Cả một ngày trời, Phó Chi Hành và Thẩm Nam Tư đều như vậy. Ai cũng không rời xa tôi nửa bước, không nói chuyện còn đỡ, một khi đã nói thì nhất định sẽ không tránh khỏi công kích lẫn nhau. Tôi cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung vậy, đến cuối cùng cũng không muốn nghĩ tới ai nữa, chỉ hận không thể làm cho tai mình không nghe được âm thanh mà thôi.
Buổi tối đến, tình trạng giao thông của thành phố cũng trở lại bình thường, Phó Chi Hành nhắc bảo tài xế đưa Thẩm Nam Tự về. Thẩm Nam Tự không nói gì chỉ âm thầm nhìn tôi, biểu cảm như muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
Tôi thở dài một hơi: “Trễ như vậy rồi, ngày mai rồi hẵng nói đi.”
Phó Chi Hành định nói cái gì đó thì Thẩm Nam Tự lại lên tiếng trước: “Vậy… Làm phiền hai người rồi.”
“Tiểu Lộ!” Phó Chi Hành tỏ vẻ không vui nhưng tôi không có để ý hắn.
Trước bữa tối, Thẩm Nam Tự chủ động vào phòng bếp giúp đỡ. Phó Chi Hành giận đến mức ném hết cải đang cắt dở xuống, giao cả phòng bếp cho Thẩm Nam Tự.
Tôi vốn đang dựa vào ghế sô pha xem tivi, nhìn thấy mặt Phó Chi Hành đen xịt đi ra khỏi phòng bếp, không hiểu mà nhướng mắt nhìn qua, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Phó Chi Hành nói.
Tôi nhìn lại hướng phòng bếp một cái, dường như đã đoán được cái gì rồi, thuận miệng nói: “Anh đừng lúc nào cũng giận dỗi với cậu ấy.”
“Giận? Anh không đánh cậu ta là vì nể mặt em.” Phó Chi Hành hả giận một lúc: “Anh không tin em nhìn không ra, cậu ta ỷ em cưng chiều cậu ta, được voi đòi tiên hết lần này đến lần khác.”
“Anh cũng nói em cưng chiều cậu ấy.” Tôi ngồi dậy từ ghế sô pha, thản nhiên thừa nhận: “Cho nên nói đến cuối cùng, là vấn đề của em.”
Phó Chi Hành nghẹn lời một lát, mặt mũi cúi gằm xuống, cởi bỏ tạp dề rồi ném nó sang một bên. Hắn ngồi xổm xuống nắm chặt lấy tay tôi, vụng về mà giải thích nói: “Anh không phải là có ý này.”
Tôi ừm một tiếng. e b o o k t r u y e n. vn
“Anh thực sự sai rồi cục cưng, không có ý trách em đâu.” Hắn liên tục giải thích giống như một đứa trẻ mà lay lay tay tôi: “Cục cưng, Lộ Lộ, tiểu tổ tông à…”
“… Được rồi.” Tôi bất lực nói: “Anh đứng dậy đi.”
Phó Chi Hành không nhúc nhích, cứ giữ tư thế này ôm chặt lấy tôi, đầu chôn vào giữa eo tôi, nói: “Chỉ là anh nhịn không được sự đố kị.”
“Em biết.” Tôi nói.
“Đương nhiên anh hy vọng em vui vẻ, anh hy vọng em vui vẻ hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Chỉ cần em thích, như thế nào cũng được hết.” Giọng của hắn nghe có vẻ hơi ủ rũ: “Nhưng có lúc anh không thể kiểm soát được bản thân, ghét những người đến gần em.”
Tôi không có nói gì mà chỉ nhìn Phó Chi Hành, đột nhiên nhớ lúc trước trong sách từng đọc được một điểm đặc biệt của tình yêu là nó có tính chiếm hữu.
Cho nên yêu có thể vị tha, nhưng tình yêu thì không thể.
Tôi có thể chấp nhận được người khác ở bên cạnh Phó Chi Hành, cũng không để tâm vòng xã hội của Thẩm Nam Tự như thế nào, có lẽ là vì tôi không đủ yêu bọn họ.
Nhưng tôi không chắc chắn tính chất biệt lập của tình yêu có phải là từ hai phía hay không. Nếu như vậy, có nghĩa là một người không thể yêu cùng lúc hai người.
“Cục cưng, em đang nghĩ gì vậy?” Phó Chi Hành cất tiếng ngắt ngang sự mất tập trung của tôi. Tôi thu ánh mắt lại, nhìn hắn đang mở to mắt nhìn tôi, tay đang nhẹ nhàng bóp nhẹ ngón tay của tôi.
“Không có gì.” Tôi phân tâm cười cười.
Phó Chi Hành nhìn tôi cả buổi, thở nhẹ một cái: “Tại sao anh cảm thấy… Em nhẫn nại với Thẩm Nam Tự hơn anh rất nhiều.”
Trong giọng điệu của hắn không có sự tức giận, chỉ có một chút không hiểu và tủi thân, tôi không khỏi vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười , thuận tay xoa tóc hắn nói: “Đó có gì đâu để so sánh.”
“Chẳng qua là cậu ta nhỏ hơn anh mấy tuổi.” Phó Chi Hành như không muốn tha thứ, hình như cuối cùng đã tìm được lý do để dèm pha Thẩm Nam Tự: “Trẻ tuổi cũng không hiểu chuyện, kỹ thuật lại kém, không biết có gì tốt. Mặt mày đẹp trai hả? Người đẹp trai hơn cậu ta ở khắp nơi, em thích kiểu này thì cho anh thời gian một ngày anh có thể tìm cho em hai trăm người như vậy.”
