Dường như tôi hôn mê rất lâu.
Lần này hôn mê không phải bởi vì buồn ngủ, mà có thứ gì đó ép tôi không thể suy nghĩ, không thể tỉnh táo, cũng không mở to mắt. Vì thế tôi chỉ có thể giãy giụa trong hỗn loạn, giống như phi hành gia lơ lửng không chân không.
Không biết qua bao lâu cảm giác choáng váng này mới dần yếu đi, ý thức của tôi bắt đầu quay về, cố gắng mở to mắt, nhìn thấy trần nhà trắng xóa.
Không phải nhà tôi. Cũng không phải những chỗ quen thuộc.
Tôi giật giật, chỉ nghe thấy tiếng kim loại phát ra sột sột soạt soạt, tôi giơ tay lên phát hiện trên cổ tay mình có một dây xích nhỏ.
Ký ức trước khi hôn mê tràn vào đầu, đến bây giờ tôi cũng ý thức được Thẩm Nam Tự hạ thuốc mình, thậm chí có lẽ mình bị cầm tù.
Bởi vì trong người vẫn còn thuốc, ý thức và cảm giác của tôi vẫn chậm chạp, cảm xúc tức giận hoặc khiếp sợ cũng đến chậm, càng mê mang và mệt mỏi bởi vì hôn mê. Tôi nhìn xung quanh, phát hiện mình ở trong một phòng ngủ không quá rộng, ngoại trừ chiếc giường mình nằm, đồ dùng trong phòng cũng chỉ có một bàn nhỏ và sô pha cũ.
Tôi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất đầy tuyết trắng, cành cây khô khốc và nhà ở đơn giản phía xa rõ ràng không phải khung cảnh trong thành phố.
Thẩm Nam Tự đưa tôi đi đâu…
Tôi cảm thấy đau đầu, giơ tay xoa trán, dây xích càng phát ra tiếng sột soạt.
Két một tiếng, có người đẩy cửa đi vào.
Thẩm Nam Tự vẫn mặc đồ giống như trước khi tôi ngất xỉu, áo lông rộng thùng thình màu trắng và quần dài vải nhung vàng nhạt, nhìn có vẻ nhẹ nhàng vô hại, làm cho người khác tin tưởng cậu ta.
“Anh trai, anh tỉnh rồi.” Cậu ta bưng một ly nước, vẻ mặt và giọng điệu rất bình tĩnh, dường như hôm nay chỉ là một ngày bình thường.
Từ lúc cậu ta bước vào, tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu ta, chờ cậu ta đưa ly nước đến bên miệng tôi, tôi không thay đổi sắc mặt giơ tay lên, choang một tiếng, ly thủy tinh vỡ nát trên mặt đất, mảnh vỡ văng tung tóe.
Động tác Thẩm Nam Tự cứng lại, dịu dàng cười nói: “Không muốn uống sao, không sao.”
“Thẩm Nam Tự.” Tôi chán ghét sự giả dối của cậu ta, nhíu mày nói: “Thả tôi ra.”
Thẩm Nam Tự không hề quan tâm đến sự lạnh nhạt của tôi, khom lưng vuốt ve mặt tôi, hôn xuống trán tôi nói: “Không được. Thả anh ra, anh sẽ rời khỏi em.”
Tôi hôn mê rất lâu, cả người bủn rủn nhưng vẫn dùng hết sức lực tát cậu ta. Chát một tiếng, cái tát rơi vào mặt cậu ta, đầu cậu ta nghiêng qua một bên.
“Cậu điên rồi.” Tôi nói: “Cậu biết mình đang làm gì không?”
Tóc mái trên trán Thẩm Nam Tự rũ xuống che đi lông mày cậu ta, cậu ta dùng mu bàn tay lau khóe miệng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
“Em biết.” Cậu ta lại nhìn về phía tôi: “Em ở bên cạnh anh.”
“Cậu đang phạm tội.”
“Em không quan tâm.” Sắc mặt của cậu ta rất kém, hốc mắt lõm xuống, làn da tái nhợt, rõ ràng đã lâu không nghỉ ngơi: “Ngoại trừ anh, em chẳng quan tâm gì cả.”
“…”
Cậu ta chọc tức tôi đến đầu óc choáng váng, không hiểu vì sao một sinh viên giỏi của khoa pháp luật lại làm ra chuyện này.
“Cậu cho rằng mình có thể giam cầm tôi bao lâu?” Tôi hỏi: “Sớm muộn gì Phó Chi Hành cũng tìm đến đây, cậu cảm thấy anh ấy sẽ bỏ qua cho cậu sao?”
“Anh ta tốt nhất đừng buông tha em.” Thẩm Nam Tự nhẹ giọng cười cười: “Tốt nhất bắt em ngồi tù, giam em lại, để em mãi mãi không thể đi tìm anh. Nhưng trước đó em muốn anh ở bên cạnh em mỗi phút mỗi giây.”
“Thẩm Nam Tự!” Tôi không nhịn được tức giận, ngồi dậy đẩy cậu ta, dây xích trên tay phát ra tiếng: “Cậu cút đi!”
Có lẽ bởi vì đã lâu không uống nước, giọng nói của tôi hơi khàn khàn, nói xong câu đó thì bắt đầu ho khan, trong lồng ngực giống như lắp đặt một máy giọng trầm, làm cho đầu óc tôi choáng váng.
