Trên đường trở về Phó Chi Hành im lặng một cách khác thường. Tôi nghĩ rằng do vừa rồi đụng mặt Thẩm Nam Tự nên hắn cảm thấy mất tự nhiên nên tôi cũng không hỏi nhiều.
Sau khi trở về tôi lấy bình hoa trong phòng ngủ ra ngồi trên thảm phòng khách cắm bó hoa vừa mua vào. Phó Chi Hành đi tắm, chẳng mấy chốc đã mang một thân đầy hơi nước bước ra, ôm lấy tôi từ đằng sau hệt như một con gấu Koala, cằm gác lên vai tôi cọ qua cọ lại: “Muốn đi tắm chưa?”
Tôi cắm bông hoa cuối cùng, vừa lòng cầm bình hoa lên ngắm nghía, thuận miệng hỏi: “Đẹp không?”
“Không đẹp bằng em.” Phó Chi Hành nói.
Hắn luôn nói những lời đường mật như vậy, tôi cũng lười quan tâm.
Tôi đặt bình hoa lên bàn trà, đang chuẩn bị đứng dậy thì bỗng nhiên bị Phó Chi Hành kéo trở về, cả người bất ngờ mất thăng bằng ngã nhào vào lồng ngực hắn.
Toàn thân Phó Chi Hành được bao phủ bởi mùi sữa tắm hương bạc hà muối biển khiến cả người tôi như được một mảnh nước biển ấm áp vây lấy. Tôi ngã thẳng vào lòng hắn, hoảng loạn nắm chặt cánh tay hắn, hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Thời Lộ.” Một tay Phó Chi Hành ôm lấy thắt lưng tôi, một tay chống lên sàn, ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: “Tại sao lại không…”
Hắn trầm giọng, mang theo một chút khàn khàn. Nhất thời tôi vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì bàn tay trên eo tôi bỗng siết chặt khiến khoảng cách giữa hai chúng tôi càng rút ngắn lại.
Khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, ngay cả chóp mũi cũng chạm vào nhau, hơi thở của cả hai cùng hòa quyện, không khí xung quanh cũng nóng dần lên.
“Phó Chi Hành. . .”
Tôi muốn hỏi hắn lại uống nhầm thuốc gì rồi thì giây tiếp theo môi tôi đã chạm phải hai cánh môi mềm mại. Phó Chi Hành mạnh mẽ đè tôi xuống, không nói lời nào đã hôn lên môi tôi.
Trong đầu tôi ầm một tiếng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, một tay tôi đẩy Phó Chi Hành ra, tay kia định cầm di động lên xem nhưng lại bị hắn bắt lấy cả hai tay, thuận tiện cúp luôn điện thoại.
“Phó Chi Hành!” Lần này tôi thực sự tức giận, há miệng dùng sức cắn một cái, thừa dịp hắn bị đau buông lỏng tay tôi mới thoát ra khỏi lòng hắn.
Phó Chi Hành không quan tâm, hắn thản nhiên liếm vết máu trên môi, nói: “Rất ngọt.”
Tôi nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời, muốn nổi giận với hắn nhưng lại cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy. Sau khi nhìn hắn vài giây tôi nhặt di động dưới đất lên, nói: “Em đi tắm.”
“Cục cưng.” Phó Chi Hành gọi tôi, nhưng tôi không muốn để ý đến hắn.
Trên màn hình di động hiển thị cuộc gọi nhỡ của Thẩm Nam Tự, tôi đang do dự không biết có nên gọi lại cho cậu ta hay không thì nhận được tin nhắn của Thẩm Nam Tự: “Thật xin lỗi, tôi vừa quấy rầy anh đúng không?”
Tôi nhấn công tắc máy nước nóng để xả nước, suy nghĩ một lúc rồi gọi cho cậu ta trong lúc chờ nước đầy.
“Alo?” Bên kia bắt máy rất nhanh: “Anh về nhà rồi sao?”
“Đúng vậy, cậu gọi tôi có việc gì không?” Tôi hỏi.
“Cũng không có gì quan trọng…” Bên phía Thẩm Nam Tự hơi ồn, hình như vẫn còn đang ở ngoài đường: “Tôi cũng đang chuẩn bị trở về trường học, chỉ muốn hỏi thăm xem anh về nhà chưa.”
“Cậu…” Tôi suy nghĩ một lát, hỏi: “Muốn hỏi về Phó Chi Thành đúng không?”
Ngoại trừ lí do này tôi không nghĩ ra được tại sao cậu ta lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi.
Thẩm Nam Tự sửng sốt một chút, nói: “Không, không liên quan đến anh ta đâu.”
Nói xong cậu ta suy nghĩ một lát, nói tiếp: “Cũng không hẳn là hoàn toàn không có chuyện. Hôm nay nhìn thấy hai người ở bên nhau như vậy, tôi nghĩ… Nhưng chắc có lẽ chỉ là do tôi suy nghĩ nhiều thôi, không có việc gì đâu.”
