Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Chương 13: Hộp mồi lửa (13)



Lúc vào cửa không xu dính túi, khi ra cửa lại mang theo khối tài sản đối với bình dân mà nói chính là kếch xù, chỉ cần không tiêu xài vô độ, mỗi ngày chỉ ăn ba bữa cơm, thậm chí thỉnh thoảng nhấm nháp bánh mì mật ong, mua một ít thịt khô, đủ để một nhà ba người vượt qua quãng đời còn lại.

Đây là cảm giác một đêm phất nhanh! Meo meo thậm chí cảm thấy không khí của thành phố này cũng không khó chịu như trước: [Ký chủ, chúng ta đi đâu đây?]

[Đổi một bộ trang phục mới.] Hứa Nguyện nhìn kiến trúc hoa lệ xếp thành hàng nói.

Nơi này thuộc về khu vực đông đúc và giàu có của thành thị, khác với khu bình dân chỉ có đường lớn mới lót đá vụn, nơi này rất nhiều đường tắt cũng được san bằng bằng ván gỗ thay cho đá vụn, đường phố hai bên dùng ngói bùn xây nên, trên tủ kính thậm chí có hoa văn rườm rà.

Không khí nơi này so với bên ngoài cũng tốt hơn một chút, trên lầu những tòa nhà cao lớn có nhà vệ sinh riêng, rất ít nơi có dấu hiệu tạt nước thải ra ngoài cửa sổ, chỉ là nước chảy xuôi theo ống dẫn vẫn rất hỗn tạp, thoang thoảng mùi hôi khó chịu.

Sỡ dĩ nó tốt hơn bên ngoài là bởi vì người hoặc xe đi ngang qua đều mang theo mùi hương nồng nàn, đinh hương, đậu khấu, vỏ quế…… Các loại hương liệu hỗn loạn bên nhau, không thua kém hương vị bên trong cửa hàng hương liệu chút nào.

Có hơi…… Đau đầu.

Thôi được rồi, không khí ở đâu cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Hứa Nguyện giơ tay đè thấp vành mũ, đi ngang qua một tiểu thư đang nhấc làn váy phồng xuống xe, nghe thấy giọng nói khoa trương và nhiệt tình của Myron vang vọng: “Ôi trời! Tiểu thư Camille thân ái, sao ngài lại tự mình tới đây?”

“Đó là ai?” Giọng nói mềm nhẹ của cô gái truyền tới, nghe có vẻ là một thiếu nữ mới lớn.

“Chỉ là một nhà thám hiểm đến bán một ít đồ thôi, ngài không cần để ý hắn.” Tiếng của Myron xa dần.

“Ta không muốn mua sắm chung một cửa hàng với những kẻ bình dân, làm vậy sẽ kéo thấp phẩm vị của ta, sẽ khiến người khác cười nhạo.” Giọng nói biến mất theo gót chân của Hứa Nguyện rời đi.

“Nhưng chỗ tôi vừa có được một loại hàng cực tốt……”

[Myron vậy mà không bán ký chủ.] Meo meo kinh ngạc nói.

[Tuổi ấy phải gả cho quý tộc.] Hứa Nguyện đánh giá cửa hàng hai bên đường.

Trước khi xuất giá, ngoài việc hưởng thụ phú quý, các nàng cũng không có quyền quyết định tương lai của mình, chỉ là sau khi kết hôn, có những thứ sẽ thay đổi.

Đương nhiên những chuyện này là nghe đồn trong quán rượu, có thật hay không thì chưa biết.

Không có quyền lên tiếng, lại bị giới thiệu kết bạn với một người đàn ông lạ, chuyện này chắc chắn sẽ mang đến phiền phức cho Myron, vị thương nhân khôn khéo này sẽ không làm ra chuyện mất nhiều hơn được.

Hứa Nguyện ngừng chân trước một cửa tiệm, cánh cửa mở ra làm tiếng chuông lục lạc vang lên theo, còn có âm thanh nhiệt tình của chủ tiệm: “Hoan nghênh, khách nhân tôn kính, ngài cần quần áo kiểu gì, chỗ tôi cái gì cần có đều có……”

Lời nói của ông chủ ngừng lại trong chớp mắt khi nhìn thấy quần áo trên người Hứa Nguyện, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, nhưng rất nhanh tiếp tục: “Ngài cần gì?”

