Kem ly…?
Chủ đề câu chuyện biến đổi quá nhanh, tôi nhìn điện thoại, nhíu mày một hồi mới trả lời: [Tàm tạm.]
Thế là Con Thỏ nhanh chóng gửi cho tôi bức ảnh và địa chỉ của cửa hàng, lại hỏi tôi thích ăn vị gì.
…
Tôi kiên nhẫn trả lời: [Vani.]
[Tôi cũng thích Vani.] Con Thỏ nói.
Thảo luận xong vấn đề kem ly, cuối cùng Con Thỏ cũng an tĩnh.
Phó Chi Hành không ở đây tôi có chút không quen. Hôm nay tan làm sớm, xém chút nữa tôi đã thuận tay nhắn tin cho hắn hỏi tối nay ăn cơm ở đâu, lúc cầm điện thoại lên mới nhớ ra hắn đã đi công tác mấy ngày nay.
Quay trở lại wechat, trong khung chat có chữ Con Thỏ trên màn hình, địa chỉ cửa hàng kem mà cậu ta gửi hình như gần trường đại học A. Tôi suy nghĩ một lát, có lẽ nên thử xem sao.
Nhưng điều tôi không ngờ là mình sẽ gặp nhân viên phục vụ quán cà phê đó.
Một cửa hàng kem không thể gọi là “cửa hàng”, không có mặt tiền, chỉ có một cửa sổ sát đất và một tủ đông chứa đầy các loại kem đầy đủ màu sắc.
Nhân viên phục vụ kia đã thay đồng phục của quán cà phê, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần tây đen, đang lấy một cây kem màu hồng vị dâu tây từ nhân viên bán hàng phía sau cửa sổ. Trong lúc vô tình quay đầu lại cậu ta nhìn thấy tôi, có hơi ngẩn ra sau đó khẽ gật đầu.
Mái tóc của cậu ta đen tuyền khiến làn da trắng càng thêm nổi bật. Mặc dù được bao phủ bởi ánh hoàng hôn ấm áp nhưng cả người cậu ta vẫn toát ra khí chất lạnh lùng, xa lánh khiến người ta nghĩ đến hình dung “khó theo đuổi” trong miệng Phó Chi Hành.
Tôi cũng khẽ gật đầu với cậu ta, sau đó đi đến bên cửa sổ yêu cầu một viên kem vani.
“Anh muốn để trong hộp hay là ốc quế?” Nhân viên bán hàng hỏi.
Qua khóe mắt, tôi nhìn thấy nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa, vừa ăn kem vừa đợi xe buýt, nói: “Ốc quế đi.”
Nghĩ kỹ lại, tôi gặp cậu ta ở đây cũng không có gì ngạc nhiên. Con Thỏ thích ăn kem ở đây có lẽ là bởi vì người cậu ta thích thường xuyên tới đây.
Xe tôi đậu bên kia đường. Lúc tôi cầm cây kem đi lấy xe đi ngang qua nhân viên phục vụ, cậu ta lại nhìn thấy tôi, lễ phép nói “Tạm biệt”.
Cây kem màu hồng ăn dở trong tay cậu ta nhìn có chút lạc lõng, tôi cũng mỉm cười với cậu ta, nói: “Tạm biệt.”
Ngồi trong xe tôi vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp kia từ trong gương chiếu hậu, tựa như một gốc cây thủy sam tươi trẻ bị ánh trời chiều đổ một cái bóng thật dài. Lần đầu tiên tôi muốn chủ động bắt chuyện với Con Thỏ để nói với cậu ta hôm nay không đến mua kem, để lỡ mất một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn nhịn được, sợ rằng cái máy hát Con Thỏ không dừng lại được.
Không ngờ rằng rất nhanh, buổi chiều ngày hôm sau, tôi lại gặp được nhân viên phục vụ kia.
Lần này cậu ra vẫn bị ông chủ phái đi giao cà phê, tự mình chạy mấy chuyến mới đưa hết cà phê, cuối cùng một mình vào văn phòng của tôi, giao một ly cà phê và một chiếc cupcake vị Vani.
“Đây là sản phẩm mới của tiệm chúng tôi.” Cậu ta nói.
“Ông chủ của cậu mở một cái bếp nhỏ cho tôi thế này, nhân viên của tôi chắc sẽ có ý kiến mất.” Tôi nói.
Nhân viên phục vụ biết tôi đang nói đùa, cười nhạt không nói gì. Hôm nay Phó Chi Hành không có ở dây, ánh mắt của cậu ta có vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Từ đó tôi có thể phán đoán cậu ta không thích Phó Chi Hành, thậm chí rất có thể, cậu ta không thích đàn ông.
Tôi thầm mặc niệm ba giây thay Phó Chi Hành.
Nhân viên phục vụ còn chưa đi, tôi nhớ tới cuộc gặp tình cờ ngày hôm qua, thuận miệng hỏi: “Cậu đang học ở đại học A à?”
“Vâng.” Cậu ta gật đầu, “Năm ba đại học.”
–Năm ba đại học. Tôi tính một cái, mười chín hoặc có lẽ hai mươi tuổi, còn rất trẻ. Phó Chi Hành quả nhiên là đồ vô liêm sỉ.
Tôi suy nghĩ một lúc, hỏi: “Năm ba đại học đã có thể tìm một số công việc thực tập rồi đúng không?”
“Vâng, tôi đã tìm một công ty luật, khai giảng xong sẽ đi thực tập ở đó.” Nhân viên phục vụ trả lời.
“Cậu học Luật à? Khoa Luật ở đại học A hình như rất lợi hại.”
Cậu ta lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Cảm ơn anh.”
Trên người nhân viên phục vụ có một loại khí chất thu hút người khác khó tả. Cho dù cậu ta lạnh lùng kiệm lời cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy bài xích.
Không thể không nói Phó Chi Hành có con mắt nhìn rất tốt, luôn có thể chọn ra người nổi bật nhất trong đám đông, mặc dù trên thực tế phần lớn hắn chỉ nhìn mặt.
Trước khi rời đi, nhân viên phục vụ lịch sự nói với tôi rằng bánh cupcake mới nướng sẽ ngon hơn, nếu có thời gian có thể đến tiệm nếm thử và tôi đã đồng ý.
Bóng lưng của cậu ta khiến tôi nhớ đến cái nhìn vội vàng trong gương chiếu hậu ngày hôm qua. Điều khác biệt là hôm nay cậu ta mặc đồng phục của quán cà phê, vòng eo càng thêm rõ ràng.
Ánh mắt của tôi không tự giác dừng trên lưng cậu ta, sau đó hướng xuống phía dưới là một đôi chân dài thẳng tắp.
Mọi người đều bị thu hút bởi những thứ đẹp đẽ. Mãi đến khi cậu ta rời khỏi văn phòng, tôi mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục công việc của mình.
Lúc cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy trên màn hình di động lại nhảy lên tin nhắn của Con Thỏ: [Anh đã đi cửa hàng kem ly tôi nói ngày hôm qua chưa?]
Tôi bất đắc dĩ cười cười, trả lời: [Đi rồi.]
[Ngon đúng không?] –Tiếp theo tin nhắn này là một biểu tượng cảm xúc con thỏ tự mãn.
[Ngon]
[Hôm qua quên nói với anh, nhất định phải ăn kem ốc quế, kem ốc quế là món ngon nhất.]
[Ừm, tôi gọi rồi]
[Vậy được rồi. Anh gọi hương Vani à?]
[Đúng vậy.]
[Thật ra vị hạt dẻ và dâu tây cũng rất ngon.]
[Lần sau tôi thử xem.]
Cuộc nói chuyện trên màn hình vô cùng nhàm chán và ngây thơ, tôi kiên nhẫn nói chuyện xong, thậm chí còn sinh mong muốn muốn nếm thử kem ốc quế vị dâu. Không biết là vì Con Thỏ đề cử, hay là vì nhớ đến que kem trên tay nhân viên phục vụ ngày hôm qua.
Mùa Hè đi qua, trời càng ngày càng tối sớm, mới hơn sáu giờ đã tối kịt. Cả ngày hôm nay, ngoại trừ lúc nghỉ trưa Phó Chi Hành nhắn tin cho tôi hỏi trưa nay ăn gì thì không tiếp tục tìm tôi nữa. Tôi nghĩ là hắn bận rộn cũng không quấy rầy hắn, tan tầm rời công ty sau đó trở về nhà.
Gần đây tôi băn khoăn không biết có nên nuôi thú cưng ở nhà hay không, nếu không thì ngôi nhà to lớn này lúc nào cũng trống trải và vắng lặng, có vẻ rất quạnh quẽ.
Nhưng tôi và Phó Chi Hành đều sợ phiền phức. Nuôi thú cưng phải làm bạn với chúng, chúng tôi không có thời gian cũng không có kiên nhẫn. Nếu thuê người chuyên môn dẫn chó mèo đi dạo thì hình như lại chệch hướng với ý định nuôi thú cưng ban đầu.
Thế là tôi ngâm trong bồn tắm, cầm điện thoại lên tìm “Nuôi thú cưng gì thì tương đối bớt lo?”
Đang lướt các trang web, trên màn hình nhảy lên khung chat.
Con Thỏ: [Lần này thì chắc anh tin rồi đúng không?]
Con Thỏ: [Hình Ảnh]
Nhìn thấy có hình ảnh, trực giác của tôi nói rằng Con Thỏ lại chụp lén Phó Chi Hành nhưng theo lý thuyết Phó Chi Hành không có đang ở thành phố A. Cho nên không phải Con Thỏ bám theo Phó Chi Hành đến thành phố G đây chứ?
Tôi nhấn vào khung chat. Bức ảnh rất mơ hồ. Có thể nhận ra lờ mờ dưới ngọn đèn đường là lối vào của quán cà phê. Phó Chi Hành đang dựa vào xe, giấu một bông hồng màu đỏ đầy tục khí sau lưng, mà người đối diện hắn dường như không hoan nghênh vị khách không mời mà đến này cho lắm. Lông mày nhíu chặt, bức ảnh chất lượng thấp như vậy cũng không thể che giấu được sự bài xích và mất kiên nhẫn trong mắt cậu ta.
Phó Chi Hành đã về rồi? Lại không nói cho tôi biết trước.
Tôi mất tập trung trong giây lát, ánh mắt bị thu hút bởi nhân viên phục vụ trong bức ảnh. Cậu ta đã thay đồng phục quán cà phê, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và sạch sẽ, mái tóc đen bị gió đêm thổi tung có hơi loạn, như thiếu niên trong một bộ phim thanh xuân vườn trường.
Tôi vẫn nghĩ một người như vậy nên phối cùng một đóa hoa diên vĩ trắng. Hoa hồng quá nồng cháy, không thích hợp với cậu ta.
Tôi lấy lại tinh thần, nhìn thấy Con Thỏ gửi tin nhắn mới: [Đừng tự dối lòng nữa.]
Tự…dối lòng? Xém chút nữa tôi không nhịn được cười, lắc đầu trả lời một tin: [Đã biết.]
Chỉ sợ trong lòng Con Thỏ, tôi đây là người luyến ái não mù quáng tin vào đàn ông, thậm chí có thể giúp vị hôn phu giải vây chuyện ngoại tình.
Điều này cũng không hoàn toàn sai. Đương nhiên tôi có thể dễ dàng tha thứ Phó Chi Hành ngoại tình, thậm chí có thể giúp hắn duy trì hình tượng trước mặt cha mẹ tôi bởi vì tất cả những gì tôi muốn là một cuộc hôn nhân đôi bên cùng có lợi và một người bạn đời trên danh nghĩa. Là Phó Chi Hành hoặc là ai khác, với tôi mà nói không có gì khác nhau.
Chẳng qua tôi vẫn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến vị công dân đầy nhiệt tình này: [Cảm ơn cậu.]
Dường như Con Thỏ hiểu lầm tôi kiệm lời ít nói, nhanh chóng nhắn lại: [Anh… có ổn không?]
[Có phải tôi trực tiếp quá không?]
[Anh không sao chứ?]
[Có cần tôi trò chuyện với anh không?]
…
Tôi bước ra khỏi phòng tắm, mặc áo ngủ vào, nhìn xuống thì thấy trên điện thoại có một loạt tin nhắn từ Con Thỏ. Tôi nghi ngờ nếu mình không trả lời lại thì cậu ta sẽ gọi cảnh sát báo tôi đã tự sát tại nhà riêng.
Nhưng cùng lúc đó tôi lại cảm thấy một chút vi diệu. Lúc cậu ta chụp bức ảnh này rồi gửi cho tôi chẳng lẽ không có nghĩ tới phản ứng của tôi sao?
[Tôi không sao.] Tôi nói.
Vừa nhắn tin xong thì trong phòng khách truyền đến âm thanh mở cửa. Tôi đi ra ngoài, Phó Chi Hành một thân đầy hơi lạnh của đầu thu đi vào, trông thấy tôi hơi giật mình, hỏi: “Cục cưng chưa ngủ à?”
“Chưa.” Tôi không lộ ra vẻ gì, hỏi: “Sao anh đột nhiên quay về?”
Phó Chi Hành đi tới, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hoàn mỹ: “Nhớ em nên quay về.”
Đôi mắt của hắn rất sáng, giống như trời sinh có một loại ma lực khiến lời nói dối trở thành hiện thực. Tôi vô tình cúi xuống, nhìn thấy tay hắn không có đeo nhẫn.