Newman là một người rất có trách nhiệm, những người đã hẹn không có ai không đến, sau khi xem xét, Hứa Nguyện chọn dong binh đoàn Albo có 16 người, cùng với ba thợ thủ công có tay nghề đúc rèn chuyên nghiệp.
Những người khác tuy không được thông qua, nhưng sau khi nhận được vài đồng vất vả từ Fabian thì đều vui sướng rời đi.
“Brande tiên sinh tôn kính, cảm ơn ngài đã chọn chúng tôi, chúng tôi bảo đảm ngài và nơi ở của ngài sẽ không chịu bất kỳ tổn thương từ ngoại địch nào.” Albo cầm thanh kiếm có vẻ to lớn nặng nề, giơ tay bảo đảm.
[Ký chủ, ngài cũng không có nơi ở.] meo meo nhỏ giọng nhắc nhở, ký chủ hiện tại vẫn còn ở trong lữ quán.
“Tôi tin tưởng Albo tiên sinh và đồng đội của ngài.” Hứa Nguyện hơi ngửa đầu, nhìn lính đánh thuê cao hơn hắn một chút, cơ thể to lớn gấp hai lần hắn, bắt tay cười nói.
Tuy rằng thù lao cao hơn những dong binh đoàn khác một ít, nhưng phẩm chất đôi khi còn quan trọng hơn năng lực, huống chi dong binh đoàn Albo cũng không thiếu năng lực.
“Vậy giờ chúng tôi hộ tống ngài trở về nơi ở sao?” Albo chỉ nhẹ nhàng nắm một cái rồi thu tay lại, để tránh còn chưa bảo vệ thì đã tự mình làm cố chủ bị thương.
Các thành viên khác nghe vậy cũng nóng lòng muốn thử, kiếm tiền là một chuyện, chuyện khác là bọn họ đã sốt ruột muốn thể hiện năng lực của mình, chứng minh dong binh đoàn Albo xứng đáng với giá thuê.
“Tôi nghĩ sau một tháng nữa mình mới cần đến các vị bảo vệ.” Hứa Nguyện cười nói, “Trước đó, các vị hãy thu thập đồ vật của mình rồi hãy đến đến nhận công việc.”
Âm thanh của hắn rất dịu dàng ấm áp, rồi lại kiên định không cho phép từ chối, cũng làm dong binh đoàn Albo tạm thời dập tắt nhiệt huyết trong lòng, Albo nhìn thoáng qua vẻ mặt do dự của các thành viên khác, nói: “Như vậy tiền công của chúng tôi……”
Một tháng đủ để tiêu rất nhiều tiền, nếu không có tiền công, bọn họ cần phải tìm công việc khác, nếu không chỉ là uống rượu thôi cũng khiến bọn họ xót túi tiền.
“Từ ngày mai bắt đầu trả.” Hứa Nguyện cười nói.
“Ồ, ngài đúng là một vị chủ nhân lương thiện và phóng khoáng.” Albo không chút bủn xỉn ca tụng, “Thượng đế sẽ phù hộ ngài.”
Hứa Nguyện cảm thấy những lời này có chút quen tai, hắn chỉ cười khẽ: “Một tháng sau gặp.”
“Vâng.” Albo mang theo thành viên của dong binh đoàn hành lễ, sau đó kéo nhau rời đi.
Còn ba thợ thủ công, Hứa Nguyện mang bọn họ và Fabian cùng về tới lữ quán.
“Brande tiên sinh, hoan nghênh ngài trở về.” Bọn họ vừa vào cửa đã được Daisy chào đón, “Đây là khách của ngài sao?”
“Phải, chúng tôi muốn lên lầu dùng cơm, lát nữa phiền cô đem lên tới vài mâm cơm đơn giản.” Hứa Nguyện gật đầu.
“Vâng thưa tiên sinh.” Daisy đáp.
“Mời theo tôi.” Hứa Nguyện nói với những người phía sau.
Fabian đã có thể bình tĩnh nghe những lời này, ông mơ hồ nhận ra chủ nhân muốn cắm rễ tại tòa thành thị này, hơn nữa còn đang tiến hành từng bước một, ba thợ thủ công lại chần chừ không dám, bọn họ nghĩ rằng công việc của họ nên bàn bạc ở xưởng, cũng có thể ở trang viên, không ngờ lại ở lữ quán.
Nhưng cố chủ trả tiền công đủ để bọn họ không chút oán hận đi theo, bước vào gian phòng nhìn cực kỳ thoải mái.
Bàn ăn trong phòng đủ dà để chứa được năm người ngồi.
Trải giấy ra, Hứa Nguyện cũng không nói lời dư thừa, chỉ vẽ những hoa văn và kết cấu của đồ vật mình cần, nói rõ kích cỡ từng chi tiết cho ba thợ thủ công.
Hắn vẽ rất nhanh, không cần công cụ gì giúp đỡ cũng có thể vẽ ra những đường cong xinh đẹp thẳng tắp, chỉ là ba thợ thủ công nghe yêu cầu của hắn thì lại kinh ngạc nhìn nhau.
"Một cái mâm tròn lớn như vậy không dễ di chuyển, ngài xác định làm lớn như vậy sao?"
“Ống dẫn này có kích cỡ bằng cánh tay của tôi, muốn làm xong ít nhất phải một tháng.”
“Đây là lần đầu tiên tôi rèn đồ đựng lớn thế này, phía dưới muốn đục một cái lỗ sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện trả lời từng thắc mắc của bọn họ.
[Truyện chỉ được đăng trên Wattpad ThitThanTien]
Các thợ thủ công không hiểu được, chỉ cố gắng nhớ kỹ số liệu mà hắn yêu cầu, khi cảnh cửa bị gõ vang, mấy người họ vẫn đắm chìm trong kết cấu đồ vật, bởi vì họ hoàn toàn không rõ vị tiên sinh này làm đồ đựng như vậy để làm gì.
