Hôm đó Lý Bội Ân xếp quần áo để vào vali và chuẩn bị một chút đồ để mang đi, vẫn không quên đem theo lọ thuốc mà bác sĩ đưa cho cô, cô quay đầu nhìn về phía phòng tắm ánh mắt đăm chiêu, vì để nhanh chóng rời khỏi Tống Khâm cô sẽ không từ bất kỳ cách gì.
Tống Khâm cũng từ phòng tắm đi ra, cô liền cất đi lọ thuốc rồi lấy quần áo che đậy kéo vali lại, Tống Khâm cũng đi đến tủ lấy vài bộ quần áo rồi quăng lên giường, anh đi tới ướm thử từng bộ lên người mình vì phải gặp đối tác nên không biết nên lựa cái nào cho hợp, Lý Bội Ân thấy anh cứ đứng trước gương thử mãi nên liền đứng dậy đi tới.
“Cô nhìn xem tôi nên mặc cái nào đây?”
Cô đưa tay lên cằm nhìn tới nhìn lui, cuối cùng lựa chọn cho anh chiếc áo sơ mi xanh da trời cùng với chiếc quần tây trắng, cùng với một bộ vest đen lịch lãm, anh rất vừa ý với những gì cô lựa chọn, ban đầu anh cứ phân vân mãi nhưng đúng là cố ngay lập tức mọi việc được giải quyết nhanh chóng.
“Tốt lắm, có mắt thẩm mỹ đấy.”
“Cám ơn đã quá khen.”
Anh ôm lấy eo của cô nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán của cô một cách cưng chiều, giữ lấy cô trong vòng tay của mình, anh rất vui khi cô ngoan ngoãn ở lại bên mình thay vì những lúc tranh cãi, cô như thế này rất đáng yêu, khiến anh say mê không muốn tách rời.
“Được rồi, đi ngủ đi!”
Anh bế cô lên giường giữ chặt cô trong lòng, có lẽ Tống Khâm đã quen với mỗi đêm được ôm cô ngủ như thế này rồi, nếu như không có cô sợ rằng anh sẽ mất ngủ cả đêm mất, sau những muộn phiền căng thẳng chỉ cần ôm lấy cô mọi thứ mệt mỏi đều tan biến hết, cô chính là thần dược của anh, tuy nhiên đến hiện tại trong lòng của anh vẫn chưa xác nhận tình cảm của mình dành cho cô là gì, là tình nhân đêm đêm làm ấm giường cho anh thôi sao? chính bản thân anh cũng chưa có câu trả lời cho mình, anh có yêu cô hay không?
Lý Bội Ân thấy anh đã chìm vào giấc ngủ rồi liền kéo tay của anh ra khỏi người của mình, ánh mắt liếc nhìn anh, tại sao nam nhân này lại có thể đẹp trai đến như vậy, trong lòng của cô lúc này đột ngột có chút cảm giác gì đó rất lạ, đôi bàn tay của cô nhẹ nhàng đưa lên chạm vào gương mặt của anh, rồi tự bật cười vì hành động ngu xuẩn của mình.
“Tôi đã nói sẽ không yêu anh và cả đời này vẫn vậy, nếu thật sự yêu anh... tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn với những gì mình từng nói quá.”
Sáng hôm sau, khi Lý Bội Ân thức dậy bên cạnh đã không có hơi ấm của Tống Khâm nữa rồi, cô đưa tay chạm vào chỗ nằm bên cạnh như một thói quen rồi mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng trống vắng rồi xem lại đồng hồ vẫn còn sớm, vẫn chưa đến giờ xuất phát nhưng anh đã dậy sớm như vậy rồi sao? thật hiếm thấy.
Cô bước chân xuống giường tranh thủ vệ sinh cá nhân rồi tắm rửa để chuẩn bị cho chuyến hành trình của mình, lúc định đi xuống nhà cô còn nghe tiếng của người giúp việc.
“Thiếu gia, để tôi làm cho.”
“Thiếu gia, cẩn thận đó.”
