Mùa hè đến, mấy trận mưa rào đổ xuống.
Thời gian dường như bị xua đi nhanh chóng, từ khi tới đây, mỗi ngày đều trôi qua giống như mây bay vô thanh vô thức.
Phó Chi Hành đúng hạn đi khám bác sĩ, đã lâu rồi không tiếp tục cần bình thuốc kia. Cuộc sống bây giờ của hắn đã nề nếp, còn muốn khỏe mạnh hơn mấy người già dắt chó di dạo trong công viên, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, không uống rượu, hút thuốc, càng không múa hát tưng bừng về đêm, thứ giải trí duy nhất chính là lái xe chở tôi đi tới các quốc gia xung quanh chơi.
Nhưng chơi kiểu gì cũng sẽ chơi tới chán, tôi muốn tìm chút chuyện làm, thế là tùy tiện xin làm nghiên cứu sinh cho một trường nghệ thuật, chuẩn bị nhập học vào mùa thu. Phó Chi Hành suy nghĩ một hồi, cảm thấy bản thân cũng không cần phải đi học như thế, nên không đi theo cùng tôi.
Bây giờ hắn sẽ ngẫu nhiên hỗ trợ quản lý làm ăn trong nhà, nhưng trọng tâm cuộc sống đều gần như đặt toàn bộ trên người của tôi. Hắn biết tôi thích mua tranh, thích thu thập những món đồ xinh đẹp như người làm vườn nuôi chim, nên mua được một khoảnh sảnh trong triển lãm từ một người bạn, mở quán cà phê bên lầu dưới, trên lầu thì đặt những tác phẩm nghệ thuật mà chúng tôi mua được từ những quốc gia khác nhau.
Có khi hắn cũng sẽ đặt những bức tranh của mình vẽ vào, ngoài ý muốn nhận được sự yêu thích của rất nhiều người tham quan và khách vãng lai.
Tôi biết Phó Chi Hành rất hơn người, tiếc là hắn không chuẩn bị để tôi đi bán tranh, cũng không hiếm lạ việc trở thành một họa sĩ nhiều người kiếm tìm. Thậm chí mỗi bức vẽ của hắn còn ký tên khác nhau, có lúc là “Chàng vương tử kỵ sĩ”, có lúc lại là “Chó chăn con cừu nhỏ”, có lúc lại là “Chó con xinh đẹp mềm mại”. Rất ngây thơ.
Ngày cuối cùng của tháng Sáu, hai chúng tôi làm lễ kết hôn.
Không có nói cho cha mẹ, không có khách khứa cũng không có cha xứ, chỉ có hai người là tôi và Phó Chi Hành.
Cái này thậm chí rất khó mà gọi là hôn lễ. Trên thảo nguyên bên dưới chân núi An-pơ, Phó Chi Hành dùng cánh hoa hồng trải thành một dải thảm đỏ, nắm tay tôi chậm rãi đi qua.
Đôi mắt tôi bị hắn dùng một tấm khăn lụa trắng bịt kín, chỉ có thể xuyên qua khe hở khăn mà cảm nhận ánh sáng mỏng manh, đi đến cuối mới dừng lại. Hắn mở cái nơ con bướm thắt sau đầu tôi ra, khăn lụa từ mặt trượt xuống, tôi mở to mắt, trông thấy một cánh cổng vườn làm bằng hoa tươi.
Khóe môi Phó Chi Hành tươi cười nói: “Hái được trong vườn hoa đó, cục cưng đừng giận nhé.”
Tôi nhìn về phía cái cổng vòm kia, có hoa sơn trà, tường vi, uất kim hương và ngu mỹ nhân, đều là từng đóa một mà Phó Chi Hành tự tay trồng.
“Thời Lộ.” Phó Chi Hành quỳ một chân xuống đất, ngửa đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Em nguyện ý gả cho anh không?”
Tôi ngẩn ra một chút, nói: “Không phải chúng ta đã…”
“Không giống.” Phó Chi Hành lắc đầu: “Nơi này chỉ có hai chúng ta, em chính là em, không phải bất kỳ thân phận nào mà người khác mong đợi, anh cũng chỉ là Phó Chi Hành. Như vậy, em còn nguyện ý gả cho anh không?”
“Em…”
Thật lâu trước kia, Phó Chi Hành cũng từng hỏi tôi, nếu như hắn không phải người thừa kế nhà họ Phó, không có hôn ước với tôi, cũng không có tình nghĩa lớn lên từ nhỏ với nhau, tôi có kết hôn cùng hắn không.
Lúc ấy tôi nói sẽ không.
Tôi cần hôn nhân là môn đăng hộ đối, là yên ổn là dài lâu. Nói cách khác, tôi cần thân phận của Phó Chi Hành, mà không phải con người này của hắn.
Nhưng bây giờ, vấn đề vẫn như trước bày ra trước mặt tôi, tôi lại do dự.
Trưa hè trên dãy núi An-pơ, trong tuyết se lạnh thoang thoảng mùi cỏ thơm ngát. Thời gian ngay tại thời khắc này dường như chậm lại, mây trắng trên đỉnh đầu giống như ngừng lại.
Tôi nhìn Phó Chi Hành, qua thật lâu, nhỏ giọng nói: “Em nguyện ý.”