Hứa Nguyện ngước lên, Fabian đã buông giấy bút xuống đứng dậy mở cửa.
“Các vị, ăn cơm trước rồi hãy xem chi tiết.” Hứa Nguyện nhìn thấy nữ lang bê mâm đồ ăn thì nói.
“Vâng tiên sinh.”
“Cảm ơn ngài khoản đãi.”
Ba thợ thủ công sôi nổi xếp lại trang giấy của mình, dọn trống mặt bàn, năm phần cơm đơn giản được bê lên.
“Mời dùng bữa.” Các nữ lang nối đuôi lui ra ngoài, Daisy ôm mâm đi cuối cùng muốn nói lại thôi, Hứa Nguyện nhìn Fabian bận rộn giúp đỡ thì đè vai của ông lại, mỉm cười, “Để tôi đóng cửa.”
Daisy nhấp môi đi ra ngoài, nhìn người đàn ông xuất hiện ở cửa, trong lòng dâng lên cảm xúc dịu dàng không thể kìm nén: “Brande tiên sinh, sáng nay Steven đã tới, nhờ tôi chuyển lời cho ngài chuyện này.”
“Cảm ơn cô chuyển lời, nếu ngày mai cậu ấy lại đến, nói cậu ấy trực tiếp lên tìm tôi.” Hứa Nguyện không hề nhỏ giọng, âm thanh vẫn ôn hòa trước sau như một, “Vất vả.”
“Ngài khách khí……” Daisy ngước mắt muốn nói lại thôi, lại thấy trong đôi mắt dịu dàng kia lộ ra chút nghi hoặc, “Còn chuyện gì sao?”
“Đã không có.” Daisy hít sâu một hơi cười nói, “Chúc ngài dùng cơm ngon miệng.”
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Chủ nhân, có người muốn tới gặp ngài sao?” Fabian thấy hắn ngồi xuống thì làm hết bổn phận hỏi.
“Đó là chuyện ngày mai, mọi người ăn cơm trước.” Hứa Nguyện nói.
Phần cơm đơn giản gồm cây đậu, củ cải và bánh mì mà mỗi bữa ăn đều có, cùng với lương khô và một ít rượu để tăng khẩu vị cho bữa ăn, nhưng bởi vì còn có việc phải làm, tất cả rượu đều thay bằng nước trong.
Năm người mau chóng ăn xong, mâm đồ ăn cũng được đem xuống, sau khi ăn thảo luận chi tiết hình vẽ cũng không tốn nhiều thời gian, ba thợ thủ công mang theo bản vẽ rời đi.
Fabian tiễn người trở về, vào cửa thấy chủ nhân đang viết gì đó trên bàn, eo lưng thẳng tắp, mặt mày nghiêm túc, có vẻ như đang chuẩn bị công việc kế tiếp.
“Chủ nhân, bây giờ chúng ta làm gì?” Fabian đứng bên cạnh hắn hỏi.
“Ngồi đi, ông có thể nghỉ ngơi một lát.” Hứa Nguyện ngước nhìn Fabian.
Fabian hơi ngây người, nhưng thấy đối phương chìm vào suy tư thì không lên tiếng, chỉ đơn giản ngồi xuống ghế dựa, vừa thả lỏng người thì cơn mỏi mệt đã dâng lên, làm ông chỉ muốn nằm xuống tại chỗ.
Tuy là hôm nay ông dậy rất sớm nên buồn ngủ, nhưng ông không thể không cảm thán vì tinh lực sung túc của chủ nhân, cho dù đã mua sắm cả một buổi sáng, chọn lựa người có năng lực, lại vẽ những bản thiết kế cũng không khiến hắn có chút mệt mỏi nào.
Âm thanh ngòi bút soàn soạt trên giấy vang lên, làm đôi mắt Fabian không tự giác khép lại, chỉ thấy trong lòng rất an tĩnh, cho đến khi có ai đó đẩy nhẹ bờ vai của ông, bên tai truyền đến tiếng gọi dịu dàng, ông mới bừng tỉnh mở to mắt bò dậy khỏi bàn, nhận ra mình vừa mới ngủ gật.
“Fabian, xin lỗi, ban ngày còn rất nhiều chuyện phải làm, trời tối tôi sẽ thả ông về ngủ.” Người đàn ông đứng bên cạnh rút tay lại cười nói.
“A! Tôi mới là người nên xin lỗi.” Fabian thấy được hắn thì suýt nhảy dựng lên, “Xin lỗi, tôi ngủ quên, ngài có chuyện gì xin cứ phân phó.”
“Không sao, thong thả thôi, không vội ra cửa.” Hứa Nguyện đè vai ông lại để ông không cần đứng dậy, đưa xấp giấy đã viết sẵn đặt trước mặt hắn, nói, “Tôi cần biết những tin tức này, ông có thể xem qua.”
“Vâng.” Fabian cầm tập giấy, phát hiện phía trên đều là những thắc mắc về thành phố này, tuy rằng mỗi câu hỏi đều cách nhau một khoảng trống, nhưng sờ cũng khá dày.
Bao gồm so sánh giá ngựa trong thành phố, giá của các xưởng cho thuê, con đường mua lúa mạch và gạo nếp……
Nhiều vô số, nếu là người thường chưa chắc có thể nói ra được, Fabian lại phát hiện mình lại hiểu biết tương đối những vấn đề, không nhất định phải tự mình làm qua, nhưng lúc trước để vẽ được quyển sách kia, ông đã nghe không sót những câu chuyện phiếm và bàn tán trong thành.
Giá cả cụ thể có thể sẽ thay đổi, nhưng địa điểm và chất lượng ông đều rõ ràng.
Fabian nhìn qua một lần rồi đứng dậy nói: “Tôi lập tức đi làm.”
Hứa Nguyện cũng đứng dậy: “Tôi đi cùng ông.”
Fabian hơi ngạc nhiên: “Ngài làm vậy rất vất vả.”