“Một bộ y phục mới.” Hứa Nguyện mỉm cười nhìn chủ tiệm có dáng vẻ thon gầy.

Chủ tiệm dừng mắt trên gương mặt hắn, tươi cười càng nhiệt tình hơn: “Đây đúng là quyết định sáng suốt nhất, một vị khách anh tuấn giống ngài, nhìn bộ đồ trên người ngài đi, nó không xứng với ngài, ngài hãy nhìn bộ trường bào này, đây là tơ lụa vừa được may vá, mỗi một thước đều giống như đo đạc để may cho ngài.”

Hứa Nguyện nhìn qua, đó là một bộ quần áo dài nhiều lớp tiêu chuẩn, ống tay to rộng rũ xuống mép áo, cổ tay bó lại, phía trên có một chuỗi lục lạc nhỏ màu vàng điểm xuyết, nho nhã ung dung, rất phù hợp với thẩm mỹ của các quý tộc.

“Tôi muốn một bộ y phục dễ hoạt động hơn một chút.” Hứa Nguyện cười nói.

Chủ tiệm chớp mắt, thử hỏi: “Ngài là một vị……”

“Thương nhân.” Hứa Nguyện trả lời.

“Vậy cái này thì sao, nó rất phù hợp để ngài hoạt động nhẹ nhàng” Chủ tiệm nhiệt tình giới thiệu, “Phối với áo sơ mi cuộn sóng, vừa gọn gàng lại không mất vẻ hoa lệ.”

Tại khu vực buôn bán này, không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhỡ đâu ngày nào đó có người sẽ phất lên cũng không chừng, cũng có thể là quý tộc nổi hứng ngụy trang thành nhà thám hiểm, giống như Hante đột nhiên phất nhanh sau một đêm, có rất nhiều đơn đặt hàng đắt đỏ đem đến tiền tài cho nhiều cửa hàng.

Hứa Nguyện quan sát cổ tay áo bó buộc được may vá tinh tế, gật đầu một cái: “Có thể thử không?”

“Đương nhiên.” Chủ tiệm nhiệt tình nói, “Ngài có muốn tôi chọn cho ngài một đai lưng phù hợp không, chỗ tôi có những chất liệu thêu vá rất thoải mái.”

“Làm phiền.” Hứa Nguyện cười nói.

Khi tiếng chuông nhỏ vang lên lần nữa, âm thanh nhiệt tình chào tạm biệt của chủ tiệm vang dội rất xa: “Khách hàng kính mến, hoan nghênh lần sau lại đến!”

Người qua đường khó tránh khỏi nhìn về phía bóng người cao lớn quý khí kia, dù là áo khoác màu xám dài ngang thắt lưng, hay là giày da mới, đều nói lên sự phú quý của chủ nhân.

Dáng người hoàn hảo trong bộ quần áo cắt may tỉ mỉ, không có chút mập mạp nào, chỉ đem đến cảm giác hoa lệ một cách khiêm tốn, làm mọi người đều muốn thử mặc lên người bộ quần áo như vậy, nhưng không đợi bọn họ đến gần, người này đã đội mũ rộng vành lên, che khuất mái tóc nâu hơi cong.

Những người đang cõng sọt không dám nhìn nhiều, cũng không có tâm trạng nhìn, bởi vì người ăn mặc đẹp đẽ quý giá như vậy tuyệt đối không phải người bọn họ có thể chọc, mà người có thể chọc được thì chỉ cảm thán.

“Hình như lúc trước ta chưa từng gặp hắn trong yến hội.”

“Hắn có vẻ giống một vị kỵ sĩ.”

“Nhưng trên người hắn không có phối kiếm.”

“Mặc kệ hắn là ai, gương mặt kia nhất định sẽ khiến các vị nữ sĩ mê mẩn.”

“Đúng là khiến người ta ghen ghét.”