“Có vẻ như cậu không thích Phó Chi Hành.” Tôi nói.
“Cũng không hẳn là không thích.” Thẩm Nam Tự nói: “Tôi và anh ta không quen biết, không thể nói là có thích hay không. Đúng rồi, vừa nãy tôi cùng bạn học ăn cơm, họ có nhắc đến buổi hòa nhạc vào tuần sau, nghe nói là buổi chia tay của người chỉ huy dàn nhạc nên rất khó mua được vé.”
“Thật không, tôi thật sự không biết đến buổi hòa nhạc này.” Tôi có biết đôi chút về vị nhạc trưởng đó, nghe nói ông ấy là một nhạc sĩ tài năng có thể đi vào lịch sử.
“Mọi người đều là bạn học của tôi, mời một mình ai đi cùng cũng đều không thích hợp, nên tôi nghĩ nếu anh có thời gian rảnh thì tôi có thể mời anh cùng đi.”
Đây là lần thứ hai Thẩm Nam Tự mời tôi, hơn nữa cậu ta mời rõ ràng đến nỗi tôi không có lý do để từ chối. Tôi không ngờ tấm vé do chính tay tôi gửi đi cuối cùng lại quay trở về tay tôi.
“Được rồi.” Tôi bất đắc dĩ mỉm cười: “Tuần sau gặp.”
Hôm nay tôi tắm khá lâu, bước ra đã nhìn thấy Phó Chi Hành đang mở laptop trên bàn trà họp video. Hắn ngồi tựa vào sofa, hơi cau mày, dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Nghe thấy âm thanh tôi bước ra, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua như thể đã quên hết tình cảnh đáng xấu hổ khi nãy, dùng ánh mắt nói tôi trên bàn cơm có tổ yến và hoa quả đã cắt sẵn.
“… Được rồi, tôi đã nắm rõ tình hình cơ bản, cụ thể vào buổi họp ngày mai chúng ta sẽ nói tiếp. Mọi người vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hắn đóng laptop lại, tháo tai nghe ra, xoay xoay cái cổ đã cứng đờ, đứng dậy đi về phía tôi.
“Sao đã trễ thế này rồi mà còn phải họp?” Tôi hỏi.
“Có một dự án xảy ra vấn đề.” Hắn nói.
Tôi nghĩ nghĩ, hỏi: “Có phải vì tối nay ăn cơm với em nên đã làm chậm trễ công việc của anh không?”
“Không phải đâu, em đang nghĩ gì vậy.” Phó Chi Hành nhẹ nhàng xoa xoa sau ót tôi: “Phải nói là công việc cản trở anh ở cạnh em mới đúng, em mới là quan trọng nhất.”
“Em đang nói nghiêm túc.” Tôi thở dài: “Buổi hẹn hò giữa hai chúng ta không quá quan trọng, anh nên hoàn thành công việc của mình trước.”
Phó Chi Hành vẫn không quan tâm, kéo dài giọng nói: “Anh biết rồi —— công việc quan trọng hơn, nghe lời em vậy.”
Tôi ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường: “Mười một giờ rưỡi rồi, em ngủ đây.”
“Ai cục cưng à.” Phó Chi Hành ngăn tôi lại: “Cuối tuần sau hình như có một buổi hòa nhạc mà em muốn đi, nếu muốn anh có thể cùng đi với em.”
“…” Tôi quay đầu lại, cố kìm nén nỗi hoang mang đang trào dâng trong lòng, khẽ hỏi: “Từ khi nào anh bắt đầu để ý đến mấy thứ này vậy?”
Phó Chi Hành sờ sờ mũi, ấp úng nói: “Anh nghe một người bạn nói.”
Tôi nhìn vào mắt hắn, lại nhớ đến mình vừa chấp nhận lời mời của Thẩm Nam Tự, dời tầm mắt nói: “Em không có hứng thú lắm.”
“Được rồi.” Phó Chi Hành uể oải, nhưng rất nhanh đã khôi phục tinh thần: “Vậy sau khoảng thời gian anh bận rộn này chúng ta xuất ngoại đi trượt tuyết đi.”
“Ừm.”
Lúc trước tôi đã từng xem một bộ phim truyền hình hay phim hoạt hình gì đó mà tôi không nhớ rõ, trong đó có một người vì muốn tác hợp hai người khác với nhau mà hẹn riêng với hai người nọ đến khu vui chơi, cuối cùng thì bản thân mình cố ý lỡ hẹn. Nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình, trừ việc mình là người được mời ra thì tất cả dường như rất giống tình tiết trong phim. Chỉ tiếc là tôi không tốt bụng và nhàn rỗi như vậy.
Chớp mắt đã một tuần trôi qua, Phó Chi Hành ngày càng bận rộn tối mày tối mặt, cả người tôi cũng quen dần, thậm chí tê liệt với tính nóng nảy và không kiên nhẫn như lúc ban đầu của hắn. Liên tục mấy ngày đi sớm về trễ, mặc dù cả hai cùng chung sống dưới một mái nhà, nhưng tôi lại cảm thấy như thể rất lâu rồi không nhìn thấy hắn.