“Không sao, vừa lúc tôi cần tìm hiểu thành phố này.” Hứa Nguyện đi đến cạnh ông, gõ nhẹ vào đầu trang giấy, cười nói, “Hơn nữa giờ chúng ta phải giải quyết chuyện đầu tiên.”
Fabian nhìn dòng chữ giá ngựa trong thành phố, đột nhiên hiểu ra ý hắn, chủ nhân của ông đúng là một người dịu dàng.
Quá trình mua xe ngựa cũng không khó, giá của chiến mã khá đắt, ngựa thồ thì rẻ hơn rất nhiều, hơn nữa Fabian cũng hiểu biết nơi này, mười đồng bạc đủ mua được, trang bị xe ngựa cũng không quá ba đồng bạc.
Có xe ngựa, ra ngoài nhanh và tiện lợi hơn lúc trước rất nhiều.
Từng vấn đề trên giấy lần lượt được giải đáp, Hứa Nguyện cũng hiểu sâu hơn về thành phố và thời đại này.
Khi bóng đêm buông xuống, xe ngựa ngừng lại cách chỗ ở của Fabian không xa, ông xuống xe ngựa, ngàn ân vạn tạ: “Cảm ơn ngài đã đưa tôi về, tôi thật sự cảm thấy rất hổ thẹn.”
Hứa Nguyện cũng đã hiểu một chút về quan hệ giữa chủ nhân và tôi tớ của thời đại này, thói quen bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh tập tục cũng không thể thay đổi trong một sớm một chiều, mạnh mẽ sửa đổi chỉ làm đối phương sợ hãi.
“Vừa lúc đi ngang qua, đừng để ý.” Hứa Nguyện kéo cương ngựa nói, “Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai không cần đến sớm như hôm nay.”
“Vâng.” Fabian lại khom người, nhìn xe ngựa đi xa, lúc này mới ôm sách trở về nhà.
Vó ngựa lộc cộc, ngừng lại trong chuồng ngựa của lữ quán, nơi đó chỉ cần năm tiền đồng là có thể cung cấp đồ ăn no bụng cho ngựa.
Hứa Nguyện xuống xe, meo meo đứng trên đầu ngựa lập tức xuất hiện trên vai hắn, quơ móng vuốt: [Bye bye.]
Tuy rằng ngựa không nhìn thấy nó.
[Ký chủ, chúng ta có nên đặt tên cho chú ngựa nhỏ này không?] Hệ thống nhìn Hứa Nguyện lên lầu thì nóng lòng nói.
[Tên ngựa nhỏ rất dễ nghe.] Hứa Nguyện mở cửa phòng nói.
Meo meo vẫn luôn bị ký chủ kêu mèo tới mèo lui: […… Vẫn nên để tui lấy.]
Nó quên mất, ký chủ là một người đặt tên dở tệ.
[Được.] Hứa Nguyện mỉm cười.
Hắn cởi áo ngoài rửa mặt, meo meo đang nghĩ tên, hắn tắt đèn lên giường, meo meo vẫn đang suy nghĩ tên, đến khi hắn chìm vào giấc ngủ, chuỗi dữ liệu của hệ thống vẫn còn vờn quanh mấy cái tên cùng loại với Bộ Vân, Truy Nguyệt, quả thật là muốn ép chết những người mắc chứng khó lựa chọn.
Mà ký chủ lúc nào cũng lưu loát đặt tên đã ngủ ngon.
Ngựa nhỏ cũng khá hay!
……
Steven bước vào quán rượu trong lúc mặt trời chưa ló dạng, tiếng gà gáy vang lên, buổi cuồng hoan trắng đêm qua vừa mới kết thúc không được bao lâu, ngay cả nơi vốn ồn ào náo nhiệt cũng hiện ra tia hiu quạnh.
“Steven, đến sớm như vậy để ăn sáng sao?” Nữ lang đang đổi nước lau chùi thấy cậu thì cất tiếng.
“Nhìn tôi tới một mình là biết.” Steven cười nói, “Tôi tới tìm người, Daisy đâu?”
“Nàng đang ở sau bếp, tôi giúp cậu gọi nàng.” Nữ lang xoay người, đi sau bếp cao giọng gọi một tiếng, “Daisy, Steven tìm cô.”
“Đã biết, tới ngay!” Giọng nữ xa xôi truyền đến.
“Nàng tới ngay.” Nữ lang gật đầu với Steven, lại không vội đổi nước, mà cười khẽ nói, “Dạo này cậu và Daisy có vẻ thân thiết quá.”
“Chỉ cần cô mua hương liệu của tôi, chúng ta cũng có thể thân thiết.” Steven khoanh tay cười.
Nữ lang nhẹ nhàng liếc cậu một cái: “Trong mắt cậu toàn tiền với tiền, tôi nghĩ vợ tương lai của cầu phải làm từ vàng mới khiến cậu xiêu lòng.”
“Vậy tôi nhất định yêu nàng đến cuồng si.” Steven cười vang.
“Cái gì yêu cuồng si?” Daisy kéo nhúm tóc hỗn loạn trên đầu có đi tới, cười hỏi một câu, “Không phải cậu tới tìm Brande tiên sinh sao?”
“Phải, hôm qua hắn nói thế nào?” Steven bỏ qua đề tài lúc nãy, hỏi.
“Hắn nói nếu cậu đến thì trực tiếp đi lên tìm hắn.” Daisy cười nói, “Tôi dẫn cậu lên.”
“Không cần, tôi quen đường ở đây, nói cho tôi số phòng là được.” Steven xoay người lên lầu.
Daisy sửng sốt một chút, thấy bóng lưng của cậu đã đến cửa thang lầu, sắp quẹo qua ngã rẽ: “Ngài ấy ở phòng mười ba bên tay trái.”
“Đã biết.” Trên lầu vọng xuống.
“Hiếm thấy Steven gấp như vậy.” Nữ lang đang lau chùi gật gù.
