"Ra khỏi thành làm việc?" Steven cảm giác xe ngựa lại chấn động lắc lư.
Bọn họ chỉ mới vừa vào thành.
"Phải đi xuyên qua tòa thành trì này." Hứa Nguyện cười nói.
Vùng đất này khá rộng lớn, nhưng thành Tanzan cũng không nhỏ, nếu đi đường vòng, hành trình của hắn có lẽ không chỉ trong một ngày.
Steven hơi trầm ngâm, kỳ thật trước mắt cậu cũng không sợ Hante biết, chuyện này tùy tiện lấy cái lý do là có thể lừa gạt, nhưng cậu cũng không có gì chuyện gì quan trọng cần phải làm, ngược lại có chút tò mò nguyên nhân khiến Brande phải vượt qua tòa thành này để đi làm sự: "Vậy cảm ơn anh, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhanh như vậy."
"Đúng vậy, hàm răng của tiểu nữ vu tạm thời vẫn chưa gặm thịt được." Hứa Nguyện cười một tiếng.
Steven nghĩ đến lời nói lúc xuống xe của cậu, bật cười: "Thật đáng tiếc."
Cậu vốn tưởng rằng lần sau gặp lại sẽ rất lâu, nhưng đôi khi cũng không lâu như tưởng tượng.
"Giờ chúng ta có thể chơi tiếp một ván rồi." Steven nhìn đặt bàn cờ xoa tay hầm hè.
Thậm chí mười mấy ván cũng có thể.
"Không gấp, đã đến giờ ăn trưa, ăn cơm trước đã." Hứa Nguyện mở một ngăn kéo bên trong xe, bỏ bàn cờ vào trong rồi cười nói, "Sau khi ăn hãy chơi cũng không muộn."
"Cũng được." Steven cảm thấy bụng mình cũng réo vang.
Lại nói, trò chơi của quý tộc đúng là giết thời gian.
Hứa Nguyện dọn dẹp bàn cờ, lấy hộp đồ ăn ra, dọn từng món lên bàn, lại thấy thanh niên đối diện móc dưa leo và lương khô ra.
Hai người nhìn nhau, Hứa Nguyện cười khẽ, đẩy đồ ăn qua: "Cùng nhau ăn?"
"Được." Steven nhìn hai hộp đồ ăn tràn trề sửng sốt một chút, lại nhìn dưa leo và lương khô trong tay mình, quyết đoán bỏ nó qua một bên.
Hứa Nguyện đưa cho cậu một cái nĩa, Steven cầm lấy, nhìn hộp gỗ phân thành mấy ngăn nhỏ, nhét đầy bánh mì, trứng chiên, cây đậu, rau xanh thậm chí còn có trái cây, nhất thời không biết ăn từ đâu.
Đặc biệt khi cậu dùng nĩa đâm thủng bánh mì, phát hiện nó không chỉ là bánh mì, mà là bị chia thành hai tầng, bên trong không chỉ có rau xanh non mềm, còn kẹp một miếng thịt.
"Cái này có thể kẹp với nhau ăn." Hứa Nguyện nhìn động tác của cậu nói.
"Ồ." Steven ngước lên nhìn hắn một cái, rút nĩa ra, cầm lấy bánh mì kẹp rau thịt, lại nhìn dưa leo và lương khô mình đặt ở một bên, đưa bánh mì lên môi.
Một ngụm cắn xuống, tuy rằng đã nguội, nhưng bánh mì cuốn nhân thịt tiến vào trong miệng, trong đó còn kèm theo pho mát và rau xanh tươi giòn, nháy mắt khóa chặt vị giác đầu lưỡi, làm người ta ăn uống ngon miệng.
Cậu chưa bao giờ thấy kiểu ăn như thế này, vừa ngon lại vừa tiện, hơn nữa lại không khó lắm, nếu bỏ đi pho mát và thịt bên trong thì đúng vậy.
"Anh thật sự không định mở quán ăn sao?" Steven lại hỏi vấn đề này thêm lần nữa.
Tuy rằng cậu cảm thấy đơn giản, nhưng cũng không nhất định có thể làm ra hương vị y hệt.
"Món này rất dễ làm, thích thì tôi có thể dạy cậu làm." Hứa Nguyện nhìn thanh niên đối diện đang rối rắm.
"Hứa rồi nhé." Steven cười nói, cũng rất nể mặt quét sạch toàn bộ hộp cơm.
Hai hộp cơm không chồng lên nhau, Hứa Nguyện lại bỏ vào trong ngăn kéo, sau đó lấy ra hai cái ly, rót vào một ít nước bạc hà mát lạnh, làm người ngồi trên xe bị ánh mặt trời sưởi ấm cũng mát mẻ một chút.
Steven chống tay lên bệ cửa sổ, cảm thụ thùng xe lay động, nhìn người đàn ông đối diện uống nước cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể không than thở Brande là một người rất biết hưởng thụ.
Steven ngáp khẽ một cái, híp mắt thấy cách đó không xa hiện lên một ruộng hoa lanh, trong nháy mắt có cảm giác mình lại trở về trang viên của Brande, nhưng nhìn kỹ phong cảnh hai bên đường thì không phải.
"Sao vậy?" Hứa Nguyện nhìn thanh niên đang lười biếng rã rời đột nhiên thanh tỉnh lại.
"Còn tưởng bị mang về trang viên của anh." Steven rũ mắt nói, "Nhìn kỹ thì không phải."
"Trang viên gần thành Tanzan trồng rất nhiều lanh." Hứa Nguyện cười nói, "Chính là chỗ này, sắp đến rồi."
"Anh quen biết phu nhân Lena sao?" Steven nghe vậy nâng mắt lên.
Hứa Nguyện nghiêng đầu, sau đó liếc về phía ruộng lanh ngoài cửa sổ: "Đây là trang viên của phu nhân Lena sao?"
"Anh không biết à?" Lần này đến lượt Steven ngạc nhiên.
