Khi Phó Chi Hành ở nước ngoài thường hay đi nhảy dù, kinh nghiệm phong phú, theo lý thuyết cũng rất to gan, không nên lắm lời như vậy.
Nhưng bây giờ hắn lại đang quấy rầy huấn luyện viên của tôi chỉ vì muốn kiểm tra độ an toàn của tôi và các thiết bị, mà đáng nói hơn là những thiết bị đó đã bị hắn kiểm tra trên cả trăm lần, giống như có ai đó ở đây muốn giết tôi vậy.
Lúc đầu, khi phải đối mặt với độ cao hơn mười ngàn mét, tôi có chút e ngại, nhưng sau khi bị hắn luyên thuyên nói tới nói lui như vậy thì giờ tôi chỉ cảm thấy đau đầu mà thôi, đành bất lực thở dài nói: “Sợi dây này thật sự sẽ không đứt đâu và nút cũng sẽ không mở.”
Phó Chi Hành muốn mở miệng phản bác lại tôi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi lại ấm ức thu lại lời nói của mình: “Anh biết, anh chỉ là đang lo lắng lỡ đâu…”
“Nếu thật sự có lỡ đâu, luật sư sẽ đến giúp anh giải quyết tài sản của em.”
Phó Chi Hành lập tức nhíu mày: “Đừng nói nhảm!”
Tôi nhún vai, ngoan ngoãn im lặng.
Cuối cùng, Phó Chi Hành đành miễn cưỡng giao tôi cho huấn luyện viên. Về phần Thẩm Nam Tự thì bình tĩnh hơn, cậu ta lặng lẽ nắm tay tôi rồi nói: “Đừng sợ.”
Tôi quay đầu lại cười với cậu ta: “Ừm. Còn cậu, cậu thế nào?”
Thẩm Nam Tự do dự một chút, sau đó nói thật: “Em có chút lo lắng.”
Tôi nhịn không được phì cười, nhéo nhéo lòng bàn tay của cậu ta: “Vậy mà cậu còn lo cho tôi.”
Thẩm Nam Tự lộ vẻ ngượng ngùng, lỗ tai có chút đỏ, nắm chặt tay tôi không nói gì.
Tôi đã nói là không sợ nhưng khi ngồi trước cánh cửa cabin đang được mở, nhìn dưới chân là khoảng không không thấy điểm cuối, trong chốc lát tôi cũng có hơi run chân. Dù hiện tại ở Nam bán cầu đang là mùa hè ấm áp, nhưng khi lên cao nhiệt độ sẽ xuống rất thấp, tôi đã thay quần dài cùng áo khoác nhưng vẫn cảm thấy tay chân rất lạnh, không biết là do lạnh hay hay do sợ hãi.
Huấn luyện viên hỏi tôi đã sẵn sàng chưa, tôi quay lại thì thấy Phó Chi Hành và Thẩm Nam Tự đứng phía sau nhìn tôi, một người lo lắng căng thẳng, còn người kia thì điềm tĩnh dịu dàng. Cả hai ánh mắt đều cùng một rơi vào trên người tôi, cho tôi cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Tôi nhìn lại huấn luyện viên: “Yeah, ready.”
Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng, trong nháy mắt rơi xuống thì hãy nhớ tới người quan trọng nhất đời mình.
Tôi nhắm mắt lại, trong hàng chục giây trước khi chiếc dù mở ra, tiếng gió rít bên tai, mọi thứ khác trên thế giới này đều bị chặn lại khỏi ý thức tôi. Trong đầu của tôi xuất hiện khuôn mặt của cha mẹ, sau đó là Phó Chi Hành và Thẩm Nam Tự. Từng chút ký ức vụt vặt khi ở cạnh Phó Chi Hành hơn hai mươi năm qua, còn có sự lãng mạn và cảm động mà sau khi Thẩm Nam Tự xuất hiện mang đến cho tôi giống như lồng đèn kéo quân chầm chậm hiện ra trước mắt.
Tôi cứ tưởng là mình đã quên mất, không thèm để ý đến, thì ra bản thân lại nhớ rõ ràng như vậy.
Tôi mở to mắt nhìn bản thân băng qua những tầng mây, nhìn mắt đất cũng như thành một đám mây khác, bản thân ở giữa cảm giác như lọt vào sương mù. Ngoại trừ huấn luyện viên, bốn phía xung quanh trống trải không người. Tôi nhìn quanh tìm Phó Chi Hành và Thẩm Nạm Tự, mãi sau mới nhớ ra bọn họ chắc hẳn phải ở đằng sau tôi.
Thế là tôi từ bỏ ý nghĩ này, chuyên tâm thưởng thức phong cảnh phía dưới. Băng qua tầng mây không bao lâu, huân luyện viên mở dù nhảy ra, tốc độ hạ xuống lập tức chậm hơn rất nhiều, giống như từ từ trượt xuống từ trên không trung. Khoảng mấy phút sau, sông băng, núi tuyết, hồ nước, thảo nguyên thu hết vào tầm mắt, tôi bỗng nhiên hiểu ra tại sao Phó Chi Hành lại thích chơi trò này đến vậy.
Thì ra không chỉ có sự kích thích mà còn là sự cảm động thuần túy từ mạng sống và thiên nhiên.
Nhưng việc tiếp đất khó khăn hơn tôi tưởng tượng. Quán tính khiến tôi và huấn luyện viên trượt dài trên sân cỏ rồi lăn đi rất xa, cuối cùng cả hai đều ngã ngồi trên mặt đất. Có thể là vì trận hoang đường đêm qua, eo và chân của tôi đều không có sức lực, ngã trên mặt đất thật lâu không muốn đứng lên. Huấn luyện viên chắc cũng quen với tình huống này rồi, ông ấy giúp tôi nới dây an toàn và bảo tôi xoa bóp chân trước khi bước đi.
