“Này.” Đến khi tôi nhận ra thì đã đi theo Thẩm Nam tự rời khỏi hội trường.
Thẩm Nam Tự đi phía trước, nắm chặt tay kéo tôi đi xuyên qua đám đông. Tiếng ồn xung quanh đều bị cậu ta cản lại, tầm mắt của tôi chỉ có mái tóc hơi dài đen nhánh hơi lộ ra cổ áo sơ mi sau gáy.
Không biết đã đi bao lâu, Thẩm Nam Tự đột nhiên dừng lại, mở cửa một phòng học rồi dẫn tôi vào, khung cảnh xung quanh sáng sủa ồn ào biến thành bóng tối tĩnh lặng. Tôi chưa kịp thích nghi với sự thay đổi của ánh sáng xung quanh nên vội nắm lấy cổ tay áo của Thẩm Nam Tự.
Sau khi nhìn rõ tôi nhận ra nơi này hình như là một lớp học âm nhạc trống trải, bên ngoài khung cửa sổ lớn sát đất là con dốc Tình Nhân, nơi tổ chức buổi hoa nhạc trên bãi cỏ lúc chiều lúc này đã vắng người, chỉ còn tốp ba tốp năm nép mình dưới ánh trăng dịu nhẹ cuối hè đầu thu.
Một khung cửa sổ đang mở, tôi nhìn về phía đó, gió đêm thổi tung tấm rèm cửa sổ mỏng tang, đến khi phục hồi tinh thần lại tôi đã bị Thẩm Nam Tự dẫn đến chiếc đàn dương cầm bên cửa sổ.
“Cậu…Dẫn tôi đến đây làm gì?” Tôi hỏi.
“Mấy ngày nay em luôn đến đây để luyện tập, luyện vô số lần.” Thẩm Nam Tự nói: “Nhưng hôm nay trong lúc hợp tấu cùng anh em lại rất căng thẳng.”
Thẩm Nam Tự bước từng bước về phía trước, vây tôi giữa bức tường phòng học và thân thể cậu ta. Trong bóng đêm giác quan trở nên nhạy cảm hơn, khoảng cách giữa hai chúng tôi gần đến mức tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của cậu ta.
“Thời Lộ.” Thẩm Nam Tự khàn giọng gọi tên tôi.
Tôi nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn rõ vẻ mặt của Thẩm Nam Tự, cậu ta nói: “Quan hệ giữa em và Phó Chi Hành không giống như anh nghĩ đâu. Cho dù anh ta suy nghĩ cái gì thì em cũng chưa bao giờ quan tâm.”
“Ờm.” Tôi cũng không nghi ngờ về việc này: “Tôi biết rồi.”
“Người em để ý chỉ có một mình anh.” Thẩm Nam Tự nói.
Trong không khí tràn ngập hơi thở ám muội, tôi nhìn cậu ta thật lâu, hỏi: “Ý cậu là gì?”
“Em không thích Phó Chi Hành.” Thẩm Nam Tự hơi mất bình tĩnh, siết tay tôi đến mức có chút đau.
Tôi cúi đầu nhìn cổ tay của mình, lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Nam Tự.
Thẩm Nam Tự nhìn tôi, nói rõ ràng từng chữ: “Em thích anh.”
Thích…? Tôi bất giác nhíu mày, phản ứng đầu tiên là cảm thấy có chút khó hiểu, sau đó lại thấy buồn cười.
Hai người chúng tôi chỉ mới quen biết nhau một thời gian ngắn, bây giờ Thẩm Nam Tự nói thích tôi khiến tôi cảm thấy như sở thích của một đứa trẻ con.
“Em biết nói như vậy rất đường đột, nhưng em vẫn muốn nói với anh, em thích anh.” Thẩm Nam Tự lặp lại những lời này một lần nữa, lần này bình tĩnh hơn, giọng nói cũng trầm hơn: “Em sợ nếu em không nói ra thì anh sẽ tiếp tục hiểu lầm tình cảm của em.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không có hiểu lầm cậu.” Tôi nói.
Thẩm Nam tự tỏ vẻ vẫn không tin tôi, lắc đầu nói: “Phó Chi Hành là loại người gì chẳng lẽ đến giờ anh vẫn còn chưa nhìn rõ sao?”
Sao bây giờ lại nhắc đến Phó Chi Hành rồi… Đương nhiên tôi biết Phó Chi Hành là loại người gì, trên đời này không có ai hiểu rõ con người hắn hơn tôi.
Tôi không nói gì, lặng lẽ nhìn Thẩm Nam Tự. Đối diện nhau một hồi lâu, Thẩm Nam Tự nâng tay giữ vai tôi, nói: “Đừng ở bên cạnh anh ta, anh ta không xứng với anh.”
Rèm cửa bên cạnh bị gió đêm thổi bay, trong ánh trăng mờ ảo, ánh mắt Thẩm Nam Tự tựa như một dòng nước ấm đang chậm rãi chảy ra.
“Không xứng ư.” Tôi cúi đầu cười nói: “Có phải cậu…”
Tôi nói chưa dứt câu thì cửa phòng học bỗng nhiên bị một cước đá văng ra. Tôi nhìn qua xem thử thì thấy từ tia sáng nhỏ từ ánh đèn rực rỡ ngoài hành lang chen qua khe cửa, một bóng người cao lớn đứng ngược với ánh đèn, tuy không nhìn rõ biểu tình nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự tức giận vô cùng rõ ràng— là Phó Chi Hành.