"Giờ thì biết rồi." Hứa Nguyện gật đầu.
"Nàng có hai tòa trang viên, ngày thường không ở chỗ này." Steven ngồi ra xa cửa sổ, nhìn người đối diện, "Nếu hôm nay anh không hẹn trước thì tuyệt đối không gặp được."
"Tôi không tìm nàng." Hứa Nguyện cười nói.
"Hả?" Steven có chút khó hiểu, mới vừa ăn cơm xong lại lắc lư trên xe, mặt trời ấm áp, hiếm khi làm cậu không muốn động não suy nghĩ.
"Tới tìm một vị người bạn cũ, thực hiện lời hứa trước kia." Hứa Nguyện cười nói.
"A, tôi còn nghĩ sao anh lại không quen biết." Steven không quá để ý mục đích của hắn, bởi vì cậu chỉ nhàm chán đi theo xem thôi.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, có một vị lính đánh thuê được sai cưỡi ngựa lên trước, hẳn là chạy đến báo cho người bạn cũ của Brande.
Có thể xuyên qua thành thị đến gặp, có vẻ là một vị người bạn cũ rất quan trọng.
......
Diện tích trang viên rộng lớn, nhưng ánh mặt trời sau buổi trưa hơi gắt, ngay cả bánh xe nước không ngừng chuyển động cũng không thể mang đến cảm giác mát lạnh, đàn vịt nấp dưới cây ngưu bàng, thỉnh thoảng uống nước, ong mật bay vù vù, ồn ào đến tâm phiền ý loạn, ngay cả ngỗng lớn cả ngày diễu võ dương oai cũng nằm dưới góc tường, ngẫu nhiên dò đầu nhìn vào căn phòng đầy mùi rượu, nghe tiếng chửi rủa của một người đàn ông trung niên.
"Brande đáng chết! Đừng để ta gặp lại ngươi!"
Tiếng chửi rủa bỗng nhiên xen lẫn tiếng ly chén bể nát, làm ngỗng lớn đã nghe quen cũng không nhịn được giương cánh, bị hai mảnh vụn từ trong phòng ném ra nhảy dựng lên rời đi, kêu cạc cạc hai tiếng.
"Trời ơi, đồ chết tiệt, đừng làm ồn, nếu không ngày mai tao sẽ ném mày vào lò nướng!" Tiếng gắt gỏng càng thêm bực bội.
Nhưng hắn càng chửi, tiếng ngỗng lại càng thêm vang dội, phịch phịch không ngừng.
"Hôm nay nhất định phải vặn gãy cổ nó!" Người đàn ông hung hãn gào lên, tức giận đá cửa, lúc nhào ra thì suýt nữa đâm sầm vào người đang chạy như bay đến.
Tất cả mọi chuyện không hài lòng chồng chất lên nhau, nam nhân theo bản năng sờ lên roi dài trên eo, bực bội nói: "Đáng chết, ngươi muốn ăn roi sao?"
"A, không không, Gru, xin đừng như vậy, tôi có việc nói." Người suýt nữa đụng phải lui về phía sau mấy bước, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của ông ta thì tiên tục nói.
"Chuyện gì?" Mũi Gru phun khí nóng, miễn cưỡng kiềm chế tính tình nói.
"Có người tới trang viên mua thương phẩm." Người nọ nhanh chóng nói, lại thấy vẻ mặt vốn đang bực bội của Gru nguyên càng thêm căm giận.
"Ha! Đừng nói chuyện này với ta!" Gru cắn răng nói, "Cái gì mà mua thương phẩm, những kẻ lừa đảo chết tiệt chỉ biết dùng lời lẽ ngon ngọt lừa bịp người tốt! Chúng nên bị treo cổ trên giá để thiêu chết! Hắn ở đâu?!"
Ông ta nói vậy, lại chưa hết giận, mà nắm chặt roi lớn tiếng hỏi: "Ta phải bắt hắn lại, giao cho chủ nhân, đền bù tội lỗi của ta."
"Ngoài trang viên......" Người nọ nhìn vẻ mặt như muốn nổ tung của Gru, hoảng sợ lui ra sau, chỉ về phía bên ngoài trang viên.
"Tốt lắm, ta sẽ cho hắn biết hậu quả của việc lừa gạt ta." Gru nắm roi đi về phía cổng trang viên, "Đi gọi các dong binh lại đây!"
"Vâng vâng......" Người nọ vội vã chạy đi, đợi chạy xa một chút khi mới quay đầu nhìn lại, vỗ vỗ trái tim đang nhảy thịnh thịnh trong ngực, lau mồ hôi trên trán, "Đúng là một kẻ xui xẻo."
Nhưng ai bảo hắn rơi vào tay Gru đã gặp phải Brande chứ.
Hết thảy đều phải quái cái kia đáng giận Brande.
Nói là đến mua mật ong cho chủ nhân tôn quý, lại ở chỗ này mấy ngày rồi nghênh ngang đi, sau đó không hề có tung tích, mà Gru lại vội vàng thông báo chuyện này cho chủ nhân, cuối cùng lại không có tin tức, nghe nói còn bị răn dạy.
Đáng tiếc không thu hồi chức quản sự của ông ta, nếu không giờ hắn còn phải cảm ơn Brande, mà không phải mắng hắn khiến tính tình Gru càng kém.
Brande đáng chết, kẻ lừa đảo và vu sư tàn ác, nhất định là hắn đã dùng tà thuật mới có thể mê hoặc mọi người trong trang viên!
Các dong binh bị gọi tới sau giờ ngọ, vốn có chút không kiên nhẫn, nhưng khi bọn họ nghe có kẻ lừa đảo tới cửa thì đều dựng lại tinh thần, bọn họ vĩnh viễn sẽ không quên có một kẻ lừa đảo lắc lư dưới mắt bọn họ rất nhiều ngày, lại còn thả hắn chạy mất.
Các dong binh tụ lại, đuổi theo Gru đang say nhập nhèm, đều đi đến cổng trang viên, cũng thấy được người đàn ông đang dắt ngựa, đeo kiếm mặc khôi giáp.
"Ngươi chính là người tới mua sắm hàng hóa?" Gru quất roi da lên mặt đất, nhìn khôi giáp mới tinh trên người đối phương, có chút không xác định.
"Đúng vậy, chủ nhân tôn quý muốn mua sắm hàng hóa nơi này, cho nên lệnh tôi đến thông báo một tiếng." Leo dắt dây cương ngựa nhìn đám người vẻ mặt bất thiện trước mặt, vỗ về ngựa hơi xao động, theo bản năng cầm lấy chuôi kiếm trên eo.
"Chủ nhân tôn quý?!" Gru đột nhiên biến sắc, mở miệng trào phúng, "Chủ nhân của ngươi có phải vừa giàu có vừa kén ăn, ngay cả đồ ăn mà quốc vương coi trọng cũng không để vào mắt?"
Leo cau mày nhìn ông ta, hắn có thể cảm nhận được địch ý của những người đối diện, nhưng chủ nhân sắp đến, thân là lính đánh thuê dũng cảm sao có thể bại trận trước ác ý của đối thượng: "Phải, món ăn mà chủ nhân tôn quý của tôi ăn ngay cả quốc vương cũng không nhất định ăn được."
Chưa nói đến vịt quay thơm nức làm hắn nhớ thương cả đêm không ngủ, ngay cả thịt thăn mà chủ nhân ăn thường ngày cũng sử dụng hương liệu sang quý, làm hắn chỉ nhìn một cái đã cảm thấy toàn bộ đồ hắn ăn trước giờ đều tẻ nhạt vô vị, cho dù chỉ hưởng qua bánh mì dư lại của chủ nhân, cũng mỹ vị đến nỗi làm không thể tưởng tượng thế giới sẽ có món ngon như thế!
"Ha, các ngươi nhìn kẻ lừa đảo này đi, lời nói dối như vậy cũng có không biết xấu hổ nói ra!" Gru phẫn nộ lên tới đỉnh điểm, ngược lại bật cười, "Có thể gặp được chủ nhân như vậy là may mắn của ngươi, nhưng thân ái, hôm nay gặp được ta là kiếp nạn của ngươi, bắt kẻ lừa đảo đáng chết này lại!"
Các dong binh đoàn vây quanh đã có người không nhịn được rút kiếm, Leo giữ ngựa bị giật mình, cũng khó hiểu rút kiếm của mình: "Các ngươi đối đãi khách nhân tôn quý như thế này sao?"
Đao kiếm đối chọi, Gru quơ roi nói: "Đối đãi khách nhân tôn quý đương nhiên không phải như vậy, nhưng đối với kẻ lừa đảo thì là thế này, ta muốn quăng ngươi vào ngục giam âm u nhất, bị chuột gặm cắn toàn thân! Lên cho ta!"
Các dong binh nhìn nhau, sau đó đều xông lên, bỗng nghe được tiếng vó ngựa từ xa chạy nhanh đến, một trường thương dũng mãnh bay đến cắm xuống khoảng trống giữa hai bên: "Các ngươi đang làm cái gì?!"
"Dừng tay!"
Mọi người đều dừng lại, thậm chí nhìn trường thương đang cắm trên mặt đất mà lạnh sống lưng, mấy vị kỵ sĩ từ xa chạy đến, xuống ngựa rút kiếm giằng co với các dong binh của trang viên, thấp giọng hỏi: "Leo, có chuyện gì vậy?"
"Khơi mào chiến tranh giữa hai trang viên cũng không phải chuyện tốt."
"Tôi chỉ tới thông báo chủ nhân muốn đến mua hàng rất bình thường, bọn họ lại đột nhiên rút kiếm chỉa vào tôi." Leo cũng rất hoang mang, hắn không rõ địch ý của tòa trang viên này đến từ đâu, nhưng hắn tin tưởng chỉ cần giải thích rõ ràng cho chủ nhân, ngài ấy nhất định sẽ không trách tội hắn.
Hai bên giằng co, giương cung bạt kiếm, nhưng trên mặt ai cũng chần chừ do dự.
"Sao lại thế này, Gru?" Đội trưởng lính đánh thuê nhìn mấy vị dong binh mặc khôi giáp loé sáng, quay sang hỏi.
Bọn họ nhìn có vẻ giàu có và phú quý, ngay cả ngựa cũng là chiến mã đắt nhất, kẻ lừa đảo sẽ không có nhiều tiền như vậy.
Gru cũng sững sờ tại chỗ, tuy ông ta uống rượu, nhưng chút rượu này chỉ có thể cổ vũ sự tức giận của ông ta, không đủ ảnh hưởng đến đầu óc, Gru nhìn cảnh tượng trước mặt mà ngây người, bởi vì ông phát hiện chủ nhân tôn quý trong miệng lính đánh thuê có khả năng là thật.
Nếu là thật, vậy nãy giờ ông đã làm chuyện hồ đồ gì?!
Chọc giận một vị khách nhân tôn quý, chủ nhân của ông không những sẽ cắt chức vị của ông, thậm chí có thể sẽ đuổi ông ra trang viên.
Làm sao bây giờ? Trong lòng Gru lướt vô số biện pháp, lại không có cách nào có thể cứu vớt ông, các dong binh cũng sẽ không đắc tội khách nhân tôn quý, chỉ biết ném toàn bộ trách nhiệm lên đầu ông.
Thượng đế ơi, ông chỉ là không phân biệt rõ ràng mà thôi, đều do Brande đáng chết, làm ông cảm thấy mỗi vị khách nhân tôn quý đều có thể là kẻ lừa đảo!
