng là vấn đề khiến người ta đau đầu: “Có lẽ lúc ấy em nên ở đó lâu hơn một chút, trong sách của Fabian cũng không có sao?”

“Có ghi chép về Điểu Sư, nhưng thú con rất khó bị các dong binh phát hiện.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên trầm tư thì cười nói, “Xem ra sau này em vẫn phải đi xem chúng nó một chuyến.”

“Ý kiến hay.” Steven thoát khỏi những suy nghĩ rối rắm.

Quá trình nghiên cứu rất thú vị, không đáng cần phải tiếc nuối.

“Vương quốc Rolla là một nơi rất phồn hoa, nếu cửa hàng của anh ở nơi đó, nhất định sẽ kiếm bộn tiền.” Steven xoa cằm nói.

“So với thành Isdar thì sao?” Hứa Nguyện nhẹ giọng.

“Không giống nhau, quân đội của xứ Rolla có vẻ mạnh hơn một chút……” Steven kể lại một vài chuyện xảy ra ở đó.

Cậu không chỉ đi qua vương thành, còn đi qua ngoại ô thôn dã và rừng rậm, mỗi một đoạn lữ trình đều rất đáng trải nghiệm, trang phục, văn hóa cùng với ẩm thực.

Bên ngoài tuyết vẫn im lặng rơi xuống, xây lên một tầng tuyết mềm, chỉ là tuyết đọng trên nóc nhà quá dày, khó tránh khỏi có người trèo lên quét xuống, rơi ầm trên mặt tuyết làm một vài người giật mình hô lên, nhưng tiếng động và gió lạnh lại không thể truyền vào căn phòng ấm áp thoải mái này.

Nơi này dường như ngăn cách với thế nhân, chỉ có một gian nhà yên tĩnh, tiếng kể chuyện như xuyên qua bốn mùa, qua các quốc gia, đôi khi dịu dàng thắm thiết, cũng lắm lúc mạo hiểm kích thích, lại khiến cho hai người đang nói chuyện càng thân mật khăng khít hơn trước.

Đến lúc người đang ôm cậu trở tay đút củi vào lò sưởi, sau đó đưa ly nước cho cậu, Steven mới phát hiện không biết từ khi nào mình đã hoàn toàn nằm gọn trong lòng người này.

Nước ấm ngọt lành xua tan cảm giác khô ráo trong cổ họng, lại khó bình ổn nội tâm đang sóng to gió lớn của cậu, mà khi cậu vừa thả ly xuống ngước mắt nhìn hắn, đã bị người kia siết chặt vòng eo cúi đầu hôn lên, tình ý lắng đọng trong trái tim cũng theo đó mà dâng trào.

Đôi mắt kim sắc gần trong gang tấc, chứa ý cười, dường như luôn dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cậu, cánh tay ôm chặt hơn, kế bên lò sưởi đang bập bùng thiêu đốt, làm người ta hận không thể hòa tan trong lòng hắn, chìm vào nụ hôn triền miên.

Hai người quấn vào nhau làm không khí càng lúc càng nóng, hệ thống nằm ườn trên tay vịn theo bản năng dùng móng vuốt che mắt meo meo, để tránh dạy hư mèo con.

Tục ngữ nói ấm no sinh dâm dục, chỉ có ấm thì không đủ, đến thời gian ăn trưa mới làm cho đôi chim cu kia tách ra, làm hương vị nấu nướng tràn ngập gian nhà.

Tuy rằng vào đông rất hiếm rau quả tươi, nhưng cây đậu giữ được rất lâu, nấm phơi khô và củ cải đủ để dĩa bò bít tết thơm ngon bắt mắt, ăn kèm với cơm trắng và trứng chiên vàng, một bữa cơm mang đến cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn khó tả.

Khiếm khuyết duy nhất là ngồi trong phòng cả một buổi sáng đã là giới hạn của Steven.

Ban đêm thì không tính, nhưng nếu một ngày đều ngồi lì trong phòng sẽ làm cậu cảm thấy hao phí sinh mệnh.

Nhưng ngay lúc cậu đang nghĩ có nên ra ngoài đi dạo một vòng hay không, bỗng nghe được tiếng hỏi từ cửa bếp truyền đến: “Lát nữa có muốn ra ngoài tản bộ với anh không?”

