Trên một bãi đá sát bên bờ biển nổi tiếng ở phía Nam của thành phố M.
Có một đứa trẻ độ chừng mười tuổi đang xoay lưng với đại dương bao la để đối mặt với một tiểu thiên thần nhỏ.
"Chân em chảy máu đến như vậy rồi mà vẫn còn tâm trạng để ngắm biển sao?". Cô bé nhẹ nhàng lấy chiếc khăn tay đắt tiền quý giá ra khụy một chân xuống mặt cát một chân chóng lại trong vô cùng khí chất.
"Chị làm gì thế?" Nhóc con ngồi trên tảng đá mở to đôi mắt xanh rêu đung đưa đôi chân mảnh khảnh cuối đầu nhìn lấy nữ nhân trước mắt.
"Cầm máu cho em, không thấy sao." Giọng nói không nhanh không chậm không trầm không cao phát ra:"Xong rồi đấy, tạm thời cầm như vậy đi nhưng em vẫn phải về để xử lí vết thương"
Bé con chớp chớp mắt "Chúng ta có quen nhau sao?"
"Không có"
"Thế sao lại giúp tôi?"
"Thế sao em lại không ở trên thuyền chơi với đám nhóc của các thương gia."
"Đây không phải là câu trả lời" bé con trầm ngâm một chút"Họ giả tạo lắm"
''Hửm'' đôi chân mày xin đẹp bỗng chốc nhíu lại.
"Họ chơi với nhau mục đích chỉ lợi dụng nhau thôi, toàn là những gia chủ người kế thừa trong tương lai không thì làm sao mà chơi thật lòng được" dừng một chút cô nàng bổ sung thêm"Con nít con nôi mới tí tuổi đầu bài đặt tính với chả toán...ta khinh"
Nghe lấy giọng điệu trẻ con không thôi An Lam nhịn không được bật cười.
"Chị cười cái gì" Nhật Hạ phùng má bánh bao tức giận, cô có nói gì sai sao cô nói đúng mà, mà sao chị ấy lại cười.
"Em tên là gì?"
"Làm ơn đừng đánh trống lãng có được không...". Nhật Hạ nói lớn.
"Tôi có thể làm bạn với em không?" An Lam di chuyển ngồi lên tảng đả cạnh Nhật Hạ.
"Không" Nhật Hạ trả lời tức khắc.
An Lam khẽ mỉm cười, bé con giận rồi.
"Ánh Dương" khoảng một lúc lâu cô nàng kế bên mới lên tiếng.
An Lam nhìn lấy Nhật Hạ, đứa trẻ này... nói dối nhưng cô không vạch trần:"Tên hay đấy chứ"
''Còn chị" Nhật Hạ xoay qua thì bắt gặp lấy ánh mắt An Lam đang nhìn mình.
''Hmm....Ánh Nguyệt" An Lam trả lời
"Hả" Nhật Hạ ngơ ngác.
[...]
Trò chuyện đùa giỡn mãi một lúc lâu Nhật Hạ phóng xuống khỏi tảng đá. Nhóc con này có biết bản thân đang bị thương không.
''Em phải về rồi...tạm biệt" nói rồi cô rời đi.
Đi được một đoạn cô dừng lại xoay người nhìn An Lam:"Nếu chúng ta có duyên gặp lại em sẽ nói tên thật của mình cho chị nghe ngược lại chị cũng vậy đấy"
Đứa nhóc này biết cô nói dối.
"Tôi đáp ứng em"
Nghe được câu trả lời Nhật Hạ cười tươi như ánh nắng ban mai, đẹp vô cùng.
An Lam nhìn lấy bóng lưng đang dần khuất dạng thì cũng bật cười...
Tưởng chừng như sắp có được một người bạn thật sự thì...
Ánh Dương lại rời xa Ánh Nguyệt mãi mãi
[...]
Nhiều năm sau
Nhật Hạ ủ rủ gương mặt xinh đẹp của mình đưa đôi mắt sầu bi ra cửa sổ, tay phải chống cằm nhìn phong cảnh không nhanh không chậm mà lướt qua, cô khẽ thở dài rồi nhắm đôi mắt mình lại, cô thực chẳng muốn đi tí nào.
Ông Nhật ngồi kế bên liếc nhìn cô cháu gái cưng này của mình ông liền cười khẽ bảo: "Bảo bối à, con đừng có trưng cái bộ mặt không có 50 xu đó nữa, cứ xem đây là chuyến đi chơi đi"
"Đúng rồi, đừng có bày cái mặt như ai ăn hết của đó nữa, đi đi cho có bạn có bè, cho biết thế nào là thú vui xã hội chứ ở suốt trong nhà không thấy chán à". Người đàn ông có khuôn mặt tuấn mĩ, tay đang cầm vô lăng mà ôn tồn nói với cô, đây là Nhật Minh người chú thân thương nhất của cô.
"Chú đừng có nói giọng điệu đó với con, chú đừng tưởng con không biết là vụ này do chú bày cho ông nội" Nhật Hạ bất mãn nói rồi hừ lạnh một cái vào mặt Nhật Minh rồi tuyệt tình quay đi.
Thấy hành động trẻ con của cô cháu gái mà mình xem như con ruột anh cười khổ một cái rồi tiếp tục châm chọc cô:
"Không biết đâu chừng sau chuyến đi này con gặp được một nữa của đời mình thì sao, con nên hào hứng chờ đợi đi có khi vô trong ấy con vớt được một nữ thần...."
"khụ...khụ..." Nhật Hạ giả vờ ho
Lời chưa được nói hết thì anh lập tức im bặt khi thấy Nhật Hạ vừa liếc xéo mình qua kiến hậu của xe, đúng anh là người duy nhất trong gia đình biết đứa cháu gái của mình là lesbian và cô yêu cầu anh phải giữ bí mật chuyện này không được nói cho ai biết đặc biệt là với ông nội của mình.
Cô khẽ liếc nhìn sang ông Nhật thấy ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi cô thở phào nhẹ nhõm, xong lại tiếp tục quay sang ngắm phong cảnh cô thì thào nói với cậu của mình tránh để ông nghi ngờ.
"Chú lo mà tập trung lái xe đi, bớt nhiều chuyện lại"
Cái gì mà vớt được nữ thần nào đó, bộ chú nghĩ trên đời ai cũng giống cháu gái chú sau, nơi cháu cậu sắp đến là An Bảo Đường đó nơi đây toàn là các thiên kim tiểu thư, đại thiếu gia không đấy làm sao mà có thể lệch lạc giống cô được mà nếu có thì cũng giống như cô cũng sẽ che giấu nó thôi làm sao mà để lộ ra được chứ, lộ ra rồi mặt mũi gia thế sẽ để đâu.
Nhiều lúc cô ước rằng bản thân mình sẽ không phải là một thiên kim đại tiểu thư nào cả chỉ là một người bình thường như bao người khác lúc đó cô có thể sống đúng với con người của mình, bản chất thật của mình nhưng ông trời sao lại trớ trêu cô thế. Cô sinh ra tại Nhật gia một trong những gia tộc đứng đầu lại còn là đứa cháu duy nhất sau này sẽ tiếp quản Nhật gia nữa.
Cô đang suy nghĩ băng vơ thì chiếc xe Maserati bỗng tắt máy đột ngột, nó làm cô hơi giật mình nhưng sao đó môi cô cong lên một nụ cười nham hiểm.
Nhật Minh vội xuống xe xem xét tình hình đây là chiếc xe mà anh vừa mua cách đây một tuần mà sao lại thế này, kiểm đi kiểm lại vẫn không thấy gì bất thường, anh khó hiểu giơ hai tay chào thua với ông Nhật.
Ông Nhật thì không tỏ ra thái độ gì là khó hiểu, ông biết chắc chuyện này là do đứa cháu bảo bối ông giở trò chơi ông rồi, ông từ tốn quay sang nhìn thấy bắt gặp Nhật Hạ đang nở nụ cười tinh nghịch, khẽ liếc nhìn chiếc đồng hồ bằng vàng đính kim cương trên tay rồi thở dài.
Bây giờ đã là 9h30 rồi mà trong khi đó An Bảo Đường sẽ khai giảng khóa huấn luyện này lúc 10 giờ và điều đặc biệt hơn là nơi này rất chú trọng giờ giấc, ông không thể dùng lí lẽ và tiền để giải quyết được bởi nơi đây được dựng lên trong tay của An gia là đại gia tộc đứng đầu, không có gì ngoài quyền lực và tiền.
Nếu như bây giờ mà đợi cho một chiếc xe khác đến thì cũng mất hơn hai mươi phút, ông vốn dĩ đã đi khá xa thành phố ông đang sống rồi, còn nếu ông mà đều trực thăng tới thì khi tới nơi sẽ rất mất thời gian để hạ cánh bởi địa hình nơi đây toàn là đồi núi, ông chỉ còn 30 phút nữa thôi.
"Ông à, đây là trời không cho con rời xa ông rồi mình về đi ông". Nhật Hạ quay sang nắm lấy cánh tay ông, lắc lắc làm vẻ vô tội đồ.
Ông Nhật quay tới quay lui rồi bỗng dừng cặp mắt của mình tại một hướng, ông nở nụ cười đắc ý "xui cho con rồi con gái à"
Nhật Hạ khó hiểu bởi câu nói của ông cô vội quay sang hướng ông đang nhìn thì cô bỗng bất động mắt chữ O mồm chữ A.
Không phải là ông tính cho cô đi taxi chứ, ông muốn tống cổ cô đi như vậy sao, cô cứng họng, bàng hoàng không nói được lời nào thì nghe tiếng ông Nhật mở cửa xe ra ngoắc Taxi bên đường.
Cô thật dở khóc dở cười với hành động này của ông mình, Nhật Minh nhìn gương mặt bàng hoàng của cô rồi nhìn hành động trẻ con của vị cha già kính yêu của mình liền không nhịn được mà cười ôm bụng.
Còn cha Taxi kia nữa làm như ế khách từ kiếp nào vậy vừa thấy cái ngoắc tay của ông liền ba chân bốn cẳng mà chạy qua. Cô quả thật chưa bao giờ cảm thấy bất lực như ngày hôm nay.
Kế hoạch bỏ trốn của cô thất bại rồi, nó thất bại thật rồi.
"Hơ....hơ....hơ....có ai đó đến cứu tôi không...làm ơn"