Tôi chưa kịp nghĩ ra tại sao Phó Chi Hành lại có mặt ở đây thì hắn đã bước nhanh tới, không nói lời nào đã túm lấy cổ áo Thẩm Nam Tự ném cậu ta ra khỏi người tôi, trông hắn hệt như một con sư tử giận dữ, ánh mắt hung ác dữ tợn, hốc mắt đỏ ngầu, hung tợn nói: “Con mẹ nó ai cho phép cậu chạm vào em ấy!”
Thẩm Nam Tự bất ngờ không kịp phòng bị bị ném mạnh đến nỗi suýt ngã nhào, phải chống tay vào vách tường mới miễn cưỡng đứng vững. Nhưng trông cậu ta cũng không có vẻ gì là tức giận và bất ngờ, ngược lại còn cong khóe môi, như cười như không nói: “Anh đến rồi à?”
“Còn nói cậu không có mục đích gì khác?” Dường như Phó Chi Hành cũng không muốn buông tha, bước từng bước qua, nắm lấy cổ áo Thẩm Nam Tự kéo đến trước mặt: “Có phải cậu tiếp cận tôi chỉ để chờ ngày này?”
Thẩm Nam Tự không hề né tránh, mỉm cười nói: “Anh cảm thấy vậy thì chính là vậy.”
Phó Chi Hành thầm mắng một tiếng. Thấy hắn muốn động thủ, tôi vội lên tiếng ngăn cản: “Chi Hành.”
Một trận cãi nhau vô nghĩa và ấu trĩ, cho dù là lời thổ lộ đường đột của Thẩm Nam Tự hay sự nóng giận kỳ quái của Phó Chi Hành tôi đều không cảm thấy động tâm, thậm chí còn cảm thấy phiền chán.
Nghe thấy tôi gọi, Phó Chi Hành dừng tay lại, quay đầu nhìn tôi, lửa nóng bị dập tắt một nửa.
“Tiểu Lộ…” Phó Chi Hành mở miệng, giọng nói của hắn ẩn chứa sự không cam lòng và khó khăn, còn có một chút nản lòng không dễ nhận ra.
“Đừng làm ầm ĩ ở đây.” Tôi nói.
“Nhưng mà. . .”
“Phó Chi Hành,” Lần này là Thẩm Nam Tự lên tiếng, trên mặt là nụ cười chế giễu, bình thản nói: “Tôi nghĩ anh không có quyền lên tiếng chỉ trích tôi, cũng như không có quyền can thiệp vào cuộc sống của Thời Lộ. Thích anh ấy là việc của tôi, chấp nhận tôi hay không là chuyện của anh ấy, bất luận như thế nào đều không liên quan đến anh.”
“Không liên quan đến tôi?” Phó Chi Hành bị kích động một lần nữa: “Hai người chúng tôi cùng ngủ chung một giường, vậy mà con mẹ nó cậu nói không liên quan gì đến tôi?”
Lâu lắm rồi tôi mới thấy Phó Chi Hành nổi nóng như thế này, tôi nghĩ nếu không có tôi ở đây có lẽ hắn đã trực tiếp động thủ với Thẩm Nam Tự rồi.
“Anh không chỉ ngủ chung giường với Thời Lộ đúng không?” Thẩm Nam Tự lơ đãng hỏi: “Có cần tôi nhắc nhở anh không?”
Phó Chi Hành lại mắng câu gì đó, tôi nhìn Thẩm Nam Tự nói: “Cậu cũng đừng nói lung tung nữa.”
Biểu tình của Thẩm Nam Tự lập tức dịu xuống, quay đầu nhìn tôi, nhíu mày muốn nói lại thôi. Sau một lúc lâu cậu ta mới thấp giọng nói: “Em chỉ là cảm thấy không công bằng với anh… Em không biết tại sao anh lại lựa chọn Phó Chi Hành, anh ta hoàn toàn không xứng với anh.”
Bị nói những lời này ngay trước mặt không cần nghĩ cũng biết Phó Chi Hành tức giận đến mức nào, hắn đẩy Thẩm Nam Tự ra, kìm nén để không ra tay đánh nhau.
“Cảm ơn ý tốt của cậu nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi không giống như cậu nghĩ.” Tôi nói: “Chuyện hôm nay tôi thay mặt Phó Chi Hành xin lỗi cậu.”
“Tại sao em phải xin lỗi thằng nhóc đó chứ?” Giọng nói của Phó Chi Hành cao lên tận ba quãng.
“Em không muốn anh xin lỗi.” Thẩm Nam Tự rũ mắt nói: “Em biết tạm thời anh sẽ không thể chấp nhận em, nhưng em hi vọng anh cho phép em được thích anh.”
Tôi ngẫm nghĩ, nói: “Đó là quyền tự do của cậu.”
“Thực xin lỗi.” Thẩm Nam Tự nói: “Tối nay là do em quá đường đột.”
Phó Chi Hành không nhịn nổi nữa, nắm tay tôi kéo đến bên cạnh hắn, liếm môi nói: “Nói xong chưa?”
Thẩm Nam Tự không nói gì, Phó Chi Hành bước từng bước đến trước mặt cậu ta, nói: “Thổ lộ với vị hôn phu của tôi trước mặt tôi, Thẩm Nam Tự, cậu quá xem thường tôi rồi.”
Giọng nói của hắn rất lạnh, thậm chí tôi có thể cảm nhận được hàn ý đang lan ra.
“Tháng sau tôi và Thời Lộ làm lễ đính hôn, hoan nghênh cậu tới tham dự.”