Thẩm Nam Tự vội vàng đỡ lấy tôi, vỗ lưng cho tôi, chân tay luống cuống nói: “Anh làm sao vậy, anh đừng nóng giận…”
Tôi vừa ho khan vừa giãy giụa, hai mắt rưng rưng nước mắt, Thẩm Nam Tự càng thêm hoảng loạn, giống như đã quên ai là người hại tôi như vậy.
“Anh không thoải mái ở đâu, đừng làm em sợ, anh trai…”
“… Cút!” Tôi dùng hết sức né tránh cậu ta, cố gắng thở phì phò nói: “Cậu cút đi!”
Bầu không khí cứng đờ, Thẩm Nam Tự sững sờ tại chỗ, vẻ mặt từ hoảng loạn biến thành khổ sở, ngơ ngác nhìn tôi nói: “Anh không muốn thấy em như vậy sao…”
Tôi rất muốn nói cho cậu ta biết cậu ta đang làm gì trước khi nói câu này, nhưng hiện tại tôi rất khó nói ra một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể dùng đôi mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm cậu ta.
“Em sẽ không đi…” Cậu ta lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Em sẽ không rời khỏi anh.”
Cậu ta nói xong, hồn bay phách lạc đứng dậy thu dọn mảnh vỡ dưới đất, lòng bàn tay bị cắt qua cũng làm như không thấy, để máu tươi nhỏ giọt xuống sàn nhà, hòa vào nước văng tung tóe.
Tôi dời ánh mắt không nhìn cậu ta, chỉ xem như trong phòng không có người này.
Một lát sau Thẩm Nam Tự lại cầm một ly nước đến, lần này không phải là ly thủy tinh, tôi không muốn uống, cậu ta lại đè tay của tôi, dùng miệng đút cho tôi.
“Ưm, khụ khụ… Thẩm, Thẩm Nam Tự… Cậu buông tôi ra, tôi không cần… Ưm…”
Sau khi tôi uống hết một nửa ly nước thì quần áo cũng ướt đẫm cả ngực, tôi tức giận đến chảy nước mắt, dưới tình thế cấp bách cắn cậu ta một cái. Mùi máu tươi lập tức tràn ra trong miệng, Thẩm Nam Tự không dao động, mớm nước dần biến thành hôn môi, cuối cùng dồn cả người tôi vào góc tường, đè xuống đầu giường hôn.
Nụ hôn này vô cùng mạnh mẽ, mang theo mùi máu tươi, dường như có cảm giác đến ngày tận thế. Trước mắt tôi mờ mịt, càng thêm tức giận, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
“Đừng khóc…” Thẩm Nam Tự hôn nước mắt của tôi, ôm mặt tôi nhẹ giọng hỏi: “Ở bên cạnh em không được sao, vì sao lại khóc?”
Tôi vừa yếu ớt vừa mệt mỏi, không có sức lực cãi nhau với cậu ta. Dây xích trên tay làm cho tôi không thoải mái, kim loại lạnh lẽo chạm vào da luôn nhắc nhở tôi tình hình hiện tại tồi tệ thế nào.
Tôi nhìn Thẩm Nam Tự, giọng yếu ớt: “Tôi không muốn ở đây, thả tôi ra được không…”
Trên mặt cậu ta xuất hiện sự giãy giụa, cuối cùng vẫn từ chối tôi: “Anh nghe lời một chút, em sẽ thả anh.”
Tôi vô cùng mệt mỏi, nhắm mắt lại không nói chuyện nữa.
Tôi bị Thẩm Nam Tự đánh thức.
Trong lúc ngủ có thứ gì đó ép tôi không thở nổi, cả người đau đớn, tôi mơ màng mở to mắt, dưới ánh trăng mơ hồ, có một bóng người nằm trên người tôi.
Tôi chưa kịp sợ hãi thì bỗng nhiên ý thức được cảm giác khó chịu này từ đâu đến.
Là Thẩm Nam Tự, cậu ta lại…
Cậu ta thấy tôi tỉnh lại, càng thêm không kiêng nể gì, tôi chưa kịp nói chuyện, cậu ta đã che miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng hừ nhẹ.
Cảm giác nhục nhã chưa bao giờ có lập tức đánh tan ý chí của tôi. Tôi không biết cậu ta bắt đầu từ khi nào, cũng không biết cậu ta ở đây bao lâu. Tôi muốn phản kháng, nhưng cơ thể mềm nhũn, giơ tay tát vào mặt cậu ta giống như hành động tán tỉnh mập mờ.
“Sao lại khóc…”
Thẩm Nam Tự mò xuống eo rồi hôn tôi, bởi vì động tác của cậu ta nên dây xích trên tay vang lên, trong yên tĩnh đêm khuya nên càng chói tai.
Tôi không biết hiện tại mình tức giận hay tủi thân, sinh lý hùa theo và tâm lý kháng cự không ai nhường ai, tôi ôm lấy eo cậu ta, tay lại đẩy vai cậu ta muốn ngăn cản cậu ta đến gần.
“Anh trai…” Thẩm Nam Tự cắn môi tôi, hô hấp dần dần trở nên nặng nề.
Cuối cùng ý thức của tôi dần tan rã, lại ngất xỉu trong lòng cậu ta.