[Ký chủ, giờ thì sao?] Meo meo nhìn vẻ đẹp của ký chủ lại nhảy lên một level, thấy ánh mắt hâm mộ đánh giá của người qua đường thì cực kỳ kiêu ngạo.

[Mua kiếm.] Hứa Nguyện dừng bước nhìn cửa hàng ven đường, hơi nghiêng mắt, một người đi sau lưng hắn mấy bước chợt khựng lại rồi làm như không có gì đi ngang qua, chạm nhẹ vào cánh tay hắn một cái.

Khi Hứa Nguyện nhìn lại, người mặc quần áo hơi cũ nát đó đã chen vào đám đông.

[Ký chủ, cửa hàng này bán pho mát, ngài đói bụng sao?] Meo meo tích cực dòm ngó vào trong tiệm.

[Có thể mua hai khối nếm thử.] Hứa Nguyện đi về phía cửa hàng.

[Meo!] Mèo trắng hoan hô.

Lúc Hứa Nguyện ra khỏi cửa tiệm, mang ra một vại pho mát nhỏ mới mẻ, phía sau truyền đến tiếng đưa tiễn cung kính của chủ tiệm: “Chào quý khách, hoan nghênh ngài lần sau lại đến.”

Meo meo còn chưa nếm được pho mát, nhưng đã hiểu được quần áo là đồ vật rất quan trọng, mặc kệ là ở thời đại nào cũng không ngoại lệ: [Con người nhìn quần áo, giống như bọn tui nhìn màu lông và hoa văn của đối phương.]

Hứa Nguyện nhìn các thực khách tới lui trong cửa tiệm, cười khẽ: [Đúng là đạo lý này.]

[Ký chủ, đây là cửa hàng vũ khí.] Meo meo tích cực nhắc nhở.

“Vị khách đáng kính, ánh mắt ngài thật tốt, thanh kiếm này được một vị kiếm sư vĩ đại rèn ra.” Chủ tiệm mặc một thân trường bào cười tủm tỉm giới thiệu, “Ngài xem mũi kiếm sắc bén này, chuôi kiếm hoa lệ, được khảm một viên ngọc bích thánh khiết quý báu, lúc nào cũng có thể nhận được lời chúc phúc từ Thượng đế, vừa thấy đã biết rất hợp treo trên eo ngài.”

“Bao nhiêu tiền?” Hứa Nguyện cười hỏi.

“Chỉ cần hai mươi đồng vàng.” Chủ tiệm vươn hai ngón tay, “Trước giờ tôi đều bán 30 đồng vàng, nhưng ngài quá xứng với thanh kiếm này.”

[Quả thật rất đẹp! Còn rẻ hơn mười đồng vàng.] Meo meo kích động, đây đúng là nhặt của hời.

“Xin lỗi, tôi thích hồng bảo thạch.” Hứa Nguyện cười.

“Ngài chờ một lát, cũng có hồng bảo thạch.” Chủ tiệm lập tức cất thanh kiếm đi, lấy ra một thanh kiếm khác giống như đúc nhưng được khảm hồng bảo thạch, cũng thở dài thật sâu, “Đây là thanh kiếm tôi quý nhất, vẫn luôn tiếc bán ra……”

“Người quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác, tôi không thể lấy thanh kiếm yêu thích của ngài, làm vậy lòng tôi sẽ cảm thấy tội lỗi, thượng đế cũng sẽ trừng phạt tôi.” Hứa Nguyện than nhẹ rồi lắc đầu, “Tạm biệt.”

“A, từ từ, kỳ thật cũng không tiếc lắm……” Tiếng kêu ảo não của chủ tiệm từ sau lưng truyền đến.

[Hình như hắn ta đang chặt chém khách.] Meo meo có vẻ chần chừ nói.

[Xem ra y phục quá tốt cũng sẽ mang đến hiệu quả xấu.] Hứa Nguyện cười nói.

Meo meo cảm thấy…… Ký chủ đã sớm biết.

Từ khu người giàu đến khu bình dân có không ít cửa hàng vũ khí, nhưng vũ khí một là so le không đồng đều, hai là chất lượng quá tệ, ba là giá cả cao ngất ngưởng.