Thấy hắn càng nói càng không biết gì, tôi nhịn không được mà ngắt ngang, hỏi: “Tại sao hai trăm người kiểu vậy thì được, một người Thẩm Nam Tự thì không được?”
“Bởi vì…” Phó Chi Hành nghẹn lời rồi.
Trôi qua rất lâu, hắn cam chịu nói: “Bởi vì anh có thể nhìn ra, cậu ta rất thích em… Hai trăm người kiểu như vậy cũng nhất định không bằng Thẩm Nam Tự thích em.”
“Anh sợ e bị cậu ấy lay động?” Tôi hỏi.
“Lẽ nào không có sao?” Phó Chi Hành nhìn tôi, trong biểu cảm ẩn chứa sự phiền muộn: “Cảm động cũng tốt, thích cũng tốt. Tóm lại cậu ta trong lòng em không giống nhau.”
Tôi nghĩ tới nghĩ lui: “Có lẽ vậy. Nhưng sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa em và anh.”
“Sao lại không chứ, đã ảnh hưởng rồi!” Phó Chi Hành lại bắt đầu nổi khùng: “Từ trước đến giờ em sẽ không do dự chuyện kết hôn.”
Bây giờ hắn rất giống một đứa trẻ vô lý nghịch ngợm, lúc trước tôi không phát hiện ra thì ra hắn có thể trẻ con như vậy.
“Không phải do dự, chỉ là anh hỏi bất ngờ quá, em chưa chuẩn bị được.” Tôi nhẫn nại nói.
“… Vậy em vẫn sẽ kết hôn với anh chứ?” Giọng điệu Phó Chi Hành yếu xuống, mở mắt to tròn nhìn tôi hỏi.
“Ừm.” Tôi gật đầu
“Em nói rồi đó.” Hắn lại ôm chặt tôi lần nữa: “Những chuyện khác có thể tùy ý em, nhưng còn chuyện kết hôn không thể thương lượng.”
“… Em biết rồi.”
Nói xong câu đó Phó Chi Hành cuối cùng cũng yên tâm rồi, an lòng mà ôm tôi rất lâu. Cho đến khi Thẩm Nam Tự làm xong bữa tối, bưng ba món và một món canh lên bàn ăn.
Món ăn đều là những món đơn giản thường ngày, Thẩm Nam Tự cởi bỏ tạp dề, xấu hổ nói: “Ngại quá, em không rành nguyên liệu cao cấp lắm.”
“Không sao đâu.” Tôi kéo ghế ngồi ra ngồi xuống: “Như vậy cũng được rồi.”
Phó Chi Hành đi sau lưng tôi, khịt mũi nhẹ một tiếng.
Có lẽ là vì đoạn đối thoại lúc nãy, trên bàn ăn xuất hiện sự yên tĩnh hiếm thấy. Phó Chi Hành không còn có cố ý gây chuyện, Thẩm Nam Tự cũng không chủ động khơi chuyện.
Tôi đoán hai người đấu đá nhau cả ngày cũng đã mệt rồi. Cứ cãi vã như vậy, đừng nói tôi cảm thấy phiền mà bản thân bọn họ cũng cảm thấy chán.
Ăn xong nhân lúc Phó Chi Hành thu dọn bàn ăn, Thẩm Nam Tự âm thầm kéo tay của tôi, dáng vẻ như có điều gì muốn nói.
Tôi xoay đầu sang nhìn cậu ta: “Sao vậy?”
Cậu ta do dự rất lâu, dường như lời tiếp theo cần có sự dũng cảm rất lớn mới có thể nói ra được, đến cả tai cũng đỏ ửng cả lên.
“Em muốn…” Cuối cùng, cậu ta cụp mí mắt xuống, khẽ nói: “Em muốn tối nay anh ở bên em.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên Phó Chi Hành ở trong phòng bếp xông ra, giọng điệu cao hơn bình thường mấy tông: “Cậu nói cái gì!”
Câu hỏi ngược này đã tiếp cho Thẩm Nam Tự thêm can đảm, cậu ta nhìn thẳng vào Phó Chi Hành rồi nói: “Thời Lộ không phải là người của một mình anh.”
“?” Phó Chi Hành giận đến bật cười: “Cậu làm cho rõ, đây là nhà của tôi.”
“Hai người vẫn chưa kết hôn.” Thẩm Nam Tự nói.
“Con mẹ nó…”
Thấy sắp đánh nhau, đầu tôi như nổ tung rồi cản lại trước mắt Phó Chi Hành, hỏi: “Anh còn nhớ lúc trước đã nói gì không?”
Phó Chi Hành sững người một lát, có thể đang nghĩ lại lời tôi nói “Lúc trước” là khi nào.
Thế nên tôi nhắc hắn: “Chiều hôm nay.”
Hắn nói, những chuyện khác tùy ý tôi.
“Nhưng mà…” Biểu cảm Phó Chi Hành ủ rũ dần, tông giọng cũng nhỏ đi bớt. Nhưng “Nhưng mà” cái gì, hình như hắn không nói được.
“Em không có muốn làm cái gì hết.” Thẩm Nam Tự nói chen vào, nhẹ cất giọng nói: “Em chỉ muốn anh ở bên em nhiều chút thôi, những thứ khác em cũng không cần.”
Cậu ta nói như vậy, ngược lại càng khiến Phó Chi Hành chuyện bé xé ra to. Phó Chi Hành càng thêm tức giận, những lời muốn nói cũng quên hết rồi.
“Xin anh đó…” Thẩm Nam Tự lắc lắc tay tôi: “Chỉ một ngày thôi, ngày mai em về rồi.”
Tôi nhìn Phó Chi Hành một cái rồi nhìn cậu ta, thở dài một cái: “Ừm.”