Daisy nghe vậy thì nhẹ giọng suy tư: “Cậu ấy đi thẳng kên như vậy, Brande tiên sinh có còn đang ngủ không?”
Nữ lang ngạc nhiên ngước nhìn nàng, nói: “Daisy?”
Daisy đối diện với ánh mắt nàng, cả người cứng đờ, vội xoay người đi ra sau bếp: “Tôi đi làm việc.”
Steven đi dọc hành lang, đến cửa phòng số mười ba thì nâng tay gõ cửa, trong phòng không có tiếng động nào truyền ra, cậu dừng một lát lại gõ thêm mấy cái, vẫn là một khoảng yên tĩnh.
Cậu đứng yên một lát, trong mắt xẹt qua suy tính, rút dao găm trên đùi ra cắm vào khe cửa, tiếng mở khóa vang lên, chỉ là không đợi cậu đẩy ra thì cửa đã được mở từ bên trong, một bóng người cũng xuất hiện trước mặt cậu, giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ: “Cậu đang làm gì vậy?”
Cho dù hắn nói câu nghi vấn, âm thanh cũng mang theo dịu dàng tự nhiên.
Steven ngước lên, nhìn thấy người đàn ông đang vịn cửa, ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ thì khẽ nheo mắt, lời sắp ra khỏi miệng lại nuốt xuống cổ họng.
Cậu biết Brande cao không kém mình, chỉ là người này không hề có tính xâm lược, tuy rằng rất thần bí, nhưng cũng rất dịu dàng, nhưng lúc này hắn chỉ khoác áo sơmi, cổ áo hơi mở, bởi vì một đêm ngủ ngon mà hơi chảy xuống vai, lộ ra cơ ngực săn chắc xinh đẹp, bỏ đi những quần áo rộng thùng thình tầng tầng lớp lớp bao vây, cơ thể nam tính cao lớn làm vẻ cường thế xâm lược bùng nổ.
Hứa Nguyện đợi một lúc vẫn không nghe câu trả lời, hé mắt nhìn thanh niên ngoài cửa, tránh người cười nói: “Vào phòng trước rồi nói.”
Hắn rời khỏi cửa đi vào trong, Steven mới hoàn hồn, đem mức nguy hiểm của người đàn ông này nâng cao một bậc rồi bước theo, cười nói: “Tôi chỉ lo anh xảy ra chuyện gì, xin lỗi, hình như tôi đánh thức anh.”
Cậu nói xin lỗi, nhưng bên trong lại không hề có ý xin lỗi, Hứa Nguyện sửa sang lại quần áo ngủ loạn của mình, vuốt hai sợi tóc rớt xuống trán lên, mỉm cười: “Cảm ơn đã lo lắng, cậu ngồi đi, tôi dọn dẹp một chút.”
Hắn biết an ninh nơi này không quá tốt, cho dù ngủ trong lữ quán sang trọng cũng vậy.
“À.” Steven cất dao găm, kéo ghế ngồi xuống, nhìn người đàn ông dần dần tỉnh táo lại, phát hiện tuy hắn vẫn mặc bộ quần áo lúc nãy, nhưng cảm giác xâm lược trên người lại dần dần biến mất.
Nói đúng hơn thì không phải biến mất, mà là bị giấu đi.
“Nhìn có vẻ như anh không nghỉ ngơi đủ.” Steven nhìn hắn chà lau bọt nước trên mặt, nói.
“Ngày hôm qua hơi bận.” Hứa Nguyện gấp gọn khăn lông, đã thoát khỏi trạng thái buồn ngủ vì bị đánh thức giữa chừng.
Chuyện hôm qua có hơi nhiều, hiếm khi hắn ngủ một giấc say như thế này, nên lúc đầu nghe tiếng gõ cửa còn tưởng rằng ngủ mơ.
Lần thứ hai thì hắn đã tỉnh, chỉ là bị cơn buồn ngủ lôi kéo, không muốn nói chuyện, nơi này cách âm rất tốt, lúc hắn đứng dậy thì bên dao găm đã xuyên vào khe cửa, nếu không phải hệ thống nhắc nhở, hắn đã rút kiếm theo.
“Cậu ăn sáng chưa?” Hứa Nguyện kéo màn nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ.
“Ăn rồi, nhưng nếu anh kiên trì muốn mời thì tôi không ngại ăn thêm một ít.” Steven khoanh tay đánh giá vòng eo gọn gàng được dây lưng bó lại của đối phương.
Đôi mắt và âm thanh của người này rất dễ dàng khiến người ta bỏ qua vũ lực cơ thể hắn, chỉ khi cẩn thận nhìn mới phát hiện manh mối, tỷ như đôi chân dài vững vàng thon dài, vòng eo thon chắc và bả vai rộng lớn, không chút nhỏ yếu dễ bắt nạt.
Không thể không nói tên này có vốn liếng rất hấp dẫn khác phái, thảo nào ngay cả Daisy cũng động tâm.
“Muốn ăn gì?” Hứa Nguyện đảo qua ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của thanh niên, đi qua kéo chuông trong phòng, ánh mắt kia cũng như hình với bóng đi theo, hắn khẽ thở dài kéo ghế ngồi xuống, đối diện với tầm mắt của thanh niên, “Nghiên cứu ra gì chưa?”
Steven nghe hắn nói thẳng ra nên hơi giật mình, đuôi lông khẽ nhếch: “Dáng người không tồi.”
“Cảm ơn khích lệ.” Hứa Nguyện cười một tiếng, nghe tiếng gõ cửa thì đứng dậy nói, “Bữa sáng muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Kỳ thật Steven không định để hắn mời mình ăn lần thứ hai, lần đầu là có việc muốn nhờ, trao đổi đồng giá, lần thứ hai sẽ bị ghét.
“Được.” Hứa Nguyện mở cửa, nói với nữ lang ngoài cửa, “Giống bữa sáng hôm qua, lấy hai phần.”
“Vâng.” Nữ lang ghi nhớ, xoay người rời đi.