Steven dừng tay đang lau khô chén đĩa, mỉm cười nhìn người đang đứng trước cửa: “Được thôi.”

Muốn đi ra ngoài, áo choàng và áo dài đều phải mặc vào, lúc Steven định mặc áo choàng của mình, một cái khác đã đặt lên tay cậu.

“Mặc cái này, đây là lông dê, ấm hơn cái của em.” Hứa Nguyện cười nói.

“Có chút đâm tay.” Steven sờ lớp lông thô ráp nhưng rất rắn chắc.

“Lông dê khó tránh thô cứng, nhưng bên trong có khâu thêm một lớp vải, sẽ không đâm vào lỗ tai.” Hứa Nguyện nhìn cậu.

“Ồ.” Steven nhìn áo choàng trên tay, bỏ qua áo của mình, trực tiếp mặc cái trên tay lên người.

So với áo của cậu thì nặng hơn rất nhiều, nhưng quả thật rất ấm áp, chỉ tròng vào một lát đã khiến cậu khô nóng đổ mồ hôi.

Nhưng cảm giác này đã biến mất sau khi hai người bước ra ngoài.

Gió tuyết lúc sáng sớm vẫn chưa dừng lại, tuyết che lấp những bước chân trên đường, đắp lên một lớp tuyết cao hơn, bông tuyết bay lả tả, rơi trên vai và mũ choàng của hai người, cũng mang đi chút hơi ấm từ trong phòng ra.

“Lạnh không?” Hứa Nguyện nhìn thanh niên bước lên tuyết.

“Hô……” Steven thở ra một hơi khí trắng, đặt tay lên chuôi kiếm cười nói, “Không lạnh, so với áo choàng của em thì ấm áp hơn nhiều, cảm ơn anh.”

Tuy rằng cậu cũng không sợ lạnh, cho dù vào mùa đông, dựa vào thể chất của cậu thì chỉ cần hoạt động là sẽ đổ mồ hôi, nhưng bộ quần áo này đã ngăn cản khí lạnh ngay sau khi cậu ra khỏi cửa.

“Không có gì.” Hứa Nguyện bước lên con đường tuyết phát ra tiếng lẹp xẹp khi dẫm lên, nhìn cặp mắt xanh lục sáng ngời trong sắc trời trầm tối, "Muốn đi đâu xem?"

“Đâu cũng được.” Steven cười nói, “Đi dạo thì đi đâu cũng được thôi.”

Hứa Nguyện hơi gật đầu, đi dọc theo con đường chính của thành phố.

Trời tuyết lớn như vậy, người trên đường lại không ít, chỉ là bước chân rất vội vàng, tuy rằng tiệm bánh mì Brande buôn bán không tốt, nhưng người quen biết Hứa Nguyện cũng không ít, thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua chủ động chào hỏi.

“Brande tiên sinh, đi dạo sao?”

“Phải.”

“Vị này là?” Cũng có người lưu ý đến người đội mũ choàng ro rộng bên cạnh hắn.

“Bạn của tôi, Steven.” Hứa Nguyện cười giới thiệu.

Nhưng chào đón cũng chỉ giới hạn trong câu hỏi thăm này, tiếng bước chân lẹp xẹp trong trời tuyết ngược lại làm không gian càng thêm yên tĩnh.

“Em còn tưởng trời lạnh anh sẽ không ra ngoài.” Steven ngó những cửa hàng ven đường cũng không thiếu khách hàng ra vào, nói với người bên cạnh.

Tiệm bánh mì, cửa hàng vải và quần áo, thậm chí còn có cửa hàng thịt tươi và thịt khô, mỗi nơi đều có không ít người đón đi rước về, còn cửa hàng hương liệu lại có vẻ buôn bán bình thường.

Nhưng dù vậy, thành phố này vẫn đang cần cù trật tự vận chuyển trong tuyết trời lạnh giá, chỉ có chủ nhân của nó là lười biếng.

“Mỗi ngày chỉ ăn và ngủ, cơ thể sẽ trở nên nặng nề.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên bên cạnh cười nói, “Nếu nói vậy, lúc em nhìn thấy anh đã là gấp hai lần mười năm trước.”

