Khi Xuân Phong nói câu ấy, thế giới như ngừng đọng lại quanh Kiểu Kiểu. Nàng đứng hình, tim đập loạn. Thời gian dường như không trôi nữa, là vàng cũng thôi không rơi rụng. Nàng muốn khoảnh khắc đó ở lại mãi mãi. Cảm xúc của nàng thật xốn xang khó tả.
1 giây
2 giây
3 giây
3 giây đã trôi qua nhưng nàng vẫn chưa trả lời. Đôi mắt sâu thẳm, xanh huyền (đeo lens) đến lạ của nàng ánh lên một tia nắng rực rỡ. Gió thổi xoà những chiếc lá vàng óng ánh dưới sắc nắng ngọt ngào như mật. Thời khắc ấy....
- Em đồng ý. Em yêu anh
Một tiếng nói nhỏ nhẹ như vậy thôi cũng đủ cho trái tim của chàng vỡ òa sung sướng. Chàng đứng dậy, ôm nàng thật chặt như sợ ai sẽ cướp nàng khỏi tay. Xuân Phong đã khóc như một đứa trẻ, nhưng đây là những giọt nước mắt nghẹn ngào, hạnh phúc. Nước mắt chàng đẫm ướt mái tóc vàng hoe của nàng. Còn Kiểu Kiểu, nàng muốn nói gì đó nhưng không nói được. Đứng lặng hồi lâu, chàng buông tay ra bế bổng nàng lên, mang về nhà.
Minh Minh và Xảo Liên thì sẽ ra sao nhỉ? Liệu có lãng mạn hơn không. Minh Minh là một người chu đáo và rất cẩn thận, anh sẽ không để cô phải thất vọng đâu. Nhất là khi hôm nay là ngày 1 ~ 9 - sinh nhật cô