Xuống dưới lầu, hơi nước bốc lên trong phòng tắm. Phó Chi Hành đã giúp tôi xả nước xong rồi, còn tỉ mỉ cho thêm tinh dầu vào bên trong. Hương thơm ngọt ngào của hoa oải hương và nho thoang thoảng trong không khí. Hắn chìa tay xuống thử nhiệt độ của nước, nói: “Vừa khéo.”
Trước mặt tôi, hắn lại giả vờ như vẫn bình thường giống như những gì vừa mới kết thúc chưa từng xảy ra. Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Chi Hành, anh giận em à?”
Phó Chi Hành sững sờ một lát: “Sao có thể chứ.”
“Ồ…” Tôi cúi đầu nghĩ đi nghĩ lại: “Vậy thì tốt.”
“Nếu anh có giận, cũng chỉ có thể giận tên Thẩm Nam Tự kia.” Phó Chi Hành khó chịu, không vui mà nói: “Hơn nữa anh không phải giận vì em và cậu ta như thế nào. Anh cảm thấy cậu ta làm phiền em quá nhiều rồi, không phải là chuyện tốt.”
Hắn cau mày lại, ánh mắt lại nhìn một nơi nào đó trong không khí, các nếp gấp của mí mắt bỗng sâu hơn: “Em cũng có thể nói là vì cậu ta quá thích em, nhưng mà…”
Nói được nửa câu bỗng nhiên ngừng lại, cứ như Phó Chi Hành không tìm được từ để diễn tả vậy. Yên lặng một hồi hắn bỗng vò tóc nói: “Bỏ đi, anh cũng không biết phải nói thế nào, chỉ là anh cảm thấy không thoải mái lắm.”
Tôi gần như hiểu được suy nghĩ của Phó Chi Hành. Hắn đã tiếp xúc qua rất nhiều dạng người nên lo lắng Thẩm Nam Tự có ý đồ riêng hoặc là vì ỷ lại sinh ra ngoan cố cũng có thể hiểu được.
“Thẩm Nam Tự cậu ấy không có người nhà, cũng không có nhiều bạn bè cho nên mới dính em như thế.” Tôi nói: “Anh đừng nghĩ cậu ta quá xấu xa.”
“Anh…” Phó Chi Hành yên lặng không lên tiếng, ấm ức một lúc rồi nói: “Nói tới nói lui đều là anh hẹp hòi, anh có người nhà, có bạn bè ngược lại là anh sai.”
“Em không phải có ý này.” Tôi kéo góc áo đồ ngủ của hắn: “Anh và cậu ta không giống nhau.”
Thấy tôi chủ động chạm vào hắn, cuối cùng ánh mắt của Phó Chi Hành cũng dời sang tôi, vốn dĩ biểu cảm khó chịu không vui cũng đã dịu dàng hơn nhiều rồi bỗng trở nên ủ rũ trở lại.
“Xin lỗi, anh không nên nói những lời này trước mặt em.”
“Không sao đâu.” Tôi nói.
Hắn ngồi xổm xuống, ôm tôi vào lòng buồn bã nói: “Phạm vi cuộc sống của em quá đơn giản, cũng chưa từng gặp người xấu gì, anh thật sự rất lo lắng cho em.”
“Em hai mươi bảy tuổi, không phải bảy tuổi.”
“Anh mặc kệ, cục cưng của anh mãi mãi cần người bảo vệ.” Hắn ôm lấy tôi chặt hơn nói: “Ngoại trừ bản thân anh ra, anh không biết ai có thể chăm sóc tốt cho em.”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng tôi xuất hiện một thứ gì đó là lạ, nghĩ rồi lại nghĩ hỏi: “Chi Hành, lúc trước anh không phải như vậy, cũng sẽ không nói với em những lời này, tại sao bây giờ…”
Tuy rằng lúc trước hắn cái gì cũng biết làm nhưng rất ít bày tỏ trái tim mình với tôi một cách nghiêm túc, nhiều nhất chỉ là cười nhẹ nhàng mà nói câu: “Cục cưng, anh đã mua cho em một cái Blancpain phiên bản giới hạn, bỏ nó trong ngăn tủ cho em rồi.”
Nhưng bây giờ hắn sẽ nhìn tôi rất nghiêm túc nói: “Đeo cái này đi cục cưng, có lót cẩm thạch cho em đó.”
“Phải nói tại sao… Thực ra anh cũng không nói ra được.” Phó Chi Hành cau mày nhẹ: “Có thể là, sau khi trải qua một số chuyện, hiểu được có những lời bắt buộc phải nói ra. Tiểu Lộ, đến tận bây giờ anh mới phát hiện thực ra giữa chúng ta không nhất định cứ vô vị tẻ nhạt như thế này. Cũng có thể có cảm giác rung động và mới mẻ, nói ra có thể em có thể không tin nhưng lúc anh bắt đầu coi trọng mối quan hệ giữa chúng ta, hình như anh…”
Hắn nhìn tôi. lông mày dần dần dãn ra rồi một nụ cười dịu dàng xuất hiện: “Lại yêu em thêm lần nữa.”
“Yêu em…” Tôi vô thức mà lặp lại.
“Đúng vậy.” Phó Chi Hành véo mặt tôi: “Một thằng khốn nạn bị mù hơn hai mươi mấy năm, đi qua cả một chặng đường dài lại yêu lại vị hôn phu nhỏ của anh ta.”
Hắn vừa nói vừa tiến gần đến tôi, chóp mũi chạm vào chóp mũi tôi, giọng khẽ lẩm bẩm: “Rõ ràng kho báu quý giá nhất đang ở bên cạnh anh…”
“Chi Hành.” Tôi vừa phát ra âm của hai chữ này, môi tôi đã chạm vào đôi môi ấm áp và mềm mại của hắn.
Phó Chi Hành hôn tôi một cách nhẹ nhàng, một tay nắm chặt lấy eo tôi, tay còn lại giữ phía sau xương bướm của tôi. Hơi ấm của lòng bàn tay hắn cách qua một lớp vải mà di duyển lên da thịt tôi giống như một nguồn nhiệt nhỏ khiến cho không khí ban đầu trong phòng tắm bỗng nhiên nóng hơn.
Bất thình lình, đồ ngủ của tôi bị hắn cởi ra rồi từ từ tuột xuống. Hắn vùi đầu lên vai tôi, chóp mũi cử động giống như đang ngửi mùi đồ ăn vậy, há miệng cắn nhẹ một cái.
“Cục cưng.” Hắn dùng mũi cọ vào gáy tôi: “Sao lúc nào em cũng thơm vậy.”
Tôi bị hắn cọ đến ngứa ngáy, chịu không được mà tránh đầu ra, dùng tay đẩy cái đầu xồm xoàm của hắn ra, nói: “Em không có.”
“Em có.” Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Anh ngửi thấy rồi.” Nói rồi cắn tôi một cái.
Tôi rất muốn hỏi hắn xem hắn có phải thuộc giống chó không nhưng chỉ giữ lại ở khóe miệng để chừa cho hắn một chút mặt mũi: “Phó Chi Hành, đừng quậy.”
Sau lưng là bồn tắm, vừa nói xong, cả người tôi bị Phó Chi Hành đè lên rồi cùng ngã xuống nước. Tôi thiếu chút nữa tưởng rằng bản thân là bị sặc nước rồi, vẫn may là hắn vẫn giữ tôi trong lòng, tôi đã xoay mình lại giữa chừng nên mới không bị ngã vào.
Lúc mới đầu trang trí, tôi không hiểu lắm tại sao lại đặt một cái bồn tắm lớn như thế trong nhà. Nó lớn như một cái ao nhỏ vậy, cho đến khi thời gian trước cùng tắm với Phó Chi Hành tôi mới biết hắn sớm đã âm thầm có kế hoạch gì rồi.
Đồ ngủ của tôi còn chưa được cởi ra hết, sau khi nước dính lên người thì trở nên vừa dính vừa nặng. Phó Chi Hành cũng như vậy, áo mặc trở nên xuyên thấu, phác họa rõ ràng hình dáng của cơ ngực và cơ bụng rất dễ khiến người khác liên tưởng đến những cảnh tượng không phù hợp với trẻ em.
Hắn ấn tôi vào thành bồn tắm, nghiêng người rồi chống lên trên cơ thể tôi, ánh mắt im lặng nhìn tôi.
Tôi bị hắn nhìn đến mức khó chịu, di chuyển ánh mắt nói: “Anh làm gì vậy…”
“Tiểu Lộ.” Phó Chi Hành sờ mặt tôi: “Nếu lúc nãy anh không lên, em sẽ đồng ý với cậu ta à?”
Tay của hắn mang theo nước trong bồn tắm khiến mặt của tôi ướt nhẹp. Tôi chớp chớp mắt giữ những giọt nước trên mi ra rồi nhìn hắn lần nữa, lắc đầu nói: “Không đâu.”
“Anh không tin.” Phó Chi Hành tuột xuống nước, nhấc eo tôi lên để tôi dính chặt vào người hắn: “Cậu ta nói cái gì em cũng mềm lòng.”
“Em có sao…” Tôi sững người một lát, đột nhiên ý thức được hình như thật sự bản thân có hơi nuông chiều Thẩm Nam Tự.
“Em có.” Phó Chi Hành hung hăng véo vào eo tôi một cái như thể không thể trút giận vậy, cúi đầu cắn vào môi tôi.
Tôi mất cảnh giác mà phát ra tiếng rên nhẹ, hắn còn tưởng rằng bản thân đã vô ý làm tôi bị đau nên vừa hoảng loạn vừa dịu dàng mà hôn tôi nói: “Xin lỗi cục cưng.”
Nửa thân trên của tôi ở trên không, theo bản năng tôi phải ôm lấy cổ hắn để tránh bị trượt xuống. Cái tư thế thân mật này khiến tôi khó có thể lạnh nhạt hay không chú ý không hắn, chỉ có thể khẽ nói: “Không sao đâu, không đau.”
Phó Chi Hành nhìn tôi, trong hơi nước mù mịt ánh mắt của hắn cũng mơ hồ theo.
Tôi không biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn nhìn tôi cả buổi, vừa yêu vừa ghét, thở dài nói: “Sở trường của em là chuyên trị anh đúng không?”
Cùng lúc đó, tôi cảm nhận được một phần cơ thể khác của hắn ở dưới nước đang chạm vào tôi một cách rất rõ ràng.
Tôi ngây ra trong giây lát: “Sao anh lại…”
Biểu cảm của Phó Chi Hành có hơi khó chịu, vừa muốn cắn tôi lại vừa không dám cắn tôi, dùng trán của mình chạm vào trán của tôi, nói: “Ai bảo em cứ lẩm bẩm lẩm bẩm còn nói những lời như vậy chứ.”
Những lời nào?
Còn chưa kịp nghĩ tới, hắn đã đưa tôi vào trong bồn tắm rồi đè lên người tôi, nói: “Anh mặc kệ, em phải chịu trách nhiệm..”