Phút chốc, hốc mắt hắn đỏ lên, trong giọng nói có chút nghẹn ngào khó nhận ra: “Từ nay về sau, cho dù nghèo khó hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, em đều sẽ tôn trọng anh, làm bạn với anh, bảo vệ anh cho đến chết cũng không tách rời. Em nguyện ý không?”
Tôi gật đầu, nói: “Em nguyện ý.”
Trong mắt Phó Chi Hành trượt xuống một dòng nước mắt, lần đầu tiên không phải khóc vì khổ sở mà là vì cảm động và vui sướng.
Hắn cúi đầu dùng mu bàn tay cọ sát lên khóe mắt, lộ ra nụ cười rạng rỡ với tôi, nói: “Anh cũng nguyện ý, trở thành chồng của em. Cho dù là nghèo khó hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều tôn trọng em, làm bạn với em, bảo vệ cho em, trung thành một lòng với em, không rời không bỏ. Anh sẽ cố gắng hết sức để em luôn vui vẻ hạnh phúc, cho đến chết cũng không tách rời.”
Hắn lấy ra một hộp nhung nhỏ từ trong túi, mở ra, bên trong là ghim cài áo tinh xảo.
Tôi cảm thấy rất quen, chợt nhớ tới bức phác thảo từng nhìn thấy qua, Phó Chi Hành không làm thành nhẫn mà biến nó thành ghim cài áo.
“Nhẫn cưới chúng ta đã có, dây chuyền cũng đã có thứ em thích nhất, cho nên anh làm một cái ghim cài này.” Hắn nói.
Tôi không tự giác sờ lên lồng ngực của mình, một sợi dây nhỏ nho nhỏ nằm ở đó.
Phó Chi Hành đứng dậy giúp tôi cầm ghim cài áo lên, tua rua bằng kim cương khảm lên thành hình hoa hồng càng thêm tinh tế, ánh nắng nhoáng lên một chút, chiếu ra những dòng sáng nhỏ vụn.
“Đây là do chính anh làm.” Hắn nói: “Vốn muốn tìm một xưởng trang sức, sau đó nghĩ tới đồ chơi xinh đẹp gì em cũng có nhiều rồi, không bằng anh làm một cái xấu một chút.”
Tôi dùng đầu ngón tay chạm vào hoa hồng trước ngực nói: “Không xấu, chỉ là nhìn hơi tục…” Nhiều kim cương và hồng ngọc như vậy, giống như không cần tiền ấy.
Phó Chi Hành hừ nhẹ một tiếng, nhéo chóp mũi của tôi nói: “Anh chính là người tầm thường thế đấy.”
Về đến nhà, một phong thư mới lẳng lặng nằm trong hòm thư. Mỗi tháng Thẩm Nam Tự đều sẽ gửi thư tới, sớm vài ngày hoặc muộn vài ngày, tôi và Phó Chi Hành đều quen dần.
Lần này theo thư tới còn một thẻ đánh dấu sách bằng bồ công anh. Trong thư Thẩm Nam Tự nói, đây là lúc cậu ta xuống ruộng hái được vào mùa xuân, chúc tôi tân hôn hạnh phúc.
Tôi nghi ngờ sao lại có thể trùng hợp như vậy, giương mắt nhìn Phó Chi Hành, thấy hắn chột dạ dời tầm mắt, cúi đầu sờ lên mũi.
“Em phá hủy lễ đính hôn của hai người, anh ta nhất định vẫn còn thù em, cho nên cố ý nói cho em biết anh ta đang chuẩn bị hôn lễ với anh.”
Đầu bút Thẩm Nam Tự nhẹ nhàng, ở trong thư giống như tố cáo Phó Chi Hành.
“Có gì đặc biệt hơn người đâu chứ, nói giống như anh đã thích anh ta ấy.”
“Anh trai à, anh phải đồng ý với em, đừng thích anh ta nhanh thế được không… Nhất định phải thích, nhưng đừng nhiều như vậy, chỉ một chút là được, không thì anh ta sẽ vểnh đuôi lên tận trời đó.”
Từ trong thư tôi ngước mắt lên, Phó Chi Hành đã lặng lẽ chuồn vào phòng bếp, giống như không có chuyện gì đánh bơ, chuẩn bị làm bánh phomai Basque cho tôi.
Tôi thu hồi ánh mắt tiếp tục đọc thư. Thẩm Nam Tự vẫn viết mấy trang như cũ, kể về cuộc sống gần đây của cậu ta và sự nhớ nhung dành cho tôi.
“Hôm qua trên lớp tiếng Anh, mọi người học được một tổ hợp từ mới, once in a life time, một lần một đời.
Em nghĩ, em gặp anh, cũng là once in a life time.
Cả đời chỉ có một lần, một lần là cả đời.
…
Anh nhất định sẽ không thể nào tin nổi, mấy đứa nhỏ từ lớp một tới lớp sau cùng học chung một chỗ. Nhìn thấy bọn chúng em mới chợt nhận ra, thật ra trước kia em trôi qua cũng không quá hỏng bét, ít nhất khi anh xuất hiện để em hiểu ra em nên đi đâu, em cố gắng có nghĩa là gì.
Cho nên em cũng muốn vì bọn họ làm chút gì đó, tựa như anh từng làm vì em, xé mở đỉnh đầu tối tăm mù mịt kia ra, để ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Cho tới bây giờ, anh vẫn là ánh sáng chiếu soi cho em.”