Steven nghĩ đến cảnh tượng này, không nhịn được phì cười, sau đó lại là nghiêng đầu suy nghĩ: “Anh cũng phải chú ý những cái này giống con người sao?”

Cậu biết ăn quá nhiều dầu mỡ, mật ong và rượu lại còn không thích hoạt động sẽ làm cơ thể béo phì, thành Tanzan có rất nhiều quý tộc và các thương nhân chứng minh chuyện này, nhưng chuyện này không liên quan gì tới cậu, bởi vì đa số đồ cậu ăn còn không đủ năng lượng để cậu hoạt động.

Nhưng Brande có thể nói là quý tộc của các quý tộc, tuy rằng hắn ăn không nhiều, nhưng vào mùa đông thì lười hệt như mèo già, cậu còn tưởng rằng đối phương có được cơ thể trần đầy thần lực.

“Không quá khác biệt.” Hứa Nguyện nhìn thanh niên tò mò thì cười nói.

“Vậy…… Anh không khó chịu sao?” Steven hỏi.

Sống trong cơ thể người, dùng cách di chuyển của con người, không có thần lực thuấn di hoặc biến hóa, rất nhiều chuyện phải tự mình làm, cái duy nhất có được chỉ là trường sinh, không giống như thần linh giáng thế, mà giống hạ phàm rèn luyện hơn.

Giống như chim sẻ có thể bay lại bị trói buộc đôi cánh, chim tước nhất định cảm thấy không thoải mái.

“Không có.” Hứa Nguyện cười nói, “Ngược lại đây là một trạng thái rất thoải mái.”

Là đang sống, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mình đang sống, chứ không phải nhàn rỗi chán chường vượt qua trường sinh.

Steven không hiểu lắm, nếu cậu có được thần lực lại bị hạn chế, nhất định mỗi ngày đều hy vọng kết thúc trạng thái hiện tại để khôi phục sức mạnh, bởi vì không có sức mạnh sẽ khiến người ta buồn bực.

Nhưng trạng thái của Brande khác cậu, có lẽ lúc này cậu không thể hiểu được, trong tương lai có lẽ sẽ hiểu, có lẽ sẽ không, nhưng Brande vẫn luôn là Brande: “Sức lực của anh cũng không nhỏ.”

“Đây có lẽ là do nền tảng bản thân không tệ.” Hứa Nguyện trầm ngâm cười nói.

Tuy hắn là nhân loại, nhưng tiến vào thế giới này lại dùng thân thể của mình, sau khi làm quen với quy tắc của tiểu thế giới, tuy rằng đa phần sức mạnh bị phong ấn, thể chất cũng sẽ thích ứng, để tránh trường hợp cơ thể này gặp những nguy cơ không thể chống cự.

Steven tự động đọc hiểu là thần thể, tuy rằng thần thể cũng bị hạn chế không khác gì nhân loại, nhưng thần thể……

“Chúng ta hôn môi có truyền năng lượng của anh qua cho em không?” Steven ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi hỏi.

Hứa Nguyện cũng không ngạc nhiên, chỉ cười nói: “Thật đáng tiếc, không có.”

“Anh đúng là khó khăn.” Steven giơ tay vỗ vai hắn.

Làm thần linh kiểu này một ngày cậu cũng làm không nổi.

Hứa Nguyện nhìn thương hại trong mắt cậu thì bật cười: “Vẫn ổn.”

“Em có thể làm gì cho anh không?” Steven bước lại gần nghiêng mắt hỏi.

Hứa Nguyện hơi giật mình, nhìn đôi mắt xanh lục chứa đựng quan tâm: “Không cần, so với đa số người khác, em biết anh vẫn sống tốt hơn nhiều mà.”

“Ừm.” Steven đồng ý với chuyện này, người này không chỉ biết kiếm tiền, còn rất biết hưởng thụ cuộc sống, “Em thấy trời gió tuyết như thế này mà những cửa hàng khác vẫn rất đông khách.”

Không mở cửa sẽ không có khách tới mua.

“Không sao đâu, những cửa hàng này đều là của anh.” Hứa Nguyện cười khẽ đi về phía trước, lại phát hiện thanh niên vốn đi bên cạnh đã dừng bước, đang phức tạp nhìn hắn.

“Những cửa hàng này, toàn bộ?” Steven nhìn hắn, nghĩ đến những cửa hàng san sát nhau nối dài trên đường tới đây, hoa văn trên cửa lớn hình như khá giống nhau.

Hứa Nguyện nhìn thanh niên kinh ngạc há hốc miệng thì cười nói: “Chỉ là mặt bằng cửa hàng, không phải tất cả cửa hàng đang kinh doanh đều là của anh.”

“Nói cách khác, một số cửa hàng đang kinh doanh thuộc về anh?” Steven cảm thấy chuyện này vừa chân thật vừa hoang đường.

Lúc trước cậu cảm thấy mình đã đánh giá cao tài phú của Brande, nhưng giờ cậu mới phát hiện mình vẫn coi nhẹ rồi.

Hắn không chỉ có được toàn bộ nhà cửa trên phố, một bộ phận cửa hàng kinh doanh cũng thuộc quyền sở hữu của hắn.

Đây là tài phú khủng khiếp cỡ nào chứ, Steven không dám tưởng tượng, bởi vì muốn xây dựng toàn bộ nhà cửa dọc theo tuyến đường chính của thành phố, chỉ sợ không chỉ tốn mười ngàn đồng vàng đơn giản như vậy.

Mà con đường này còn đi thông đến thành Dasak, cưỡi ngựa phi nước đại cũng cần một hai ngày, chỉ riêng tiền làm đường cũng không thể đếm xuể.

Đối với người bôn ba trước giờ vẫn chưa thấy qua mười ngàn đồng vàng trông như thế nào, đây đúng là một đòn đánh sâu vào đầu cậu.

“Anh tưởng sáng nay em đã biết rồi.” Hứa Nguyện bước về phía thanh niên đang mê mang rối rắm, cười nói.

Tuy rằng hắn không chỉ có một phố cửa hàng, còn có 70% nhà cửa trong thành Logue.

“Chỉ là lúc này mới có cảm giác chân thật.” Steven hít sâu một hơi, thở dài nhìn người trước mặt, “Nếu ngay từ đầu em nhìn thấy anh, anh đang đội vương miện ngồi trên xe ngựa bằng vàng, được vây quanh bởi đội danh dự hoàng gia, thì giờ em sẽ không ngạc nhiên như vậy.”

Không giống như bây giờ, trên cổ áo chỉ khảm một viên phỉ thúy khiêm tốn, tuy rằng chất liệu y phục rất tốt, tôn lên cơ thể cao lớn lại không mất vẻ ưu nhã, nhưng cất giấu một kho báu và trực tiếp chất chồng trước mặt là hai hiệu quả khác nhau.

“Nếu anh xuất hiện như vậy, có lẽ em chỉ đứng trong đám người nhìn anh một cái rồi đi.” Hứa Nguyện nắm bàn tay đang rũ xuống bên người cậu.

Cho dù đứng trong gió lạnh, lòng bàn tay hắn vẫn khô ráo và nóng bỏng, Steven nhìn cặp mắt kim sắc dịu dàng kia, trở tay nắm chặt tay hắn, không thể không thừa hắn nói đúng.

Nếu hắn lấy thân phận chủ nhân thành Logue xuất hiện, quả thật cậu chỉ có thể lẫn trong đám đông nhìn một cái, bởi vì Brande như vậy cách cậu rất xa, tuy rằng cậu tự cho mình có trái tim chân thành, nhưng cũng chỉ là một con người, cho dù cố gắng cách mấy, cũng chỉ có thể chạm vào những gì trong tầm với, quá mức cao xa là không biết tự lượng sức mình.

Cũng bởi vì cậu gặp Brande trong thân phận người bình thường, cậu mới dám duỗi tay đụng vào.

Nếu hắn đứng sừng sững trên đài cao, cậu chỉ biết quay đầu rời đi.

“Anh thật sự rất hiểu em.” Steven lộ ra ý cười, cảm giác đau lòng vì bị tài sản vô tận đánh vào cũng biến mất.

Cậu vừa hiểu rõ vừa hoang mang về tài sản của Brande, rõ ràng chưa từng nhìn thấy mười ngàn đồng vàng, lại cảm thấy những tài phú che trời lấp đất đó cũng không có gì to lớn, dù sao cũng không liên quan tới cậu.

“Bởi vì em vẫn luôn không thay đổi.” Hứa Nguyện mỉm cười nói với cậu.

Steven nhìn hắn, cảm thấy lồng ngực lại bắt đầu bành trướng, cậu cắn nhẹ môi dưới, dời mắt nói: “Anh còn nhớ không, em còn nợ anh mười ngàn đồng vàng, nhưng dốc hết tiền bạc lúc này, đến mùa xuân năm sau chỉ có thể trả cho anh 3000 đồng vàng.”

Cậu đến thành Logue cũng có nguyên nhân này, tuy có lẽ Brande không để bụng, giờ cậu cũng không có mười ngàn đồng vàng, nhưng không thể vì đối phương không để bụng, thì cậu cũng không để bụng.

Hứa Nguyện nghe vậy thì ngẫm nghĩ một lát, sau đó mới ồ một tiếng rồi nói: “Không cần trả đâu.”

Steven hơi ngưng mắt, nhìn sắc mặt của hắn rồi bảo: “Không lẽ anh quên cả chuyện em thiếu nợ anh?”

Mười ngàn đồng vàng nói quên là quên, người này rốt cuộc có bao nhiêu tiền??

Hứa Nguyện khẽ chớp mắt, vỗ đầu cậu cười nói: “Không phải, chỉ là vào năm mà anh thụ tước, Bá tước Alleyne đã trả lại anh mười ngàn đồng vàng rồi.”

Steven giật mình: “Trả lại cho anh?”

“Cứu một người bị vu oan, đối một quý tộc không phải chuyện khó khăn gì.” Hứa Nguyện cười, “Chuyện năm ấy đã sớm chấm dứt, em không cần nhớ mãi chuyện trả tiền cho anh.”

Steven nhìn hắn mỉm cười, mắt chớp chớp vải cái, sau đó dời đi.

Người này nói chuyện luôn tránh nặng tìm nhẹ, đối với quý tộc rất dễ dàng, nhưng đối với Brande lúc ấy mà nói là rất khó khăn, Bá tước Alleyne đồng ý trả lại là vì Brande tài giỏi và biết cố gắng, nên mới muốn giao hảo với hắn, có thể đạt được lợi ích nhiều hơn cả mười ngàn đồng vàng.

Đêm hôm đó bôn ba và dốc hết tài lực cứu giúp, cũng sẽ không vì đồng vàng được trả lại mà xóa bỏ.

“Có phải anh cảm thấy em rất dễ lừa gạt không?” Steven nghĩ đến đây, ngước mắt nhìn hắn nói.

“Anh chỉ cảm thấy, nếu có một ngày anh gặp nguy hiểm, em cũng sẽ đánh đổi tất cả để cứu anh.” Hứa Nguyện nhìn ánh mắt xúc động của thanh niên, cười nói, “Giữa hai chúng ta, không cần quá tính toán chuyện đó.”

Steven mím môi, cảm xúc trong lòng quay cuồng, cuối cùng lại bật cười: “Đúng là Brande xảo quyệt.”

Hắn luôn dễ như trở bàn tay khuấy động tâm tư của cậu.

“Cảm ơn khen ngợi.” Hứa Nguyện cười nói.

“Em muốn ôm một cái.” Lần này Steven không lẩm bẩm hắn không khiêm tốn, nhưng cậu không thỏa mãn với cái nắm tay, cậu muốn dựa gần người này.

Hứa Nguyện híp mắt, buông tay ra ôm cả người cậu vào lòng: “Vậy ôm một cái.”

“Sẽ bị người khác nhìn thấy.” Steven nói vậy, nhưng lại không nhịn được dựa sát vào ngực người kia.

“Không sao, em đội mũ choàng không ai nhìn ra được.” Hứa Nguyện vỗ nhẹ lưng thanh niên, càng khiến cậu dựa sát vào người mình.

*****

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv