Bởi vì mệt mỏi rã rời nên tôi ngủ rất lâu, lúc trưa ngày hôm sau tỉnh lại Thẩm Nam Tự không còn ở đây nữa.
“Trưa cậu ta có tiết, anh bảo tài xế đưa cậu ta về trường học rồi.” Phó Chi Hành nói: “Nhìn thấy em vẫn còn ngủ nên không để cậu ta làm phiền em.”
“Ừm…” Tôi mơ mơ màng màng ngáp một cái. Lấy điện thoại ra nhìn dòng tin nhắn hai tiếng trước của Thẩm Nam Tự: [Em về trường trước đây.]
Tôi trả lời lại một chữ “Được” rồi bỏ điện thoại xuống. Cảm giác thấy chân và eo mỏi nhừ thế nên không nhịn được mà thở dài một cái.
“Sao vậy, không thoải mái à?” Phó Chi Hành nhạy bén chú ý đến từng hành động nhỏ của tôi. Bàn tay lớn nắm chặt chân tôi rồi xoa bóp. Vừa bị hắn chạm vào, tiếng hô hấp vừa nãy biến thành một nửa là âm thanh thở hổn hển, nửa là âm thanh đau buốt rồi lọt vào không khí.
Động tác của Phó Chi Hành ngừng lại, than thở nói: “Bé cưng, em đừng phát ra kiểu âm thanh này…”
So với cái này…
“Anh đừng có gọi em như vậy.” Tôi nói.
“Tại sao?” Phó Chi Hành không hiểu.
“Rất kỳ cục.”
“Một chút cũng không…” Phó Chi Hành đang nói thì nhìn thấy biểu cảm của tôi, lời chưa kịp nói đến miệng thì đã lái sang câu khác: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Sự nhẫn nhịn của tôi đối với hắn đã từ cục cưng rồi đến vợ. Lần này đồng ý “Bé cưng” nữa thì không biết lần sau lại là cái gì.
Tôi rút chân lại, tự mình xoa vài cái rồi hỏi: “Anh không đi làm à?”
“Không đi.” Phó Chi Hành nói: “Em ở nhà, anh đâu còn tâm trạng đi làm.”
Sau khi bác trai Phó xuất viện, Phó Chi Hành cũng không còn lý do nào để bắt buộc đến công ty nữa. Và công việc mà hắn đảm nhận cũng không quá cần thiết hắn ngày nào cũng ở văn phòng. Tôi gật đầu ồ một tiếng rồi không hỏi gì nữa.
Một trận mưa lớn mang mùa thu ở thành phố đi mất, nhiệt độ không khí giảm mạnh, lá ở cây bên vệ đường đều rụng sạch. Đứng trên lầu nhìn xuống hai chú chó con thường vui đùa trong bãi cỏ, mỗi con mặc một bộ quần áo nhỏ sặc sỡ trông có vẻ rất ngộ nghĩnh và đáng yêu.
Con chó phốc sóc nhỏ màu trắng mặc một cái áo gilê màu hồng, đi vòng vòng con lớn hơn một chút giống như một quả bóng bằng len đang lăn qua lăn lại vậy. Tôi đứng bên cửa sổ nhìn rất lâu, cho đến khi chủ nhân bọn nó đến dẫn bọn nó về nhà.
Không chú ý Phó Chi Hành đã qua đây từ lúc nào, ôm chặt tôi từ phía sau rồi thuận tiện khoác cho tôi một tấm chăn, nói: “Nhiệt độ giảm rồi.”
“Không lạnh.” Tôi nói.
Hắn xoay vai của tôi qua, nói: “Còn xem chó con, có anh còn chưa đủ sao?”
“Anh cũng không phải…”
“Anh có thể.” Hắn cắn nhẹ lên chóp mũi tôi một cái: “Gâu.”
Tôi hơi giật mình một chút, vừa bất lực vừa muốn cười: “Anh mấy tuổi rồi?”
“Hai mươi tám tuổi.” Phó Chi Hành nâng đùi của tôi lên rồi ôm tôi lại để tôi ngồi trên cánh tay của hắn: “Thân thể cường tráng, tinh lực dồi dào. Ít nhất còn có thể dùng tới ba mươi năm.”
“?” Tôi phản ứng chậm chạp, phát hiện có gì đó ở bên dưới đụng vào tôi: “Anh nói bậy gì vậy.”
“Không nói bậy.” Tay của Phó Chi Hành men theo lưng quần của tôi mà trượt vào trong, cố ý hạ thấp giọng nói: “Để anh xem xem Tiểu Lộ bé nhỏ nghỉ ngơi có tốt không.”
…
Tôi biết ngay, hắn trông có vẻ không rộng lượng như vậy đâu.
Chỉ có hai người chúng tôi, hắn không kiêng nể bất kì cái gì, nói ra rất nhiều lời đê tiện chẳng biết học từ đâu ra. Tôi vừa hận không thể bịt chặt tai lại, vừa thành thật mà làm ra phản ứng khiến người khác thấy xấu hổ.
Trong lúc nghỉ ngơi, Phó Chi Hành nhận được một cuộc gọi.
“Bận cái gì đó?” Giọng của Chu Hàng vang lên từ ống nghe điện thoại: “Gọi biết bao nhiêu cuộc rồi mà không bắt máy.”
Phó Chi Hành đang quỳ ở cuối giường, nghiêng đầu rồi đặt điện thoại lên vai, cắn mở một cái bao cao su, vừa đeo vừa nhìn tôi một cái, khẽ giọng cười: “Bận làm chó cho hoàng tử nhỏ.”
Giọng của hắn vừa khàn vừa trầm, còn chưa đụng đến tôi đã khiến eo của tôi mềm nhũn giống như có thứ gì đó đang tan ra bên trong cơ thể vậy.
“… Mẹ kiếp.” Chu Hàng bên đó thầm chửi một tiếng: “Có nhàm chán quá không vậy?”
“Có chuyện gì thì nói đi..” Phó Chi Hành không có nhẫn nại nhiều như vậy, miệng thì đối phó Chu Hàng, mắt thì lại nhìn tôi một cách đăm chiêu.
“Không có gì, hỏi cậu và hoàng tử nhỏ nhà cậu, gần đây rảnh không ra ngoài tụ họp đi.”
“Được thôi.” Phó Chi Hành miễn cưỡng nói: “Gửi địa chỉ qua đi, cúp trước đây.”
Hắn vứt điện thoại xuống, nắm lấy mắt cá chân của tôi dùng lực mà kéo mạnh, trực tiếp lôi tôi từ đầu giường xuống người hắn. Bất thình lình phần lớn cơ thể của tôi lơ lửng trên không trung. Theo bản năng tôi phát ra một tiếng hét ngắn, vùng vẫy đá hắn vài cái định thoát khỏi.
“Đừng nghịch ngợm mà cục cưng.” Phó Chi Hành nắm chặt hai đầu gối của tôi bằng hai tay, nhẹ nhàng mở đùi tôi ra rất dễ dàng: “Em càng chống cự anh càng hưng phấn.”
Tôi biết lời hắn nói là thật, bởi vì ngay lúc này có thứ gì đó cứng và nóng hơn so với bình thường đang nẹp vào tôi.
“Hôm nay không làm người nữa.” Hắn dùng lực làm cong eo, ghé vào tai tôi khẽ nói: “Làm chó của cục cưng.”
…
Sự đố kị và dục vọng bị dồn nén cả ngày hôm nay của Phó Chi Hành đều bị hắn xả lên người của tôi. Có đôi lúc tôi thậm chí có hoài nghi, hắn muốn cùng đến chỗ chết với tôi bằng cách này.
May mà rốt cuộc hắn không nỡ, một giây trước khi tôi ở bên bờ vực của sự sụp đổ thì hắn đã bỏ cái tay đang kiềm chế tôi ra.
Sau khi giây phút lơ đãng dài đằng đẵng qua đi, tôi nằm trên giường nhìn lên trần nhà thở còn không ra rơi, trước mắt cũng có một mảng gì đó nhòe nhòe.
Phó Chi Hành biết lần này bản thân làm hơi quá đáng, chủ động quỳ xuống rồi ôm tôi trong vòng tay. Hắn giúp tôi lau đi những giọt nước mắt trên mặt, vỗ lưng tôi an ủi nói: “Cục cưng đừng khóc, anh sai rồi.”
“Phó Chi Hành…” Tôi có hơi bất lực mà bấu chặt lấy lưng của hắn: “Anh đừng nghĩ đến việc chạm vào em lần nữa.”
“Đừng mà.” Giọng của Phó Chi Hành rõ là hoảng sợ rồi: “Anh biết lỗi rồi, lần sau cũng không dám nữa.”
Bây giờ những lời hắn nói một chữ tôi cũng không tin, tôi nhắm nghiền mắt lại, dùng chút sức lực cuối cùng cắn vào bả vai hắn, dùng lực răng cắn mạnh lưu lại hai hàng dấu vết rất sâu.
Phó Chi Hành hít một hơi thật sâu, giữ im lặng mà chịu đựng sự trút giận của tôi, ngược lại còn dỗ dành tôi nói: “Đỡ chút nào chưa? Nếu chưa thì đổi sang cắn bên còn lại?”
“… Cút.”
“Vậy thì không được, anh cút rồi ai phục vụ em?” Hắn bất chấp mà luồn tay qua đầu gối rồi ôm tôi lên: “Đi, đi tắm thôi.”
Sau đó ở trong phòng tắm lại làm lần nữa, lần này Phó Chi Hành không có vội vàng như vậy, mà giống như ăn no rồi đang thưởng thức món tráng miệng. Không vội vàng mà giày vò tôi từ từ, thời gian của quá trình đó kéo dài đến vô hạn.
Toàn thân tôi được ngâm trong nước đến mềm nhũn, bất lực mà bấu vào vai hắn, ngẩng đầu lên hít thở một cách khó khăn.. Hắn đỡ lấy eo tôi, nhẹ nhàng cắn vào cổ tôi, khẽ giọng lẩm bẩm nói ở bên tai. Có những lời tôi không nghe rõ, có những lời tôi lại nghe rất rõ.
Ví dụ như “Anh yêu em”.
Và ví dụ như “Anh mãi mãi yêu em”.
Mãi mãi… Trong ánh đèn màu vàng ấm áp và hơi nước mờ ảo, tôi không nhìn rõ được mặt của Phó Chi Hành nhưng lại có thể nhớ đến dáng vẻ lúc hắn nói ra hai chữ này.
Nghiêm túc, thành kính, nồng cháy. Toàn bộ ánh mắt đó chỉ chú ý có mỗi mình tôi, dường như nhịp tim và mạch đập cũng bị tôi thao túng.
Tôi không nên phân tâm ngay lúc này nhưng tôi nghĩ đến rất lâu, rất lâu về trước hắn cũng đã nói rất nhiều lần từ mãi mãi.
“Anh mãi mãi nghe lời em.”
“Anh mãi mãi đối xử tốt với em.”
“Anh mãi mãi không làm em giận.”
“Anh mãi mãi đặt em ở vị trí số một.”
…
Đột nhiên tôi nghĩ, có lẽ thời còn trẻ cả tôi và hắn đều không phát hiện ra, từ đầu đến cuối điều hắn muốn nói đều chỉ có “Anh yêu em”.