Lý Bội Ân tò mò mới sáng sớm mà anh định bày trò gì nữa đây, cô nhanh chóng đi xuống kiểm tra thử thì nhìn thấy anh đang loay hoay trong bếp, còn mặc cả tạp dề bộ dạng cũng ra dáng người đàn ông của gia đình lắm chứ, người giúp việc liên tục ngăn anh lại nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu nghe, cô đứng từ xa quan sát tình hình không để bị phát hiện.
“Đi ra đi cô làm vướng chân vướng tay tôi quá.”
Anh đậy nắp nồi lại nhưng lại quên mất cái nắp nồi đang rất nóng nên lúc đó anh vô tình cầm lên và bị bỏng khiến cho cái nắp nồi rơi xuống đất “Xoảng” tiếng đổ vỡ của đồ vật vang lên, người giúp việc lo lắng đi tới.
“Không sao đâu, đi ra đi.”
Lúc này Lý Bội Ân không nhịn được mà đi tới vỗ vai người giúp việc.
“Ra ngoài kia đi để tôi.”
Tống Khâm vẫn chưa phát hiện cô đang đứng phía sau mình, anh ôm lấy tay của mình nhăn nhó, đây cũng là lần đầu tiên anh nấu ăn, không gnờ nó lại khó đến như vậy thấy trên hướng dẫn thì dễ nhưng khi thực hành rồi thì nó không hè dễ chút nào, cô đột ngột tiến tới nắm lấy tay của anh, anh nghĩ là người giúp việc nên hất tay ra càu nhàu nói.
“Đã nói là không sao mà đi ra ngoài kia đi! ơ... cô ở đây từ khi nào vậy?”
Anh liền giấu tay của mình ra phía sau, nhưng ánh mắt của cô vẫn liếc nhìn theo, anh đưa tay kéo lấy cánh tay của anh đang cố che đậy kia, quả nhiên bị bỏng nặng rồi, cô thở dài một hơi rồi đi lấy thuốc thoa cho anh, nhìn cách cô chăm sóc anh dù chỉ là vết bỏng nhẹ thôi nhưng anh lại cảm thấy rất ấm lòng, nụ cười trở nên ôn nhu hơn, nhịp tim của anh ngay hiện tại bây giờ đang đập rất nhanh nó đang rung động vì cô đấy ư?
“Sao lại dậy sớm như vậy? để nấu đồ ăn sáng à, siêng vậy sao?”
Lý Bội Ân đẩy anh qua một bên động tác khá thuần thục kiểm tra cái nồi, thì ra là canh gà hầm củ sen, đôi môi của cô bất giác cong lên cảm thấy thật buồn cười, lại còn mở hướng dẫn nấu nữa, thì ra thứ mà anh xem chăm chú ngày hôm qua là cái này.
“Cô nói thích ăn nên tôi muốn thử nấu một chút, chắc là không ngon rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn nhé.”
Lý Bội Ân không nói gì, cô đẩy anh ngồi xuống ghế rồi đi tới lấy cơm và canh ra, ngồi đối diện anh rồi lấy thìa múc một miếng đưa lên miệng, Tống Khâm quan sát từng cử chỉ và biểu cảm của cô, tuy nhiên cô không hề có thay đổi sắc mặt vậy mà lại ăn hết bát canh.
“Anh cũng ăn đi, ngon lắm, cám ơn anh.”
Cuối cùng cũng đổi lấy được nụ cười của cô, Tống Khâm mừng đến nổi muốn ôm chầm lấy cô xoay mấy vòng, nhưng vẫn cố giữ hình tượng của mình, xem ra tài nấu ăn của anh không tệ nhỉ?
“Tôi không giỏi nấu ăn, nhưng mà tôi sẽ cố gắng học, sẽ nấu những món cô thích, tôi cũng không giỏi ăn nói, không biết cách cưng chiều phụ nữ, nhưng tôi sẽ cải thiện, sẽ làm cô vui, sẽ làm cô hạnh phúc, như vậy cô có thể để tâm đến tôi một chút được không?”
Đây chẳng khác gì là tỏ tình cả, Lý Bội Ân đặt thìa xuống nhìn anh, ánh mắt rất thành tâm, chẳng lẽ...
“Anh phải lòng tôi rồi, đúng chứ?”