Steven vẫn chưa thấy nàng, chỉ nghe được không phải giọng của Daisy, mà người đàn ông đóng cửa lại ngồi xuống ghế không hề có cảm xúc gì khác thường.
Nói hắn ngoài nóng trong lạnh thì không đến mức, bởi vì hắn quả thật là một người ôn hòa tử tế, ít nhất đối với chuyện cậu cường thế xông vào lúc sáng, cho dù đang trong trạng thái buồn ngủ hắn cũng không lộ ra cảm xúc tiêu cực nào.
“Lại nói tiếp, anh không sợ người cầm dao muốn xông vào là đạo tặc sao?” Steven tò mò, nếu thật sự là đạo tặc, liệu hắn có phải bình tĩnh như vậy không?
“Tôi nhìn qua khe cửa thấy cậu.” Hứa Nguyện sửa sang lại tập sách ngày hôm qua, “Hôm nay chúng ta đi xem mấy cửa hàng?”
“Lúc ấy thương lượng xong, ba nhà.” Steven nhìn thoáng qua cửa phòng, lại nhìn về phía người đàn ông đã nói sang chuyện công việc, “Cửa hàng của lão Bert là nơi gần khu vực quý tộc nhất, đoạn đường này rất tốt, thậm chí trong tiệm còn treo thảm đắt tiền, nhưng bởi vì khả năng phân biệt hương liệu quá kém mà ông ta không có nguồn cung cấp, nên phải đóng cửa, đã từng có nhiều người muốn thuê, nhưng đều bị giá cả dọa chạy.”
“Một tháng mười lăm đồng vàng quả thật rất đắt.” Hứa Nguyện lật sách nói.
“Xem ra hôm qua anh dẫn Fabian chạy cả một ngày thu hoạch không ít.” Steven cười nói, cậu cũng không tức giận vì đối phương tìm hiểu được chuyện này, ngược lại nếu Brande không chuẩn bị trước, cậu sẽ nghi ngờ năng lực của người này.
“Tin tức của cậu thật nhanh.” Hứa Nguyện nhìn vẻ mặt thản nhiên của cậu, cười nói, “Cậu nhắc đến cửa hàng này với tôi, chứng tỏ có thể áp thấp giá cả.”
Steven thích nói chuyện với người thông minh, tiết kiệm sức lực: “Ông chủ của chín cửa hàng hương liệu lớn trong thành Tanzan đều muốn thuê cửa hàng đó, các quý tộc cũng muốn, nhưng lão Bert rất cố chấp, nên dù bây giờ ông ta có muốn thương lượng giá cả, những người đó chỉ biết điên cuồng ép giá.”
“Giảm còn bao nhiêu?” Hứa Nguyện hỏi.
“Năm đồng vàng.” Steven cong khóe môi, “Lão Bert sắp tức điên rồi, trực tiếp đuổi bọn họ đi.”
“Xem ra gần đây ông ấy không thiếu tiền.” Hứa Nguyện biết lữ quán của lão Bert, đêm đó có lẽ Hante bồi thường không ít đồng vàng.
“Sắp thiếu.” Steven chống cằm nói, “Gần đây ông ta coi trọng đường mía và hương cao mới của Myron, đường mía thì thôi đi, một hộp hương cao bé tí ít nhất cũng phải 30 đồng vàng.”
[Oa, hắn nâng giá gấp ba lần!] Meo meo vốn không ngủ đủ giấc đang nằm nghỉ ngơi, nghe vậy lập tức kinh ngạc bật dậy!
Cái gì mà Myron đáng tin, gian thương!
[Không sao, chúng ta đã nâng gấp trăm lần.] Hứa Nguyện cười trấn an meo meo đang chịu thiệt.
[Ồ…..] Meo meo lại nằm xuống, ký chủ mới là gian thương lớn nhất, vậy thì không có việc gì.
“Myron dùng cách bán đấu giá sao?” Hứa Nguyện hỏi.
“Ừm, nghe nói trong tay hắn cũng chỉ có mấy hộp, hơn nữa không có nguồn cung cấp.” Steven vuốt ve chuôi kiếm, buồn bực nói, “Đáng tiếc tôi đến hải cảng cũng không tìm thấy loại hương cao này, hắn chỉ nói là hàng hải ngoại, còn lại không tra ra con đường.”
Nếu cậu có thể bắt được thì đã sớm phát tài, đáng tiếc ngay cả đường mía lúc trước cũng phải tranh vỡ đầu mới đoạt được một chút, còn ra biển, chuyện nguy hiểm cửu tử nhất sinh này cậu không có khả năng làm, mạng không có thì kiếm tiền có ích lợi gì?
“Hiện tại hắn đã bán mấy hộp?” Hứa Nguyện suy tư một chút rồi hỏi.
“Nghe nói có năm hộp, nhưng một hộp trong đó hiến cho quốc vương, một hộp hiến cho bá tước Alleyne.” Steven ngẫm nghĩ rồi cười, “Myron muốn mở thị trường, hàng dư lại sẽ không bán nhanh như vậy, nghe nói hộp tiếp theo sẽ công khai đấu giá ba ngày sau, lão Bert sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Bởi vì mua trước có trước, càng ít càng đắt.
“Hiểu rồi.” Hứa Nguyện cười nói.
Steven rất vừa lòng với thái độ của hắn, thậm chí khi cửa bị gõ vang cũng chủ động đi mở cửa, nhưng nhìn thấy không phải bữa sáng, mà là Fabian đã chải chuốt gọn gàng: “U ~”
“Steven?” Fabian nhìn lại cửa phòng, suy nghĩ Steven không có khả năng ở căn phòng xa hoa như vậy, bèn nói, “Tôi tới tìm Brande tiên sinh.”
“Mời vào.” Hứa Nguyện nói vọng ra, Steven cũng nép qua một bên, nhìn Fabian luôn chỉ thích hỏi thăm bát quái và đề cử sách của mình đang cung kính đứng cạnh Brande, nghiêm túc nghe hắn giao phó công việc.