Tiếng bánh xe chuyển động cách đó không xa truyền đến, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, hai chiếc xe ngựa lộng lẫy một trước một sau đi đến, mỗi xe được bảy con ngựa cực kỳ hùng tráng lôi kéo, thậm chí bên cạnh xe phía sau còn dât theo một con dự phòng.
Xe ngựa xinh đẹp dưới ánh mặt trời như tỏa ánh sáng, lại cũng sắc mặt Gru trắng bệch, roi trong tay ông rơi xuống, trong lòng không ngừng cầu nguyện, lại chỉ có thể nhìn hai chiếc xe ngựa tuyên án vận mệnh của ông ngừng lại gần đó.
"Có chuyện gì vậy?" Một người đàn ông trung niên thon gầy bước xuống chiếc xe ngựa đầu tiên, hỏi.
"Không có gì......" Gru nhìn chất vải lụa sạch sẽ sang quý trên người ông, đang định giải thích thì thấy lính đánh thuê đối diện cung kính trả lời.
"Fabian quản gia, là bọn họ gây chuyện trước."
"Không phải, đây chỉ là hiểu lầm, là bởi vì kẻ đáng giận......" Brande kia.
Gru còn chưa nói xong, đã thấy cửa xe ngựa phía sau mở ra, tiếng động này không chỉ làm tất cả lính đánh thuê thu hồi đao kiếm, vỗ về xoa dịu ngựa của mình, càng khiến vị quản gia nhìn rất tôn quý bước nhanh qua đó, khom lưng nghênh đón vị khách nhân kia.
Gru càng khủng hoảng hơn, bởi vì đắc tội một người như vậy không chỉ khiến ông bị đuổi khỏi trang viên, càng có khả năng bị tống vào nhà giam, nơi đó là nơi đáng sợ nhất thành Tanzan, âm u và bạo lực đều hội tụ ở nơi đó, chỉ cần một câu của vị khách nhân tôn quý này, chủ nhân của ông sẽ không dễ dàng buông tha ông.
Ánh mặt trời chiếu xuống đất ấm áp dễ chịu, nhưng Gru chỉ thấy cả người rét run, ông cứng đờ nhìn người đang bước xuống thùng xe, giày da sang quý, chân thon dài, áo sơ mi lượn sóng trân quý và mái tóc hơi quăn màu nâu vàng, dáng người hắn thon dài, làm bộ quần áo cũng trở nên hoa mỹ, ánh sáng mặt trời chiếu lên người hắn như đang phát sáng, đôi mắt hổ phách chứa ý cười, dường như chuyện trước mắt cũng không đủ khiến người tôn quý như hắn tức giận...... Đôi mắt kim sắc?!
Gru nhìn rõ vị chủ nhân kia thì trong đầu nổ ầm một tiếng, hai mắt mở to nhìn chăm chú, lại mơ hồ nghe được tiếng cười trong gió của đối phương: "Gru tiên sinh thân ái, đã lâu không gặp."
Âm thanh của hắn vẫn dịu dàng như cũ, làm người không thể nổi giận với hắn, là giọng nói thuộc về kẻ lừa đảo Brade mà Gru đời này không thể quên.
"Ngươi!" Trong đầu Gru hỗn loạn, ông vô số lần chửi rủa người đàn ông này, thậm chí nguyền rủa hắn chết đi, bởi vì hắn lừa ông, làm ông đợi rất lâu cũng không xuất hiện, thậm chí khiến ông bị chủ nhân khiển trách, mà khi hắn thật sự đứng trước mặt ông, những từ ác ngữ lại không cách nào phun ra khỏi miệng, "Brande!"
"Thật hân hạnh vì ngài còn nhớ tôi." Hứa Nguyện cười nói, "Xin lỗi, trước đó có quá nhiều việc, không kịp trở lại nơi này, mật hoa hồng còn không?"
Cổ họng Gru phát ra tiếng ách, sau một lúc mới miễn cưỡng tìm lại giọng mình, tuy ông cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng mà: "Còn......"
Brande không phải người hầu sao?
"Vậy là tốt rồi, chúng tôi có thể đi vào không?" Hứa Nguyện cười nhìn người đàn ông trung niên cao lớn sắc mặt phức tạp.
"Có thể!" Gru cảm thấy mình như nhảy khỏi vực thẳm sinh từ, ông cố gắng tìm về lý trí, ra hiệu cho các dong binh tránh đường, dù không cẩn thận dẫm trúng roi của mình suýt ngã, cũng không thể ngăn lại sự nhiệt tình này, "Mời ngài vào, khách nhân tôn quý."
"Được thôi." Steven cười một tiếng, đứng thẳng người đuổi theo hắn.
Cậu ra khỏi phía sau Hứa Nguyện, Gru mới phát hiện bên cạnh Brande có một thanh niên tóc đỏ, cũng thân hình thon dài, dù là hình thể hay dung mạo đều xinh đẹp tới rồi làm người nhìn kinh ngạc cảm thán, cho dù cậu không mặc quần áo quá sang quý, nhưng đứng cạnh Brande cũng không hề thua kém.
Mà bọn họ đứng chung một chỗ, gấp đôi sát thương, người khác chỉ có thể cảm thán sự kỳ diệu của Chúa sáng thế.
"Brande tiên sinh, vị này là?" Gru nhìn người đến, cẩn thận hỏi.
"Vị này là bạn của tôi, Steven." Hứa Nguyện giới thiệu.
"Thật vinh dự khi gặp ngài." Gru nhiệt tình nói, "Xin theo tôi."
"Được." Hứa Nguyện cười nói.
"Đây là bạn cũ của anh?" Steven đi bên cạnh hắn nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy." Hứa Nguyện hơi nghiêng mắt nói.
"Tôi cảm thấy trước khi thấy anh thì ông ta không vui lắm." Steven nhướng mày.
"Nhưng giờ thì ông ấy rất vui." Hứa Nguyện cười.
"À." Steven hơi kéo dài ngữ điệu, không nói nữa, chỉ là đi bên cạnh hắn, rất có hứng thú đánh giá tòa trang viên và con người nơi này.
Bạn cũ?
Nhìn tình hình lúc nãy, cậu thậm chí có thể đảm bảo nếu Brande một mình xuất hiện ở chỗ này, nhất định sẽ bị Gru bắt lại không chút do dự, thậm chí thọc cho hắn mấy đao.
Tên này rốt cuộc đã làm gì ở tòa trang viên này vậy?
"Khách nhân tôn quý, cẩn thận dưới chân." Gru rất nhiệt tình, trong lòng lại hơi bừng tỉnh.
Lần trước Brande tới ông có thể tám chuyện với đối phương, nhưng giờ thì không thể thất lễ.
"Gru, ông đừng khẩn trương." Hứa Nguyện nhìn ông cười cứng đờ thì nói, "Lần này tôi tới chỉ để mua thương phẩm, cũng cảm ơn lần trước ngài đã chiêu đãi."
"A, lần trước thật quá thất lễ!" Gru nhớ tới lần trước thì ảo não không thôi, nếu giờ ông còn không có nhận ra chủ nhân tôn quý của Brande chính là bản thân hắn, vậy thì nên từ chức ngay luôn, "Tôi lại để ngài ngủ trong căn phòng như vậy, xin ngài khoan thứ tội lỗi."
Ông không hiểu nổi tại sao một vị chủ nhân tôn quý lại thích giả thành người hầu tự mình đến kiểm nghiệm hàng hóa, nhưng đây đều là sai lầm của ông.
"Tôi không trách ngài, xin đừng tự trách mình." Hứa Nguyện cười nói.
Gru hơi thả lỏng, trong lòng may mắn lúc ấy ông cũng không đắc tội Brande, chỉ là khi ông dẫn người tiến vào chỗ cư trú thì lại sững sờ tại chỗ, xấu hổ rối rắm nói: "Xin lỗi, chủ nhân không có ở đây, chỉ sợ không thể vào lâu đài của nàng để chiêu đãi ngài."
"Mua sắm cũng phải gặp chủ nhân của ngài sao?" Hứa Nguyện hỏi.
"Không, đương nhiên không, chủ nhân sẽ không bận lòng những việc nhỏ này." Gru thành khẩn trả lời, rồi lại nhận ra mình trả lời không ổn, vội nói bù, "Không, ý của tôi là chủ nhân đang bận chuyện khác, nàng vẫn sẽ tự mình kiểm tra chuyện này, ngài......"
"Đây chỉ là sở thích của tôi, đừng khẩn trương." Hứa Nguyện nghe ông hoảng loạn thì cười nói.
Gru thở phào nhẹ nhõm, mang theo đoàn người đi đến nơi mình ở, lúc nhìn thấy ngỗng lớn đang chặn đường thì muốn vung roi, ngón tay sờ đến bên hông thì khựng lại, quơ hai tay thét to: "Đi đi, có khách tới, mày đi qua một bên đi."
Giọng nói dịu dàng hơn lúc trước gấp mười lần, trên tay không có roi, ngỗng lớn chặn đường lại diễu võ dương oai mở cánh vỗ hai cái, không hề có tự giác tránh đường: "Cạc......"
Gru đen mặt, cực kỳ hối hận không sớm đem con ngỗng này đi hầm canh, nhưng sau đó thấy Brande tiên sinh đưa tay về phía thanh niên bên cạnh: "Cho tôi một quả dưa leo."
Steven đột nhiên bị xin đồ, không kịp nghĩ đã duỗi tay lấy ra một quả dưa leo, đưa qua: "Vị này cũng là bạn cũ của anh?"
"Ừm, bạn cũ." Hứa Nguyện cầm lấy, khom lưng đưa dưa leo qua, lúc ngỗng lớn ngậm lấy thì sờ cái đầu mượt mà của nó, "Đã lâu không gặp."
Ngỗng lớn ngậm đồ ăn, không có miệng chào hỏi hắn, chỉ cúi đầu để hắn sờ soạng mấy cái, chụp cánh tránh đường.
"Tôi cảm thấy lông tơ của nó cũng rất giữ ấm." Steven nhỏ giọng.
"Tôi cũng thấy vậy." Hứa Nguyện cười nói.
Ngỗng lớn nhường đường, Gru nhìn một màn vừa rồi, trong lòng quyết định muốn hầm thịt con ngỗng kia, nhưng lúc mở miệng thì lại cung kính: "Nếu Brande tiên sinh thích con ngỗng này, cũng có thể mang đi."
Nếu hắn mua mật ong đủ nhiều.
"Không cần, tôi nghĩ nó thích nơi này hơn." Hứa Nguyện nhìn bóng trắng đã ăn xong dưa leo lạch bạch đi về phía dòng suối nơi xa.
"Vâng, mời theo tôi." Gru cũng không cảm thấy thất vọng, ông đi trước dẫn đường, vừa định mời bọn họ vào phòng thì liếc thấy mặt đất hỗn độn, vội xoay người mở cửa phòng bên cạnh mà Brande đã từng cư trú, "Mời vào."
"Cảm ơn." Hứa Nguyện vào trong phòng, nhìn căn phòng chất đống tạp vật, đi về phía bàn.
"Chủ nhân xin hãy chờ một lát." Fabian đi theo sau, trước khi hắn ngồi xuống thì nhanh chóng dùng khăn lau sạch bụi bẩn trên ghế, lại lấy cái đệm nhỏ đặt lên rồi nói, "Mời ngồi."
Thấy Hứa Nguyện ngồi xuống, Gru mới nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Xin hỏi lần này ngài muốn mua bao nhiêu mật ong?"
"Mật hoa hồng có bao nhiêu?" Hứa Nguyện hỏi.
"Khoảng chừng một vò." Gru nói.
"Mật hoa lanh thì sao?" Hứa Nguyện lại hỏi.
"Cái này thì có rất nhiều, chứa đầy mấy cái bình lớn." Gru suy nghĩ rồi nói, "Tôi có thể dẫn ngài đi xem."
"Fabian." Hứa Nguyện nhìn về người đứng kế bên, "Mật hoa hồng lấy hết, mật hoa đay ông nhìn rồi sắp xếp mua."
"Vâng, chủ nhân." Fabian xoay người đến trước mặt Gru, mỉm cười, "Gru tiên sinh, chúng ta đi thôi."
Vị quản gia tiên sinh này nhìn có vẻ rất khôn khéo, Gru căng thẳng thần kinh đưa tay mời: "Vâng, mời theo tôi."
Bọn họ một trước một sau rời đi, còn mang đi mấy vị lính đánh thuê.
Hứa Nguyện ngồi tại chỗ chờ đợi, ánh mắt chuyển qua Steven đang đứng đánh giá xung quanh, nhích ra một nửa đệm: "Cùng ngồi?"
Steven liếc qua đệm mềm một cái, cười một tiếng kéo ghế đối diện ngồi xuống: "Không cần, đây là nơi lúc trước anh ở sao?"
Cậu không chú trọng như vậy, dù sao lúc về cũng cưỡi ngựa.
"Đúng vậy." Hứa Nguyện không phủ nhận.
Tuy rằng nơi này chất rất nhiều tạp vật, nhưng không khí vẫn thoang thoảng hương hoa hồng, kéo dài không tan, cũng vì vậy mà chứa không ít đồ, nhưng ngoài một ít bụi bẩn, không có dấu hiệu có người khác từng vào ở.
"Anh tới nơi này chỉ để mua mật ong?" Steven nhìn khăn trải giường sạch sẽ trên giường, thu hồi tầm mắt hỏi.
"Còn cần mang về một ít hạt giống hoa hồng." Hứa Nguyện cười nói, "Cậu có hứng thú với thương phẩm gì không?"
"Tôi? Có lẽ tôi chỉ mua nổi một chút mật hoa hồng." Steven sờ sờ túi tiền của mình, nở nụ cười, "Sau đó quậy chung với mật ong khác để bán."
Hứa Nguyện nhìn về phía cậu, lại nghe thanh niên xùy một tiếng: "Nhưng nghĩ đến rất phiền phức, vẫn là thôi đi."
"Tôi chỉ nghĩ đúng là phải đề phòng bọn họ trộn mật ong lại với nhau bán cho tôi." Hứa Nguyện đứng dậy đi ra ngoài cửa, "Tôi đi nhìn xem."
Tiêu chuẩn của thời đại này quả thật chỉ có thể tự mình nắm bắt.
"Anh đi đi, tôi ở đây chờ anh." Steven vẫy vẫy tay, cậu rất hứng thú với mật ong, nhưng đối với ong bay đầy trời thì xin kiếu, vật nhỏ này châm người vừa đau vừa ngứa.
"Được." Hứa Nguyện đi đến cửa, hơi trầm ngâm nói, "Đúng rồi, mua mật ong xong cần phải ở lại một lúc nữa."
"Còn chuyện gì phải làm?" Steven ngoái đầu nhìn lại.
"Uống rượu." Hứa Nguyện nói.
"Hả?" Steven nhướng mày, "Anh uống?"
"Ừm, tôi uống." Hứa Nguyện cười nói.
......
Ngày ngả xế chiều, mật ong đã múc vào bình lớn được dọn hết lên xe, Gru thở nhẹ ra một hơi, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, không phải ông suy nghĩ lệch lạc gì, mà là Brande tiên sinh đột nhiên lại đến, cùng quản gia của hắn nghị luận màu sắc và khí vị của mật ong, khiến ông phải dập tắt chút suy tính nho nhỏ dâng lên trong lòng.
Giá cả chênh lệch lời rất nhiều đồng vàng, nhưng một khi bị phát hiện, ông có 3 cái mạng cũng không đủ chết.
"Tổng cộng là 212 đồng vàng." Gru tính xong số tiền mà trái tim run nhè nhẹ.
Đây chính là tài phú mà ông làm lụng cả đời mới có khả năng đạt được.
Hứa Nguyện ra hiệu, Fabian đem túi tiền nặng trĩu giao vào tay Gru, nói: "Ngài có thể đếm lại."
Gru ôm túi tiền khá nặng, cũng không từ chối, bởi vì có nhiều người chứng kiến, ông phải đếm lại số tiền mới có thể bàn giao rõ ràng cho chủ nhân: "Xin chờ một lát."
Ông đếm đi đếm lại năm lần, phát hiện không sai sót thì nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Khách nhân tôn quý, cảm tạ ngài kiên nhẫn chờ đợi, giao dịch giữa chúng ta không có vấn đề gì."
"Vậy để chúc mừng giao dịch của chúng ta diễn ra thuận lợi, cùng nhau uống rượu đi." Hứa Nguyện cười nói.
Gru ngẩng đầu lên, vẻ mặt không che được sung sướng: "Thật là vinh hạnh cho tôi, Brande tiên sinh thích rượu gì? Bia hay là rượu mạch nha? Tôi lập tức chuẩn bị cho ngài."
"Tôi có mang theo rượu." Hứa Nguyện nhìn ông.
"Ồ, vậy mà còn phiền ngài tự mình chuẩn bị rượu." Gru nói như vậy, vẻ mặt lại rất chờ mong.
"Tôi nói rồi, chờ đến ngày giao dịch thành công, nhất định sẽ uống rượu với ngài." Hứa Nguyện cười nói.
Gru ôm túi tiền ngây người một chút, ông nhớ Brande nói sẽ đem rượu nho cho ông, nhưng chuyện này vì Brande vẫn không quay lại, bị ông nghĩ thành lời lừa bịp, mà lúc này, ông lại nhớ rõ Brande đã từng nói sau buổi trưa hôm ấy, hắn quả thật đã hứa hẹn, lúc ấy ông cũng không để trong lòng, nhưng Brande lại nhớ rõ.
"Ngài đúng là một người thủ ước, tôi hổ thẹn vì đã từng chửi bới ngài." Gru ân hận nói.
"Không sao, có thể nhờ ngài gọi người làm vườn đến đây không? Lúc trước tôi cũng hẹn hắn uống rượu nho." Hứa Nguyện cười nói.
"Đúng là kẻ may mắn, có thể được ngài hứa hẹn." Gru cảm thán một tiếng, ôm đồng vàng rời đi, "Xin chờ một lát, tôi đi gọi hắn lại đây, hắn nhất định sẽ sướng phát điên."
Ông bước đi nhẹ nhàng, gấp không chờ nổi chạy đến kêu người làm vườn, mà khi hai người vừa quay lại, một thùng rượu nho nhỏ cũng đủ khiến mắt hai người sáng rực lên.
"Ôi Thượng đế, đây là rượu nho sao? Cảm tạ Brande tiên sinh ban ân, ngài quả thật là hóa thân của thiện lương và hào phóng!" Người làm vườn không chút do dự khen ngợi.
"Mời ngồi." Hứa Nguyện cười nói.
"Ngài khách khí quá." Người làm vườn cẩn thận ngồi xuống, "Tôi không ngờ ngài lại là khách nhân tôn quý, lúc trước còn cư xử bình đạm với ngài."
"Là do tôi che giấu thân phận trước." Hứa Nguyện lấy thùng rượu, rót rượu cho bọn họ, sau khi nghe được vô số lời khen ngợi và cảm kích thì cười nhìn về phía thanh niên, "Muốn không?"
"Một ly." Steven đẩy ly rượu qua, nhìn rượu nho từ từ chảy vào, cười nói, "Cảm ơn Brande tiên sinh ban ân."
Trước kia cậu ăn đồ của Brande, hình như đã bỏ qua lời cảm tạ mang ơn đội nghĩa giống hai vị đối diện.
"Đừng khách sáo." Hứa Nguyện cũng rót cho mình một ly, nâng ly chạm cốc cùng bọn họ, "Hai người cứ uống thoải mái."
"Được!"
"Cảm tạ Brande tiên sinh ban ân!"
Bọn họ mỗi người một câu, nâng ly một hơi cạn sạch.
Hứa Nguyện ngước mắt nhìn thoáng qua, uống nửa ly rồi đặt xuống, dùng muỗng múc đậu trên bàn ăn một ngụm, mà hai người đối diện đã uống một ly tiếp một ly, đương nhiên cũng hỗn loạn không ít lời khen ngợi.
"Brande tiên sinh, cụng ly!" Người làm vườn lại rót đầy ly đưa tới, trên mặt đỏ bừng, "Đừng chỉ ăn không, rượu mới là tốt nhất."
Hứa Nguyện khẽ chạm ly với hắn, đưa lên môi uống cạn rồi nói: "Vẫn phải ăn chút gì lót dạ, nếu không rất dễ say."
"Ồ, ngài thật sự rất thiện lương!" Người làm vườn theo bản năng khen ngợi, "Vậy mà tôi lại chửi rủa ngài, đúng là ti tiện."
"Nói cái gì?" Hứa Nguyện nhẹ giọng hỏi.
"Nói ngài là một kẻ lừa đảo vô sỉ." Người làm vườn nấc lên một tiếng, "Tôi phải sám hối sai lầm với ngài."
Khóe mắt hắn chảy nước mắt, dường như đang cực kỳ hối hận.
Hứa Nguyện cười nói: "Không sao, là tôi thất ước trước, anh không cần để trong lòng."
"Ngài thật khoan dung." Gru rót một ly rượu nói, "Tôi cũng sám hối tội lỗi với ngài."
"Đừng để ý những chuyện đó, tôi chưa bao giờ để trong lòng." Hứa Nguyện nói.
"Ngài không phải kẻ lừa đảo, nhưng ngài vẫn lừa gạt chúng tôi." Gru đỏ mặt cười nói.
"Tôi lừa gạt cái gì?" Hứa Nguyện cười hỏi.
"Ngài nói ngài có một vị chủ nhân giàu có và kén ăn." Gru chỉ ngón tay vào hắn, "Brande tiên sinh rất giàu có, nhưng ngài không hề kén ăn, lúc ngài ở đây cũng ăn đồ ăn giống chúng tôi, thậm chí không thích... Không thích thịt khô!"
Hứa Nguyện nghĩ lại chuyện lúc trước, ánh mắt đảo qua thanh niên đang vân vê hạt đậu, cười nói: "Kỳ thật cũng không tính là nói dối, bạn của tôi khá kén ăn."
Steven nghe vậy thì nâng mắt, lại không có lên tiếng phủ nhận, tuy rằng cậu cũng không kén ăn.
"Ồ! Steven!" Ngón tay của Gru chuyển hướng, "Vừa nhìn đã biết cậu chính là bạn của Brande tiên sinh."
"Tại sao?" Steven nổi chút hứng thú.
"Lớn lên cực kỳ... Đẹp!" Người làm vườn co thắt đầu lưỡi, "Nhất định khiến các quý... thiếu nữ thích."
Hắn miễn cưỡng đổi lời, Steven nghe vậy nhìn một qua Brande: "Cảm ơn khích lệ."
"Ôi, Steven, đừng ăn đậu nữa, là đàn ông thì phải uống nhiều rượu." Gru bưng ly rượu nói, "Cụng ly!"
Steven nâng ly chạm đáy nhẹ với ông ta, uống sạch rượu còn sót lại trong ly, giơ tay ra hiệu.
"Tửu lượng của Steven không tệ, nào, lại thêm một ly." Người làm vườn rót rượu cho cậu, hứng thú bừng bừng.
"Buổi tối cậu ấy còn có chuyện khác, không thể uống quá nhiều." Hứa Nguyện duỗi tay, lấy ly rượu trong tay thanh niên, "Chúng ta uống là được."
"Brande uống quá ít......" Người làm vườn nói, "Phải uống say......"
"Là tôi sai." Hứa Nguyện chạm ly với ông, một hơi uống cạn rượu trong ly.
"Tửu lượng Brande tiên sinh thật tốt."
"Lúc này mới sảng khoái!"
Gru cùng người làm vườn sôi nổi khen ngợi.
"Hey, tửu lượng của tôi cũng không tệ đâu." Steven nhẹ huých vai hắn, "Nhưng tửu lượng của anh thế nào?"
Hai người đối diện chính là bợm nhậu, cho dù uống cả đêm, sáng mai dậy cũng không có việc gì, nhưng Brande không giống.
"Yên tâm đi." Hứa Nguyện nhìn thanh niên quan tâm, cười nói, "Đã nói phải uống thỏa thích, nếu tôi say, làm phiền cậu dẫn tôi về."
"Chuyện này anh có thể yên tâm." Steven nhìn hắn, không khuyên bảo nữa, mà là ngồi thẳng về cầm thịt khô bỏ vào miệng giết thời gian, chỉ có đậu thì không đủ no bụng.
Nhưng mà vừa bỏ thịt khô vào trong miệng, mùi tanh chua xót nháy mắt lan tràn đầu lưỡi, làm cậu không nhịn được lấy ra khỏi miệng, xác định đúng là thịt khô, lại bỏ vào lại, sau đó thật sự không nhịn được phun ra đặt qua một bên.
Thịt khô không được, cậu nên nếm thử bàn bánh mì trên bàn, nhìn có vẻ khô cứng nhưng có lẽ vẫn chấp nhận được, nhưng ăn vào miệng lại cảm thấy vị đã lên men, rõ ràng là chưa ủ bột chín, chưa nói tới Brande, ngay cả bánh mì mà quán rượu Daisy làm cũng dễ ăn hơn rất nhiều.
Cậu cúi đầu nhìn bánh mì mình đã cắn một ngụm, lại nhìn qua người đàn ông đã mang theo vài phần men say, phát hiện hình như mình thật sự bắt đầu kén ăn.
Không được, cậu không thể tiếp tục ăn đồ mà Brande làm, nếu không sớm muộn cũng có ngày ngay cả đồ ăn của quán rượu Benson cũng không ăn nổi.
Ngày trôi qua rất nhanh, khi bóng đêm bao trùm, Steven đã ăn viên đậu cuối cùng mà Brande mang đến, uống rượu là chuyện giết thời gian, đặc biệt là vừa uống vừa nói chuyện, cho dù Gru tửu lượng cao cũng cũng sắp không mở mắt ra được.
"Hức! Lại đến một ly!" Người làm vườn nằm dài trên bàn, đột nhiên phấn chấn nâng ly lên, sau một lúc không nghe ai đáp lại thì nở nụ cười, "Ồ, Brande tiên sinh say rồi! Gru, uống!"
Ánh mắt Steven dời khỏi người hắn, dừng lại trên người đàn ông đang chống cằm nỗ lực mở to mắt, khẽ cười một tiếng.
Brande người này luôn hành xử khéo léo, nhưng lúc này dường như cũng sắp không chống đỡ được cơ thể, nhưng hắn vẫn khác xa những con ma men quỷ khóc sói gào trong quán rượu, cho dù vạt áo hắn không cẩn thận dính rượu, hai gò má đỏ ửng, cũng chỉ là nheo mắt lại, nhìn có vẻ hiền lành cực kỳ.
Lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ sau khi uống say của Brande.
Lúc này có nên chọc hắn không nhỉ, không biết hắn có nổi giận hay không?
Steven suy nghĩ miên man, đứng dậy cầm cổ tay hắn, nhìn thấy đôi mắt kim sắc hơi nâng lên thì cười nói: "Được rồi, Brande tiên sinh, anh nên về nhà."
Đôi mắt kim sắc lại rũ xuống, trong cổ họng phát ra một tiếng đáp lại, Steven khom lưng, giữ chặt tay hắn vòng qua vai cậu, sau đó ôm lấy nửa bên eo, đỡ người đang ngồi đứng lên.
Cơ thể người đàn ông vẫn khá nặng, mà người uống say mèm mất ý thức càng vô lực, đột nhiên đứng dậy nửa dựa vào người cậu, hô hấp cận kề, hơi thở nóng hổi mang mùi rượu dừng bên gáy, chỉ trong cái chớp mắt, làm Steven giật mình, nhìn về phía người đang đỡ.
Tóc Brande rũ xuống, vẫn chưa tỉnh, sườn mặt anh tuấn trong ánh nến góc cạnh rõ ràng, như phủ lên một tầng sáng nhàn nhạt, ánh mắt luôn chứa ý cười khép lại, khí chất xâm lược lại lộ ra ngoài, dù là cơ thể cường tráng đang dựa trên người cậu, hay là hơi thở nhiễm men say.
Steven luôn không thích ở cạnh mấy kẻ say mèm, nhưng người này dù uống rượu cũng không có mùi hôi hỗn tạp khó ngửi, ngược lại mang mùi hương thanh đạm kèm theo nhiệt độ cơ thể, dày đặc chui vào mũi cậu.
"Ồ, hai người phải đi sao?!" Người làm vườn thấy bọn họ đứng lên bèn hỏ.
"Hắn say, cần phải trở về, lần sau gặp." Steven đỡ người đi về phía cửa, ngắn ngủn mấy bước, nhiệt độ cơ thể của hắn không ngừng thấm qua lớp quần áo truyền cho cậu, làm cơ thể cậu cũng thấy nóng lên.
Ai mà ngờ ngày đàn ông ngày thường dịu dàng ôn hòa lại có nhiệt độ cơ thể nóng bỏng như vậy, hay chỉ là vì uống quá nhiều rượu?!