Tôi duỗi chân chống tay ra sau, ngồi trên cỏ ngửa cổ nhìn trời, cơ thể còn dư vị của cú rơi từ trên cao xuống, có chút chua xót và tê dại, cùng với ảo giác không trọng lượng.
Không lâu sau, từ xa có một người đàn ông chạy tới, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân tôi đã biết đó là Phó Chi Hành.
“Thời Lộ!” Từ xa tôi đã nghe hắn gọi tên tôi: “Em có sao không?”
Tôi quay đầu nhìn, thấy Phó Chi Hành vừa đáp xuống đã cởi đồ, tóc tai thì bù xù, áo khoác mới cởi một nửa, chạy không kịp thở.
Tôi vẫy tay với hắn, để cho hắn thấy rằng tôi vẫn ổn.
Hắn chạy tới ngồi xổm trước mặt tôi, nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên ôm lấy tôi thì thào nói: “Cục cưng…”
Tôi không biết hắn đã xảy ra chuyện gì, do dự một lúc cũng đưa tay lên ôm hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn, hỏi: “Sao vậy?”
Phó Chi Hành lắc đầu, giọng nói có chút giọng mũi không dễ nhận rai: “Không sao.”
Cứ yên tĩnh ôm nhau một lúc như vậy, hắn đột nhiên nói: “Anh yêu em.”
Tôi đoán Phó Chi Hành hoảng sợ khi nhìn tôi ngã xuống trước mặt hắn, thế là tôi cũng kiên nhẫn trấn an hắn: “Em biết. Em ở đây.”
“Đừng bỏ anh.”
“Ừm.”
Phó Chi Hành hiếm khi tỏ ra yếu đuối như vậy trước mặt tôi. Không biết có phải vì từ nhỏ đã được dặn dò “Con trai phải mạnh mẽ để bảo vệ Tiểu Lộ” hay không, hắn luôn tỏ ra mạnh mẽ và dũng cảm trước mặt tôi, dường như không điều gì có thể khiến hắn sợ hãi. Mấy lần ít ỏi bị tôi nhìn ra điểm yếu hầu như đều liên quan đến tôi.
“Anh muốn nói với em một chuyện..” Sau một hồi do dự hắn nói: “Anh đã lập lại một thỏa thuận trước hôn nhân mới…”
Thỏa thuận trước hôn nhân?
Trong trí nhớ của tôi, hình như rất lâu trước đây luật sư đã soạn một bản thảo giống như này rồi, lúc đó tôi và Phó Chi Hành đều cảm thấy không có vấn đề gì.
Giống như không biết phải mở miệng thế nào, Phó Chi Hành đang nói giữa chừng thì ngừng lại. Vừa vặn Thẩm Nam Tự cách đó không xa cũng đã đáp xuống. Cậu ta cởi bỏ trang bị chưa kịp đứng vững đã chạy nhanh về phía tôi.
Phó Chi Hành nhìn thấy cậu ta, nữa câu còn lại cũng không thốt ra được, buồn bực nhẫn nhịn hồi lâu, thở dài nói: “Chúng ta trở về rồi nói.”
Phó Chi Hành nói xong thì lập tức buông tôi ra, nắm lấy tay tôi, kéo tôi từ trên mặt đất dậy rồi ôm lấy tôi. Lúc này Thẩm Nam Tự đi tới, hỏi cùng một câu với hắn: “Anh có sao không?”
“Ừm.” Tôi hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao?”
“Vui lắm..” Thẩm Nam Tự nở một nụ cười vừa trong trẻo vừa sạch sẽ: “Rất kích thích.”
Từ xa, Chu Hàng và những người khác cũng lần lượt hạ cánh, mọi người cùng hẹn nhau đến một thị trấn gần đó để ăn đặc sản địa phương sau khi nhảy dù. Chu Hàng ở xa xa vẫy tay với tôi, ra hiệu chúng tôi trở về thay đồ.
“Lúc vừa nhảy ra ngoài, trong đầu của em toàn là hình bóng anh..” Thẩm Nam Tự vừa nhìn tôi vừa nói: “Trước kia và bây giờ, mỗi một lần gặp mặt em đều nhớ rõ.”
“Em vốn tưởng rằng có thể gặp lại anh, ở bên cạnh anh, cả đời này cũng không hối hận. Nhưng trong nháy mắt nhảy xuống kia, em mới nhận ra em đã gặp anh quá ít, có rất nhiều tiếc nuối.” Cậu ta khẽ thở dài, trên mặt thoáng hiện lên vẻ phiền muộn, nhìn về phía xa xăm như đang nói với chính mình: “Mãi mãi ở bên nhau là tốt rồi.”
Tôi không nói gì, Phó Chi Hành ở bên kia cũng vậy.
Hôm nay, Phó Chi Hành có chút lơ đễnh, có lẽ còn đang suy nghĩ nửa câu chưa kịp nói kia.
Tôi nhìn Thẩm Nam Tự, bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Sau lưng cậu ta là bầu trời trong lành vô tận cùng những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa phản chiếu những tia sáng nhỏ trong mặt trời.
“Ừ.” Tôi mỉm cười nói với cậu ta, không chắc câu này là đang nói với cậu ta hay với chính mình: “Sẽ ở bên nhau.”