Những món đồ khác không cần quá hoàn mỹ, nhưng vũ khí cần phải thuận tay, nếu không thời thì giây phút quan trọng sẽ có khả năng mất mạng, đây cũng không phải niên đại hoà bình.

Hứa Nguyện vuốt ve dao ngắn bên hông, xốc lên rèm vải đay của một cửa hàng vũ khí, ánh mắt hơi dừng lại.

Cũng không phải cửa hàng này có gì khác biệt với những cửa hàng khác, mà là trên chiếc ghế sơ sài cạnh tường có một thanh niên thân hình thon dài, tóc đỏ chói mắt, rất thu hút ánh mắt.

[Ký chủ, là mỹ nhân.] Meo meo sung sướng rửa mắt.

[Ừm.] Hứa Nguyện lên tiếng.

Ánh sáng ngay cửa thay đổi làm thanh niên đang ngồi nâng cặp mắt xanh biếc nhìn qua, trong mắt xen lẫn chút ngạc nhiên và phức tạp, sau đó mỉm cười: “Thật trùng hợp.”

“Đã lâu không gặp.” Hứa Nguyện cười một tiếng, thả rèm vải đay xuống đi qua, “Chủ tiệm không ở đây sao?”

“Anh cảm thấy tôi không giống chủ tiệm sao?” Steven cong khóe môi, nhìn người đàn ông ngồi xuống bên cạnh.

Mấy ngày không gặp, một thân quần áo đắt muốn chết.

Hứa Nguyện đặt lọ pho mát trên tay qua một bên, nói: “Chủ tiệm, tôi cần một thanh kiếm.”

Hắn nói như vậy, lại không hề có dấu hiệu đứng lên.

Steven nhếch đuôi lông mày: “Một thanh kiếm mười đồng vàng.”

“Bên ngoài đều bán hai mươi đồng vàng, cậu bán thấp.” Hứa Nguyện cười nói.

“Xem ra anh cũng không dễ lừa.” Thanh niên không nhịn được cười thành tiếng.

“Sao cậu lại nghĩ rằng tôi dễ lừa?” Hứa Nguyện hỏi.

“À, rất nhiều.” Steven trầm ngâm một chút.

Nói là đã lâu không gặp, kỳ thật cũng mới qua mười ngày, mười ngày…… Mười ngày đủ để gặp rất nhiều người, nhưng khi nhìn thấy người này, cậu lại ngạc nhiên vì ký ức của mình về người này lại cực kỳ rõ ràng.

Có lẽ vì hắn có vẻ ngoài xuất sắc, nhưng càng nhiều hơn là vì hắn đem lại cảm giác rất khác lạ với người dân thành Tanzan, vừa không giống bình dân, cũng không giống quý tộc, còn không rõ lai lịch.

“Steven, phần da áo giáp của cậu cần ba ngày mới sửa xong.” Giọng nói có chút thô nặng từ phòng sau truyền đến, một bóng người cường tráng xuất hiện, tay cầm một khối da và một bộ áo giáp da, “Đây là khối da có màu gần giống nhất, cái cũ cho dù sửa xong cũng sẽ có dấu vết…… Có khách sao? Xin chào ngài, ngài cần gì?”

Ánh mắt ông ta nhìn qua Hứa Nguyện, tuy giọng điệu rất tử tế, nhưng cũng không nhiệt tình như những cửa tiệm khác.

“Ngài có thể xử lý chuyện của cậu ấy trước, tôi có thể chờ một lát.” Hứa Nguyện cười nói.

Chủ tiệm hơi ngẩn ra, Steven nhìn người bên cạnh một cái rồi đứng dậy, gõ gõ quầy tiếp đón làm từ gỗ: “Tôi không làm cái mới.”

“Hừ…… Cái đồ quỷ keo kiệt nhà ngươi, làm mới hay sửa lại đều cùng một giá.” Chủ tiệm chán nản nói.

“Vậy làm phiền.” Thanh niên cười tươi, nhanh chóng sửa miệng.

*****

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv