Tối hôm đó, Tống Khâm đã ghé qua một cửa tiệm hoa gần đó để mua một bó hoa cho cô, mấy hôm nay thấy tâm trạng cũng như sức khỏe tinh thần của cô cũng không được tốt, anh nghe người ta nói nếu tặng một bó hoa có thể làm cho tinh thần của cô trở nên tốt hơn không chừng.
Nhưng khi vừa về đến nhà, căn nhà trở nên lạnh tanh không khí ảm đạm đến rùng mình, anh cầm bó hoa trên tay ban đầu rất hào hứng nhưng tâm trạng đột nhiên theo cảnh mà dần trùng xuống dường như có một cái linh cảm điều gì đó không hay sắp xảy ra, anh đặt bó hoa xuống bàn cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài ra rồi đi lên phòng tìm cô.
“Ân Ân.”
Bình thường đáng lẽ ra cô sẽ ngồi ở sofa để đợi anh hoặc là ở trong bếp nhưng hôm nay gian nhà trống trãi không có lấy một tiếng động, anh lo lắng gọi cô nhưng đáp lại anh là sự im lặng đến đáng sợ, Tống Khâm vội đưa tay đẩy cửa đi vào phòng, quả nhiên là cô đang ở trong này nhưng có điều cô đang ngồi ở bên góc cửa sổ ánh mắt lạnh tanh nhìn ra bên ngoài.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng bước tới ôm choàng lấy cô từ phía sau.
“Ân Ân, tôi về rồi đây, chắc là hôm nay ở nhà buồn lắm nhỉ? Tôi có món quà bất ngờ cho em nè.”
Anh đưa ra bó hoa ra trước mặt cô, Lý Bội Ân không có lấy chút cảm xúc hay sự ngạc nhiên gì, đôi mắt vô hồn nhìn anh làm cho anh cảm thấy lo sợ.
“Ân Ân, em sao vậy? có phải không khỏe không?”
Cô không có chút phản ứng gì càng làm anh cảm thấy lo sợ hơn, Lý Bội Ân lúc này cũng đứng dậy vội đưa tay chặn anh lại không muốn anh chạm vào người mình, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh để có thể cất giọng chất vấn anh.
“Anh yêu tôi không?”
“Em nói gì vậy? tôi đương nhiên yêu em, tôi làm biết bao nhiêu chuyện vì em rồi mà em vẫn còn hỏi tôi câu này sao Ân Ân?”
Khuôn miệng của cô giật nhẹ, ánh mắt đầy sự thống khổ.
“Tôi... vẫn là món đồ chơi của anh đúng chứ?”
Câu hỏi của cô ngày càng trở nên lạ lùng, Tống Khâm không biết cả ngày hôm nay của cô như thế nào mà bây giờ lại trở nên như vậy, ánh mắt của anh ngập tràn sự lo lắng.
“Ân Ân, em nói cái gì vậy hả?”
“Trả lời tôi đi!”
Cô đột ngột hét lớn như mất kiểm soát, Tống Khâm đưa tay ra giữ lấy vai của cô để trấn an.
“Em là người tôi yêu, không phải món đồ chơi gì cả, em có thể bình tĩnh nói tôi nghe chuyện gì khiến em trở nên như vậy?”
“Tống thiếu gia, anh đúng là lắm trò thật, chuyện gì anh cũng có thể làm được.”
Lý Bội Ân lần này lại đột ngột cười lớn tâm trạng của cô khiến anh không thể nắm bắt được, ngày càng khiến anh sợ hơn, có ý muốn chạm vào cô nhưng cô lại lùi về phía sau ánh mắt ghét bỏ anh.
“Em nói đi! Tôi đã làm gì em không vừa ý?”
“Tống thiếu gia, anh nhìn xem cái này là cái gì?”
Cô lấy gói thuốc đó đưa ra trước mặt anh, ngay lập tức sắc mặt Tống Khâm liền trở nên trắng bệch, anh như chết lặng tại chỗ, cuối cùng ngày này cũng đến, anh cũng biết nó sẽ xảy ra nhưng không nghĩ rằng cô lại phát hiện ra nó nhanh như vậy, khuôn miệng của anh mấp máy muốn giải thích nhưng đối diện với cô lúc này giống như cô đã biết tất thảy rồi anh còn gì để có thể giải thích nữa chứ?
Bó hoa trên tay của anh cũng rơi bộp xuống đất, giống như anh lúc này vừa từ trên cao rơi xuống vực thẳm vậy, Tống Khâm cũng không còn gì để nói anh thành thật thừa nhận.
“Em biết rồi ư?”
Cô mím chặt môi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, không còn từ nào để diễn tả sự thất vọng của cô lúc này, chất giọng yếu ớt chất vấn mang theo tiếng âm thanh nức nở.
“Thì ra thứ sữa dinh dưỡng mà anh cho tôi uống chính là thuốc tránh thai, anh đúng là con cáo già mà.”
“Ân Ân, nghe tôi nói đã.”
“Tôi còn ngỡ bản thân mình vô phước thì ra còn có sự can thiệp của thứ thuốc đó.”
Anh lao tới giữ lấy cô trong lòng, Lý Bội Ân điên cuồng kháng cự đẩy anh ra, anh giữ chặt lấy cổ tay của cô ép cô phải nhìn mình.
“Ân Ân, em biết tôi làm vậy để làm gì mà? Đúng, tôi thừa nhận ban đầu dùng thứ thuốc đó để em không thể có thai, để có thể kéo dài giao dịch mà dày vò em, Ân Ân à bây giờ thì khác tôi vì yêu em nhưng em liên tục nói muốn rời xa tôi sau khi sinh con cho tôi, tôi không muốn em rời xa tôi, là tôi ích kỷ dùng cách này để em có thể ở bên tôi.”
Cô cố gắng chống cự đẩy anh ra nhưng hoàn toàn vô dụng, anh giữ chặt lấy đầu của cô, nước mắt của anh không ngừng tuôn trào, anh thật sự thấy mình lúc này khó lòng mà giữ cô ở lại bên mình, sự hối hận cũng đã quá muộn màng.
“Tống thiếu, nếu như anh không làm như vậy với tôi có lẽ... tôi đã yêu anh rồi.”
“Ân Ân, em nói gì? em yêu tôi sao? thật không Ân Ân?”
Phản ứng của anh lúc này rất mạnh mẽ, nụ cười nở trên môi hòa cùng với những dòng nước mắt của anh.
“Anh không nghe rõ sao? nhưng anh làm tôi thất vọng về anh, anh không từ bất kỳ thủ đoạn nào, tôi sợ kẻ như anh lắm.”
Tống Khâm đột ngột quỳ xuống trước mặt cô, dẹp bỏ cái sự tự cao kiêu ngạo của mình trước đó mà quỳ gối van xin cô, đôi tay ôm chặt đôi chân của cô, Lý Bội Ân đưa tay che lấy miệng để ngăn cản tiếng khóc nấc nghẹn ngào của cô, tại sao cả hai lại thành ra như thế này vậy chứ?
“Ân Ân, van xin em...em muốn đánh muốn chửi muốn làm gì cũng được, đừng rời xa tôi được không?”
Anh gục đầu xuống bên chân của cô, Lý Bội Ân nhắm chặt mắt liên tục lắc đầu, kéo tay của ra khỏi người mình.
“Ân Ân... đừng đi, Ân Ân à...”
Hai mắt của anh đỏ cả lên, còn đâu sự kiêu ngạo trước đây của anh nữa, Lý Bội Ân bật cười đầy thống khổ, nhìn anh của hiện tại và ban đầu thật khó nghĩ đều là một người.
“Cuối cùng thì từ món đồ chơi của anh tôi lại có thể khiến anh yêu tôi chết đi sống lại.”
“Đúng vậy, Ân Ân em thắng rồi.”