Quay trở lại thành phố, tiếp tục công việc hàng ngày của mình, Lý Bội Ân vừa mới đến công ty đã va phải Lục Nhĩ Thất, anh mỉm cười giúp cô đứng dậy rồi nhặt giúp cô mấy cái quyển sách, lúc này từ bên ngoài một người con gái xông tới đột ngột kéo cả hai người ra, cô gái đó không nói không rằng liền xông tới nắm lấy tóc của Lý Bội Ân.
“Con khốn này thì ra là mày, dám giựt bồ tao.”
Cô gái đó liền tục tấn công Lý Bội Ân đưa tay tát vào mặt của Lý Bội Ân, cô dùng hết sức để cản lại những cú đánh của cô ta, Lục Nhĩ Thất lúc này cũng bàng hoàng chạy tới kéo cô gái kia ra, cô gái kia liền bỏ Lý Bội Ân ra siết lấy cổ áo của Lục Nhĩ Thất hét lên.
“Thì ra anh luôn bận bịu là vì con nhỏ này đúng không? anh muốn chia tay em cũng vì nó chứ gì?”
Lục Nhĩ Thất vẻ mặt chán ghét nhìn cô gái đang làm loạn chỗ này, từ xa những nhân viên khác lại được một phe hóng chuyện, riêng người cảm thấy vui nhất lúc này chính là Đồng Dao, lần trước chụp được những tấm ảnh làm bằng chứng cô ta đã gửi nó cho bạn gái của Lục Nhĩ Thất, chính bản thân Lý Bội Ân cũng không ngờ rằng chuyện này lại xảy ra, cô chỉnh sửa lại trang phục của mình, vì cô không phải loại người đó nên chẳng có gì phải sợ cả.
Tiếng giày cao gót vang lên, người bên ngoài đi vào là Diệp Kỳ, nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn này liền biết chuyện gì xảy ra, sáng hôm nay cô bắt gặp bạn gái của Lục Nhĩ Thất đang đứng thập thò bên ngoài nên đã bao cô ta ở đây đợi chờ xem cảnh hay, đúng như dự đoán cô ta lại bắt gặp cảnh hai người đang tình tứ với nhau, trong lòng Diệp Kỳ không ngừng hào hứng.
“Bội Ân, em còn muốn đứng đó làm xấu mặt công ty sao? xin lỗi người ta rồi đi ra ngoài giải quyết đi!”
Lý Bội Ân đứng đó mắt chăm chú nhìn cô gái kia, cô ta định xông lên đánh Lý Bội Ân một lần nữa thì bị Lục Nhĩ Thất giữ tay lại rồi hất ngã xuống sàn nhà.
“Anh...anh dám... vì con nhỏ đó mà làm vậy với tôi?”
“Chúng ta cũng chia tay rồi, em còn làm loạn gì nữa?”
Lục Nhĩ Thất cất giọng vô tình, những người xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán về chuyện của Lý Bội Ân thì ra họ thân thiết nhau lâu như vậy hóa ra là có tư tình, cô gái kia vì chịu không được nên ngồi bật dậy xông tới lấy trong túi ra một con dao nhọn, Lục Nhĩ Thất vì không cản kịp nên con dao đã xuyên qua vai của Lý Bội Ân làm cho cô bị thương.
“Cô dừng lại đi! Tôi và anh ấy hoàn toàn trong sạch, cô không tin thì tùy cô.”
Lý Bội Ân ôm lấy vét thương của mình, bàn tay đã ướt đẫm máu tươi, cô gái kia vì làm loạn nên bảo vệ đành phải lôi cô ta ra ngoài, những người xung quanh lúc này nhìn Lý Bội Ân như kẻ tội đồ, Đồng Dao lẫn Diệp Kỳ không ngừng mừng rỡ, cô ta đi đến giả vờ từ bi.
“Bội Ân, em có cần đến bệnh viện không?”
“Không cần đâu, mọi người giải tán trở về làm việc đi!”
Cô lặng lẽ âm thầm chịu đựng đi đến nhà vệ sinh để sửa vết thương, Lục Nhĩ Thất muốn xin lỗi cô nhưng bây giờ anh không có tư cách để tiếp cận cô nữa, anh trở về chỗ làm việc của mình cặm cụi làm việc như ban đầu, anh và cô gái kia chia tay đơn giản là vì tính tình ghen tuông của cô ta nên anh không chịu nổi nữa vả lại anh cũng chẳng hề có ý định gì với Lý Bội Ân cả, chỉ là muốn làm bạn với cô, bây giờ thì chắc không thể được rồi.
Cô từ nhà vệ sinh đi ra, vết thương đã được băng bó lại, cô vẫn điềm tĩnh làm việc của mình mặc cho đám nhân viên kia lời ra tiếng vào.
Về phía Diệp Kỳ, cô ta tranh thủ lúc này đi đến phòng làm việc của Tông Khâm, bản thân anh cũng chưa hề hay biết mọi chuyện đã xảy ra vì anh đang ở phòng làm việc, Diệp Kỳ cố tình chỉnh sửa cổ áo của mình để nó hơi hở ra vài cúc áo, xõa mái tóc của mình xuống bày ra bộ dạng quyến rũ.
“Giám đốc uống cà phê đi ạ.”
Cô ta đặt ly cà phê xuống bàn cho Tống Khâm cố ý cúi ngực xuống thấp, Tống Khâm ngẩng đầu lên cũng vừa lúc cô ta cúi xuống, sắc mặt của anh không có chút gì thay đổi, anh lại tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính bỏ qua cô ta.
Đột nhiên cô ta ôm lấy bụng của mình rồi khụy xuống bất ngờ trước mặt Tống Khâm, anh nhíu mày đột ngột bỏ máy tính qua một bên rồi đi tới, quả nhiên theo kế hoạch của cô ta, Tống Khâm đưa tay kéo cô ta đi đến ghế ngồi, Diệp Kỳ bày ra nét mặt cắn răng như đang cố chống chọi lại với cơn đau đớn của mình liên tục thở dốc, tay cố ý chạm vào gáy của Tống Khâm châm lửa.
“Giám đốc, tôi đau quá.”
Anh không hề có chút nghi ngờ vì trưởng phòng trước giờ là người làm việc rất tận tình và là cô gái nghiêm túc chăm chỉ trong công việc, anh cũng rất châm chế nhiều cho cô, hiện tại nhìn sắc mặt của cô như vậy anh cũng có chút lo lắng.
“Cô Diệp không sao chứ? Tôi cho người đưa cô đến bệnh viện nhé.”
Diệp Kỳ đột nhiên không nói gì mắt nhắm nghiền lại rồi ngất vào lòng của anh, Tống Khâm xanh cả mặt mày liền bế cô ta lên, anh nhanh chóng mang cô ta đi đến bệnh viện, lúc đi ngang phòng của nhân viên mọi người nhìn thấy anh bế Diệp Kỳ đi hiên ngang như vậy nên lại được một phen sôi nổi.
Lý Bội Ân dõi mắt nhìn theo bóng lưng của anh, bất chợt trong lòng của cô có chút gì đó khó chịu, đôi môi mím chặt lại cúi đầu tiếp tục làm việc, anh vẫn không quên đưa mắt nhìn vào trong phòng làm việc để tìm kiếm cô nhưng thấy cô vẫn đang gục đầu làm việc rất chăm chỉ nên anh nhanh chóng lo cho xong chuyện của Diệp Kỳ.