Không phải giấy chứng nhận kết hôn.
Khi đăng ký thông tin vào ngày hôm đó, Phó Chi Hành quá khẩn trương nên đã viết sai một tờ
Nhớ lại lúc ấy, hắn tiện tay gấp lại bỏ vào trong túi, sau đó đại khái là cũng quên mất, rơi ở phòng giặt ủi mà chúng tôi cũng không phát hiện ra..
Nhưng tính toán thời gian cũng đã gần một tháng, sao lại trùng hợp bị Thẩm Nam Tự nhặt được đúng hôm nay… Tôi thừa nhận mình không nói với Thẩm Nam Tự, là nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hiện tại chính cậu ta đã phát hiện, tôi cảm thấy cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm.
Tôi bình tĩnh thừa nhận, Thẩm Nam Tự cau mày hỏi: “Khi nào?”
“Không lâu, khoảng một tháng trước lúc mới quay về.” Tôi nói.
Thẩm Nam Tự sửng sốt một chút, giống như không thể tin được tôi và Phó Chi Hành lại giấu diếm cậu ta lâu như vậy. Thẩm Nam Tự nhìn chằm chằm tôi hỏi: “Cho nên anh… Hai người đã kết hôn rồi sao?”
“Rất lạ sao?” Phó Chi Hành chắn trước mặt tôi, hờ hững nói với Thẩm Nam Tự: “Tôi và Thời Lộ đã có hôn ước từ nhỏ, cũng đã sớm đính hôn, kết hôn cũng chỉ là chuyện sớm muộn, những chuyện này cậu không phải đều biết sao?”
“Đúng là tôi biết.” Thẩm Nam Tự quay sang Phó Chi Hành: “Tôi biết với việc tôi không chấp nhận nó có mâu thuẫn với nhau sao?”
“Nếu cậu không chấp nhận, trước đây cậu nên rời khỏi Tiểu Lộ.” Phó Chi Hành đi tới trước mặt Thẩm Nam Tự, nhìn cậu ta, nói từng chữ một: “Hoặc là bây giờ rời đi cũng không muộn.”
“Dựa vào cái gì tôi phải đi?” Thẩm Nam Tự không hề nhượng bộ: “Tôi yêu anh ấy hơn anh, chung thủy hơn anh. Nếu không phải hai người có hôn ước, anh nghĩ mình xứng đáng đứng ở đây sao? Các người ở với nhau nhiều năm như vậy, thậm chí anh ấy còn không có thích anh, một chút cũng không có!”
Từ góc độ của tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Phó Chi Hành nhưng có thể thấy rõ hốc mắt Thẩm Nam Tự đang đỏ bừng vì kích động, gân xanh dưới da mơ hồ hiện lên.
So ra thì Phó Chi Hành bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí còn có thể nói là hờ hững.
“Em ấy có thích cậu sao?” Phó Chi Hành nhẹ nhàng hỏi: “Cậu sẽ không cho là, cảm thông và cảm động là yêu đấy chứ?”
“Anh câm miệng!”
Thẩm Nam Tự vung một quyền về phía Phó Chi Hành, chỉ nghe thấy tiếng da thịt va chạm, nắm đấm của Thẩm Nam Tự bị Phó Chi Hành chặn lại giữa không trung.
“Tôi chọc vào chỗ đau của cậu, phải không?” Phó Chi Hành nói: “Cậu cho là tình yêu của cậu đáng giá mấy đồng, dựa vào cái gì để Tiểu Lộ vì cậu mà buông bỏ hôn nhân?”
Thẩm Nam Tự rất ít khi biểu hiện vẻ mất lý trí trước mặt tôi. Hôm nay có lẽ bị tin tức tôi đăng ký kết hôn kích thích, hoặc có thể bị lời nói của Phó Chi Hành chọc giận, hoặc cả hai đều phải. Tóm lại, bây giờ trông cậu ta giống như chỉ cần một cú chạm vào sẽ lập tức phát nổ.
Cậu ta tránh khỏi Phó Chi Hành, dùng sức đẩy hắn một cái: “Anh cút đi!”
Phó Chi Hành bị đẩy xém chút nữa té ngã, lần này cũng tức giận. Hắn nắm lấy cổ áo Thẩm Nam Tự kéo cậu ta lại, hung tợn nói: “Tôi cảnh cáo cậu đừng ở trước mặt Tiểu Lộ ép tôi ra tay. Muốn đánh thì theo tôi ra ngoài đánh.”
Phó Chi Hành còn chưa dứt lời, Thẩm Nam Kỳ đã đấm mạnh vào mặt hắn.
Một đấm này không kiêng kị, dùng hết sức lực đánh vào xương gò má của Phó Chi Hành. Tôi không ngờ Thẩm Nam Tự ra tay tàn nhẫn như vậy, nhất thời sững sờ tại chỗ, tâm trạng theo đó căng thẳng, đợi đến khi phản ứng lại, cú đấm thứ hai của cậu ta đã được vung ra.
“Dừng tay!”
Tôi theo bản năng xông tới kéo Phó Chi Hành ra rồi cản trước mặt Thẩm Nam Tự. Tôi thấy đồng tử Thẩm Nam Tự chợt co rút, nắm đấm cứng rắn vung ra bị ép dừng lại, chỉ thiếu chưa đến một centimet là chạm vào mặt tôi.
“Cậu điên rồi?!” Trái tim tôi vẫn còn sợ hãi, hơi thở cũng trở nên không ổn định.
Phó Chi Hành vừa rồi bị đánh làm cho sững sờ, hiện tại cũng lấy lại tinh thần, nắm lấy cánh tay của tôi kéo tôi ra sau lưng, hoảng hốt hỏi: “Em không sao chứ Tiểu Lộ?”