Cậu không thể không thừa nhận Brande rất biết chọn người, người xứ khác muốn biết về thành phố này, Fabian tuyệt đối là người thứ hai thích hợp.
Lựa chọn hàng đầu dĩ nhiên là cậu.
Giờ thì tốt lắm, đệ nhất và đệ nhị đều ngồi chỗ này, Steven nhìn nữ lang bê bữa sáng tới, cầm lấy rồi xoay người về phòng, tiện thể dùng chân đóng cửa lại: “Bữa sáng tới.”
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện đỡ một mâm bữa sáng giúp cậu, nhìn về phía Fabian, “Ăn sáng chưa?”
Fabian cũng ngạc nhiên vì hắn vẫn chưa ăn sáng, lúng túng gật đầu: “Đã ăn rồi, ngài không cần để ý tôi.”
“Được.” Hứa Nguyện cười nói.
Steven nhìn một màn này, trong mắt xẹt qua chút suy tư, cậu không hề nghi ngờ hôm nay dù là ai tới, người này đều sẽ hỏi như vậy.
Tên này có nét giống cậu đấy, có tiềm năng đem toàn bộ người trong thành trở thành bạn bè.
……
Sau khi ăn xong Fabian nhận công việc rời đi, Steven nhảy lên xe ngựa đi đến lữ quán của lão Bert: “Nếu như không bàn được giá tiền mà anh mong muốn, tôi sẽ chở anh đi xem hai cái khác.”
Gọi là xe ngựa cho oai, kỳ thật càng giống là xe chở đồ.
“Được.” Hứa Nguyện ngồi bên cạnh cậu đáp.
Hai lữ quán cách nhau không xa, khi xe ngựa dừng, nhân viên phục vụ bên trong lữ quán đã vội vàng đi ra, nhìn thấy Steven thì cười: “Steven tiên sinh, ngài đã tới, vị này chính là Brande tiên sinh phải không? Hoan nghênh hoan nghênh.”
Người đến mặc bộ quần áo sạch sẽ, có nhân viên khác ân cần dắt xe ngựa vào chuồng, mọi chuyện đều có vẻ thoả đáng.
Hứa Nguyện mỉm cười: “Xin chào, tôi tới tìm Bert tiên sinh.”
“Chủ nhân đang ăn bữa sáng, hai vị xin mời theo tôi.” Phục vụ thu hồi ánh mắt đánh giá, trong lòng kinh ngạc cảm thán, cố gắng để mình trông nghiêm túc chuyên nghiệp hơn.
“Được.” Hứa Nguyện đáp, đi theo phục vụ lên lầu.
Chỉ là hắn vẫn chưa được gặp lão Bert trong lời đồn kia, mà bị người hầu dẫn đến một căn phòng trang trí cực kỳ dày nặng, người hầu cung kính nói: “Phiền ngài chờ một lát, chủ nhân ăn bữa sáng xong sẽ lại đây.”
“Được, không vội.” Hứa Nguyện ngồi xuống ghế vải dày.
Người hầu cười rời đi, sau khi khép cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không gian bịt kín bay đầy mùi hương liệu, bởi vì bức màn khá dày nên hơi thở trong phòng không được lưu thông, trở nên trì trệ buồn bực.
Hứa Nguyện nhìn thanh niên ôm cánh tay dựa vào bàn, cười nói: “Không ngồi sao?”
“Anh thật sự tin ông ta đang ăn sáng à?” Steven nhìn hắn vẻ mặt thong thả ung dung của hắn, hỏi ngược lại.
“Có lẽ không phải, nhưng có tác dụng phủ đầu thương nhân xứ khác đến đây như tôi.” Hứa Nguyện cười.
Steven hơi cụp mắt, cậu bắt đầu tin tưởng người này có lẽ thích hợp làm thương nhân, cho dù không có cậu làm trung gian, người này chưa chắc sẽ bị thiệt.
Mà nguyên nhân Steven không ngồi xuống là vì, xưa nay lão Bert không phải người có thể kiên nhẫn.
Sau khi ngón tay cậu gõ nhẹ lên cánh tay lần thứ năm mươi, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân và tiếng của lão Bert đang nói với người hầu: “Ồ, ngươi nên sớm nói chuyện này cho ta, sao có thể để khách đợi lâu như vậy.”
Âm thanh không quá lớn, lại rất rõ ràng, Steven chuyển mắt về phía người đàn ông không hề dao động kia, trong lòng than một tiếng, đứng thẳng người nhìn lão Bert mở cửa bước vào: “Bert tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
Mặc kệ bọn họ đánh cờ như thế nào, hiện tại bề ngoài cậu đang đứng về phía lão Bert.
“Steven thân ái, buổi sáng tốt lành, nhìn thấy cậu thật vui sướng.” Lão Bert nhiệt tình đi lên, vỗ vỗ bờ vai của cậu, sau đó nhìn về phía người còn lại trong phòng, lời tiếp đón kẹt trong cổ họng khi thấy đối phương đứng dậy.
Đó là một thanh niên cao lớn anh tuấn, đôi mắt hổ phách dịu dàng và cử chỉ ưu nhã làm hắn rất giống một quý tộc, hoàn toàn khác xa hình ảnh thương nhân keo kiệt bủn xỉn mà ông tưởng tượng từ miệng của Steven.
“Bert tiên sinh, chào ngài.” Hứa Nguyện đứng dậy nhìn lão giả ăn mặc trường bào đẹp đẽ, ngón tay mang đầy nhẫn đá quý, “Hân hạnh được gặp.”
Hắn chỉ là lễ phép duỗi tay, trên người ngoài một thanh kiếm thì không còn đồ trang trí dư thừa, nhưng khi lão Bert vươn bàn tay đeo đầy nhẫn nắm lấy, lại khó tránh khỏi cảm giác mình đang phô trương thanh thế vô ích.
Cảm giác này thật không xong.
Đây chỉ là một thương nhân mà thôi, lão Bert âm thầm ám chỉ chính, cười nói: “Brande tiên sinh, thấy ngài cũng thật vinh hạnh, mời ngồi, ngài muốn uống gì? Bia, rượu mạch nha hay là rượu nho?”
“Cảm ơn ý tốt của ngài, một ly bia.” Hứa Nguyện ngồi xuống.
Yêu cầu này có hơi ngoài dự đoán của lão Bert, chọn bia làm ông ta xác định người trẻ tuổi trước mặt là một vị thương nhân, nhưng lại không ảnh hưởng đến hơi thở quý tộc trên người hắn: “Steven thì sao?”
“Rượu nho.” Steven ngồi một bên, không chút khách khí yêu cầu loại rượu quý nhất.
Lão Bert không hề ngoài ý muốn, cũng lần đầu tiên không âm thầm mắng tên nhóc bủn xỉn, ngược lại cảm thấy một vị thương nhân khôn khéo như Steven lựa chọn như vậy mới hợp tình hợp lý: “Được, hai ly rượu nho và một ly bia.”
“Vâng, chủ nhân.” Người hầu cẩn thận ghi nhớ.
“Nghe nói Brande tiên sinh muốn thuê một cửa hàng trong thành Tanzan?” Lão Bert thấy cửa đã đóng lại thì liếc sang Steven một cái, mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện cười nói.
“Ồ, vậy ngài tìm đúng người rồi, trong tay tôi vừa lúc có một cửa hàng cực tốt đang bỏ trống.” Lão Bert vuốt ve nhẫn trên tay, “Dù là con đường hay vị trí đều cực kỳ ưu việt, tôi dám cam đoan, dù cậu dùng nó làm việc cái gì, đều không có cửa hàng nào đạt được thành quả tốt hơn nó.”
“Nghe thật không tồi.” Hứa Nguyện cười cười, “Tôi có thể hỏi vì sao nó lại bỏ không sao?”
Lão Bert kinh ngạc, ông vốn đang tự tin tràn đầy, thậm chí còn bảo đảm dù đối phương hỏi gì, ông cũng có thể liệt kê mười mấy ưu điểm của cửa hàng không chút do dự, không ngờ đối phương lại trực tiếp hỏi vấn đề này.
Đúng là một thương nhân khôn khéo.
Chỉ tiếc ông đã chuẩn bị sẵn đáp án suốt đêm.
“Bởi vì tôi đã có đủ tài sản, kinh doanh nhiều cửa hàng với tôi mà nói quá mệt mỏi đầu óc và cơ thể.” Lão Bert đặt tay lên ngực, thở dài một hơi, “Đã tới lúc tôi nên hưởng thụ cuộc sống rồi, Brande tiên sinh sống tới tuổi này sẽ hiểu, cho nên tôi mới bỏ không những cửa hàng đáng yêu đó.”
“Tôi có thể bảo đảm, cửa hàng của ông ấy đúng là rất đáng yêu.” Steven cất tiếng, “Không có cửa hàng nào hợp tâm ý hơn cửa hàng này.”
Lão Bert quăng cho cậu một ánh mắt khen ngợi.
“Đúng là khiến người nghe động lòng.” Hứa Nguyện cười nói, “Vậy không có ai khác muốn thuê sao?”
Câu hỏi cũng không bén nhọn, nhưng vấn đề này lại giống con dao nhọn chọc thẳng vào tim lão Bert, người quá thông minh quả nhiên không được người ta thích: “Đương nhiên là có, chỉ là tôi hy vọng cửa hàng của tôi có thể được một vị thương nhân hiểu nó tiếp nhận, hy vọng nó được quý trọng, mà không phải bị đối xử như một cửa hàng vô tri vô giác, mà Steven là bạn tốt của tôi, chỉ có nhân tài cậu ấy giới thiệu mới khiến tôi tin tưởng và phó thác, cậu phải biết rằng, tôi cũng không thiếu tiền thuê một cửa hàng, cho dù bỏ không nó ở đó cũng không sao cả.”
[Tui cảm thấy ông ta không hề không sao cả.] Ngay cả meo meo cũng nhìn ra điểm này.
[Ừm, ông ta rất cần số tiền thuê này.] Hứa Nguyện cười.
Càng cường điệu càng chứng tỏ coi trọng, càng lặp đi lặp lại, càng có khả năng thiếu hụt.
Steven đã hết muốn nói chuyện, dù bây giờ cậu thật sự muốn giúp lão Bert, cũng không thể ngăn cản đối phương mở miệng tìm hố nhảy vào.
“Ngài đúng là một vị thương nhân đáng yêu, có thể thuê được cửa hàng này là là vinh hạnh của tôi.” Hứa Nguyện cười nói, “Ngài không thiếu tiền tài mà chỉ muốn tìm một người quý trọng nó, chắc chắn rất có thành ý.”
Lão Bert hơi cau mày khó hiểu, theo bản năng trả lời: “Đương nhiên, tôi rất có thành ý.”
“Vậy giá thuê cửa hàng là bao nhiêu?” Hứa Nguyện mỉm cười nhìn thẳng ông.
Lão Bert sắp buột miệng thốt ra mười lăm đồng vàng, lại nhận ra mình không thể đòi quá cao, bởi vì ông có thành ý, ông hy vọng cửa hàng của mình được quý trọng, hơn nữa ông không thiếu tiền, không thể có vẻ mặt bủn xỉn keo kiệt.
Ông nuốt nước miếng, nhìn về phía Steven đang thản nhiên uống rượu nho, trừng mắt chớp chớp mấy lần.
Steven chậc một tiếng trong lòng, buông ly xuống cười nói: “Cửa hàng kia của lão Bert tiền thuê mỗi tháng là mười lăm đồng vàng, đây quả thực là giá cả hợp lý nhất thành Tanzan, nếu hôm nay Brande tiên sinh không nắm lấy cơ hội, nói không chừng ngày mai nó sẽ thuộc về người khác.”