Tối thứ sáu hiếm khi hắn có được thời gian rảnh rỗi về nhà sớm hơn thường lệ, sau khi ăn cơm tối với tôi, hắn bất đắc dĩ nói thứ bảy này hắn phải đi công tác.
“Cuối tuần này không thể ở cùng em được rồi.” Hắn ôm lấy tôi từ phía sau, lười biếng nói: “Ở nhà phải ăn uống đầy đủ biết không.”
“Em biết rồi.” Tôi nói: “Không cần lo lắng cho em đâu.”
Sáng hôm sau Phó chi Hành rời đi, tôi trải qua ngày thứ bảy bình thường, đợi đến chiều chủ nhật tôi hẹn Thẩm Nam Tự, nhờ tài xế đón cậu ta cùng nhau đi đến buổi hòa nhạc.
Mấy ngày gần đây thời tiết lúc lạnh lúc nóng, mấy ngày trước nhiệt độ vừa giảm lại đột ngột trở thành cái nóng của mùa hè, còn Thẩm Nam Tự tựa như một cơn gió đêm mát mẻ, từ xa nhìn thấy cậu ta đứng ở ven đường là cái nóng xung quanh lập tức tan biến hết.
Hôm nay cậu ta mặc một bộ vest chỉnh tề, áo sơ mi trắng đơn thuần, sạch sẽ. Chiếc cà vạt màu xanh lam của cậu ta không quá nổi bật cũng không quá mờ nhạt, hoàn toàn phù hợp với sự tài năng và tràn đầy sức sống nên có ở độ tuổi này. Sắc trời dần tối, người đi đường thần sắc hối hả, Thẩm Nam Tự vẫn bình thản đứng đó như một thanh kiếm tốt vừa rèn xong, mũi nhọn vẫn toát lên vẻ nhu hòa.
Thậm chí tài xế của tôi chưa từng gặp qua Thẩm Nam Tự cũng tự động đỗ xe trước mặt cậu ta.
Thẩm Nam Tự mở cửa xe ngồi vào, tôi nhìn cậu ta, cười nói: “Hôm nay trông cậu rất đẹp trai.”
Cậu ta sửng sốt một chút, vẻ mặt ngượng ngùng: “Cảm ơn, anh cũng rất đẹp trai.”
Nhà hát được xây ở nơi phồn hoa nhất thành phố, vừa qua khỏi giờ cao điểm nên trên đường vẫn còn chút kẹt xe.
Tôi và Thẩm Nam Tự biết nhau chưa lâu, thậm chí cũng không tính là quen biết đột nhiên ngồi chung xe khiến bầu không khí trở nên có phần yên lặng và ngượng ngập.
Thấy cậu ta không phải kiểu người nói nhiều, tôi cũng không giỏi nói chuyện phiếm cùng người khác nên cả hai đều trầm mặc. Đến khi ánh mắt chúng tôi chạm phải nhau trong kính chiếu hậu thì thì lông mi của Thẩm Nam Tự khẽ rung động, cậu ta hắng giọng hỏi tôi: “Hôm nay anh… không phải đi làm sao?”
“Hôm nay chủ nhật tôi được nghỉ.” Tôi nói: “Tuần sau cậu khai giảng đúng không?”
“Đúng vậy, ngày mai sẽ gửi thông báo.”
Nói xong câu này cậu ta cũng không nói gì nữa. Khóe mắt tôi nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh thon dài của Thẩm Nam Tự đang nắm chặt đặt trên đùi, đầu ngón tay không tự chủ khẽ ma sát làn da trên mu bàn tay như một biểu hiện cho thấy cậu ta đang rất căng thẳng.
Tôi nhớ ra Thẩm Nam Tự từng nói cậu ta không có nhiều cơ hội tham dự các buổi hòa nhạc, hơn nữa lần này còn là buổi hòa nhạc chia tay một bậc thầy âm nhạc, khó trách cậu ta lại căng thẳng như vậy.
Nửa tiếng sau xe dừng lại trước cổng nhà hát, còn mười lăm phút nữa mới đến giờ mở màn, vừa đúng lúc.
Vì là một buổi hòa nhạc ban đêm nên các quý cô đến tham dự đều khoác lên mình những bộ váy lộng lẫy, vừa bước vào hội trường đã bàn tán xôn xao, ánh mắt của Thẩm Nam Tự vẫn đặt trên người tôi giống như sợ tôi đi lạc.
Cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi của mình, tôi phát hiện phần lớn khán giả xung quanh tôi đều có đôi có cặp, cúi đầu nhìn thoáng qua thiếp mời mới đột nhiên phát hiện ra nguyên do.
Bản giao hưởng Symphony of Fantasy của Berlioz.
Một bản nhạc của tình yêu.