Tôi lắc đầu, khóe mắt nhìn thấy trạng thái trên mặt Thẩm Nam Tự đã từ tức giận biến thành khó hiểu sâu sắc, giống như đang chất vấn tại sao tôi lại làm như vậy.
Thấy tôi thiếu chút nữa bị thương, sự phẫn nộ của Phó Chi Hành trong nháy mắt bị phóng đại lên gấp một vạn lần, không nói hai lời lập tức nhào về phía Thẩm Nam Tự cùng cậu ta đánh nhau.
Hai người đàn ông đỏ mắt, tôi không thể ngăn cản bất cứ ai, trong sự hỗn loạn không biết khuỷu tay ai đã đập vào vai tôi, ngay lập tức đẩy tôi ngã xuống đất, xém chút nữa chậu hoa bên tường cũng bị đổ.
Tôi sinh ra đã không chịu được đau đớn, chỉ bằng cú ngã này cũng đã khiến tôi hoa mắt, mũi chua xót suýt chút nữa rơi nước mắt. Phó Chi Hành phản ứng đầu tiên, đẩy Thẩm Nam Tự ra bước đến dìu tôi, tức giận trên mặt đều biến thành hối hận và đau lòng.
“Đụng phải ở đâu rồi cục cưng?” Hắn hoảng loạn nâng mặt tôi lên, vội vàng như thể tôi bị thương rất nặng: “Để anh xem đau ở đâu.”
Tôi không hiểu sao bị đụng trúng, hiện tại thấy hai người đều rất nóng nảy, né tránh tay của Phó Chi Hành nói: “Em không sao.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Nam Tự đang luống cuống tay chân đứng ở một bên, đại khái cũng ý thức được mình phạm sai lầm, nhưng vì còn giận nên không mở miệng xin lỗi.
Tôi tự mình chống tường đứng lên, nhìn cậu ta rồi lại nhìn Phó Chi Hành, hỏi: “Đánh đủ chưa?”
“Tiểu Lộ…”
“Không đánh đủ lăn ra ngoài đánh.” Tôi cảm thấy mệt mỏi, mất kiên nhẫn ngắt lời Phó Chi Hành: “Lúc nào đánh đủ thì trở về.”
“Anh…” Phó Chi Hành há miệng, cuối cùng vẫn không nói được gì.
“Còn cậu nữa, nhớ tôi đã nói gì với cậu không?” Tôi đi đến trước mặt Thẩm Nam Tự, nói: “Những điều nhỏ nhặt khác tôi có thể nghe theo cậu, nhưng kết hôn không phải là việc cậu nên quản. Nếu cậu gây rắc rối cho tôi vì điều này, thì tôi thà không cần cậu nữa.”
“Không được! Thẩm Nam Tự lập tức hoảng hốt, giữ chặt tôi lại nói: “Anh không thể không cần em”
Bây giờ tôi không có tâm trí để thảo luận về vấn đề này với cậu ta, rút tay ra nói: “Vậy cậu cũng đừng tái phạm nữa.”
“Nhưng em…” Nét mặt của Thẩm Nam Tự bây giờ và lúc nãy như hai người khác nhau. Sau khi cơn tức giận tan biến, trên mặt cậu ta chỉ còn lại phiền muộn: “Em biết em sai rồi, anh không cần nói, những lời như vậy được không, xin anh…”
Tôi không trả lời cậu ta, chỉ nói: “Bây giờ tôi không muốn nói đến chuyện này..”
So với Thẩm Nam Tự, Phó Chi Hành hiểu rõ tính tình của tôi hơn, biết tôi tức giận thì nói cái gì cũng sẽ không mềm lòng, vì vậy hắn khôn ngoan không đụng vào cơn giận của tôi nữa, liếc nhìn Thẩm Nam Tự nói: “Còn ở đây làm gì, nghe không hiểu sao?”
Thẩm Nam Tự hiển nhiên còn oán giận Phó Chi Hành, ánh mắt nhìn về phía hắn mơ hồ có thể thấy được địch ý, nhưng cố kị tôi, nhịn không cãi lại.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng cậu ta đã nhượng bộ, nhìn về phía tôi nói: “ Em về trước đây… Anh đừng tức giận …”.
“Ừm..” Tôi lạnh lùng nói: “Ngủ sớm đi.”
“… Vâng.”
Thẩm Nam Tự bất đắc dĩ rời đi, bóng lưng thoạt nhìn có chút cô đơn. Tôi thu hồi ánh mắt nhìn về phía Phó Chi Hành, vết thương trên mặt hắn đã bắt đầu bầm lên, xem ra rất nghiêm trọng.
Tôi vừa tức giận vừa bất lực, tức giận hỏi hắn: “Anh thấy thế nào, đau không?”
Có lẽ không ngờ tôi lại quan tâm đến hắn như vậy, Phó Chi Hành được cưng mà sợ, lắp bắp nói: “Không, anh không sao, không đau.”
Đều làm bằng da thịt, làm sao có thể không đau… Tôi thở dài, nói: “Anh tự xử lý đi.”
Phó Chi Hành đang định đồng ý,, tôi tiếp tục bổ sung: “Tối nay vào phòng sách mà ngủ.”
Không khí bỗng dưng khựng lại, Phó Chi Hành sửng sốt một chút, vừa tủi thân vừa buồn bã mở miệng: “Tiểu Lộ…”
Tôi ngắt lời hắn, lặp lại một lần: “Tối nay ngủ trong sách đi. Đừng làm phiền em nữa.”
Phó Chi Hành nhìn tôi một chút, rốt cục cũng từ bỏ: “Ừm, anh biết rồi… Ngủ ngon.”