Lão Bert nghe cậu nói vậy thì hơi thở nhẹ nhàng hơn nhiều, trong mắt tràn đầy khen ngợi, sau đó nhìn về phía thanh niên kế bên: “Brande tiên sinh cảm thấy thế nào?”
Hứa Nguyện rũ mắt trầm ngâm, một lúc lâu không nói gì.
Steven tiếp tục uống rượu.
“Ôi, thân ái, đừng do dự.” Lão Bert nhịn không được nói tiếp, “Tin tưởng tôi, thuê nó là không sai.”
“Xin lỗi, tôi nghĩ nó có chút vượt qua dự toán.” Hứa Nguyện ngước mắt, đứng dậy cười nói, “Thật xin lỗi, phụ ý tốt của ngài.”
Steven kéo khóe môi, không hề có ý định đứng dậy.
“Ôi, đừng đi, chàng trai trẻ!” Lão Bert lại sốt ruột đứng dậy ngăn cản, “Giá cả có thể thương lượng, cậu hãy nói cho tôi dự toán của cậu là bao nhiêu, đâu có chuyện làm ăn nào nói một lần là thành?”
“Bảy đồng vàng.” Hứa Nguyện mở miệng nói.
Lão Bert lập tức dừng lại, sắc mặt trong nháy mắt biến ảo đủ màu, ông rất muốn nói thương nhân này cút đi, nhưng nếu không cho thuê cửa hàng, đám người Myron thật dám áp xuống còn năm đồng vàng, mà ba ngày sau ông cần phải đi xem hộp hương cao kia.
Nếu có thể đổi một hộp hương cao để thuê cửa hàng cũng coi như không tồi, đáng tiếc tên Myron kia không đồng ý cách làm, hắn thậm chí cửa hàng này có hay không có đều không sao cả.
“Bảy đồng vàng quá thấp, chàng trai trẻ, toàn bộ thành Tanzan không có chỗ nào cho thuê rẻ như vậy.” Lão Bert cố gắng nói giọng ổn định, thậm chí quên mất duy trì nhân thiết giàu có.
“Nhưng tôi định thuê tròn một năm, hơn nữa sẽ trả trước ba tháng tiền thuê.” Hứa Nguyện bất đắc dĩ nói, “Quá đắt sẽ vượt qua dự toán.”
Ba tháng chính là 21 đồng vàng, lão Bert tính tài sản của ông, cộng thêm số tiền này, ông hoàn toàn có năng lực cạnh tranh hộp hương cao kia: “Nhưng bảy đồng vàng thật sự quá thấp, bạn của tôi, cậu phải tăng thêm một ít, ít nhất mười đồng vàng.”
Hứa Nguyện ngừng tại chỗ, nhìn trước lão giả trước mặt, trong mắt xẹt qua chút do dự, dường như đang suy nghĩ.
Lão Bert không nhịn được sốt ruột, sắp không kiềm nén được nữa thì nghe thương nhân trẻ tuổi nói một câu: “Tám đồng vàng, đây là giá tiền cao nhất tôi có thể ra đưa ra, nếu không thể làm ngài vừa lòng, tôi cũng không còn cách nào.”
Lão Bert cảm thấy tim mình đang nhỏ máu, nhưng ông rất cần những đồng vàng này, nếu bỏ lỡ, tiền thuê và hương cao sẽ cùng mất, ông cắn răng một cái: “Được, tám đồng vàng thì tám đồng vàng, nhưng cậu phải trả trước bốn tháng.”
Hứa Nguyện chần chừ nói: “Thôi được, thành giao.”
Vẻ mặt hắn không quá vui vẻ, ít nhiều gì cũng làm lão Bert an ủi trong lòng.
Hai bên xác định, cũng lấy giấy viết hợp đồng, ký tên từng người, một khi có ai vi phạm thì có thể kéo đến tòa án công hội để phán quyết.
Hợp đồng một người giữ một phần, Hứa Nguyện cất bản hợp đồng của mình, trong ánh mắt mong đợi của lão Bert lấy đủ số đồng vàng đẩy qua.
32 đồng vàng, đặt ở cạnh nhau vẫn rất nặng.
Lão Bert vui sướng kéo chúng nó lại gần, cũng đưa chìa khóa cho hắn: “Nếu cậu muốn mở cửa hàng, nhất định phải thuê người canh chừng.”
Thời đại này chìa khóa cũng không dùng được.
Hứa Nguyện cầm chìa khóa, cười nói: “Cảm ơn ngài nhắc nhở, tôi cáo từ trước.”
“Đi thong thả.” Lão Bert vuốt những đồng vàng, nhìn về phía thanh niên cũng đang dừng mắt lên đây, “Steven, giúp tôi tiễn Brande tiên sinh đi.”
Steven thu hồi ánh mắt, đỡ chuôi kiếm đứng lên: “Được, hẹn gặp lại.”
Hứa Nguyện đi trước, Steven theo sau, dưới ánh mắt của người hầu cùng nhau ra cửa.
“Xem ra không cần đi nhìn hai cửa hàng khác nữa.” Steven nhìn người hầu đi khỏi, quay sang Hứa Nguyện cười nói.
“Hôm nay vất vả cho cậu, cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi.” Hứa Nguyện nhìn mỉm cười.
“Không cần, tôi chờ ở đây một lát rồi lên lại.” Steven nói.
“Chờ cái gì?” Hứa Nguyện hơi thắc mắc.
“Cũng có chuyện anh không đoán ra được sao?” Steven không để ý cười nói, “Đương nhiên là chờ ông ta giấu kín đồng vàng rồi.”
Ánh mắt Hứa Nguyện nhẹ rung lên, lại cười nói: “Cậu không phải loại người này.”
Steven bỗng liếc mắt nhìn hắn, ý cười bên khóe môi biến mất rồi nhanh chóng giơ lên: “Đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy.”
Cậu cũng không phải người tốt lành gì!
*****