Lý Bội Ân tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cô mới vừa mở mắt ra đã cảm thấy cơ thể nặng nề và nhức mỏi, đặc biệt là eo của cô, ngoài ra cô còn thấy cả người của cô thật trống trãi có chút lạnh lạnh, liền nhận ra cơ thể của mình trần như nhộng, vả lại nơi này cũng không phải là căn phòng của cô, hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác, cô lại chạm vào da thịt của ai đó cho đến khi cô nhìn sang bên cạnh thì nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của đàn ông.
“Không...”
Cô vội đứng dậy đi xuống giường nhìn quần áo của mình và người đàn ông đó nằm ngổn ngang trên đất, cả người của cô đều là dốt vết mà đêm qua đã để lại, cả đời này của cô không nghĩ bản thân lại phóng túng như vậy, thật nhục nhã, cô từ nhỏ đã được giáo dục là chỉ quan hệ với người được gọi là chồng của mình mà thôi.
Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, cô nhanh chóng mặc lại quần áo của mình, nếu mẹ của cô trên trời biết được con gái của bà lại lẳng lơ trơ trẻn cùng đàn ông phóng túng như vậy chắc bà sẽ thất vọng về cô lắm, cô còn chưa có được ngày thành công vậy mà bây giờ lại ở đây làm chuyện này.
Cô cũng không cần biết mặt người đàn ông đó để làm gì, cô đã nhục nhã như vậy rồi không còn muốn ở lại căn phòng này thêm một phút giây nào nữa, nhanh chóng xóa bỏ mọi vết tích rồi rời khỏi nơi này, cô chắc chắn đêm qua mình uống say nên đã gây nên chuyện này, nhưng tại sao lúc đó rõ ràng cô ở cùng Diệp Kỳ nhưng tại sao chứ? Lúc rời đi cô vô tình làm rơi lại chiếc thẻ nhân viên của mình mà không hề hay biết.
Suốt cả chặn đường cô luôn suy nghĩ.
“Chẳng lẽ chị ấy hại mình? Không đâu! Chị ấy là người tốt, chị ấy sẽ không làm như vậy.”
Cô nhìn lên đồng hồ sắp đến giờ làm việc rồi, cô chỉ mới được nhận vào làm ở công ty chưa quá hai ngày, nếu cô nghỉ chắc chắn sẽ bị đuổi việc, cô cố gượng mang vác cơ thể nặng nề của mình đến công ty, tiện thể ghé qua cửa hàng gần đó để mua một bộ quần áo mới.
Nhanh chóng che đi vết tích trên cổ mà người đàn ông kia đã để lại, Lý Bội Ân bắt đầu có chút ký ức về cảnh tượng đêm qua, là cô đã va phải người đàn ông đó ngay sau đó cô cảm thấy cơ thể rất kỳ lạ, cô lại ôm ấp dây dưa với anh ta, nhưng cô lại không nhớ rõ mặt người đó cho lắm.
“Không sao hết, mình không có làm gì hết.”
Bước vào công ty, Lý Bội Ân cố giữ cho mình nét mặt bình thường tuy nhiên cô muốn tìm Diệp Kỳ để hỏi cho ra lẽ, nhưng khi cô vừa bước vào công ty thì ánh nhìn cũng những đồng nghiệp đều dán lên người của cô, họ dường như tò mò về chuyện đêm qua của cô tuy nhiên lại không nói gì, có người thì xì xào cười nói gì đó.
“Chị ơi, chị Diệp Kỳ đã tới chưa ạ?”
Cô bấm bụng đi tới hỏi thăm một người trong số đó. Cô gái đó mặt nghênh ngang ánh mắt láo liên trả lời qua loa. Tiên Hiệp Hay
“Chị ấy vừa tới.”
“Vâng em cám ơn.”
Lý Bội Ân gấp rút đi đến phòng làm việc của Diệp Kỳ để tìm cô ấy, nhưng vẫn cố giữ cho mình một sự bình tĩnh nhất có thể, khi Lý Bội Ân vừa đi thì đám người đó liền tụm năm tụm bảy bàn tán.
“Đêm qua cô ta uống say còn bị đám đàn ông ve vãn nữa đấy.”
“Đúng rồi, đêm qua lúc tôi thấy là cô ta đã đi cùng hai tên nào đó mặt lẳng lơ lắm kìa.”
“Vậy chắc là đêm qua cô ta cũng vất vả rồi nhỉ? Mà sáng nay vẫn có thể đi làm được nể thật.”
“Ngoài mặt tỏ vẻ ngây thơ hiền lành, chẳng qua chưa lộ bản chất thôi, mấy ông liệu hồn với cô ta đó.”
Mấy cô gái cố tình nhấn mạnh đến mấy người đồng nghiệp nam trong công ty, tuy nhiên họ không có hứng thú với Lý Bội Ân cho lắm, vì người chẳng có chút gì thu hút cả, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
Lúc này Lý Bội Ân vội đi đến tìm Diệp Kỳ, nhưng Diệp Kỳ lại tỏ vẻ rất bình thường gương mặt vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Lý Bội Ân cô liền mỉm cười vui vẻ như cái cách mà cô đã từng làm với Lý Bội Ân hôm qua vậy, nụ cười đầy sự giả tạo đó khiến cô lại tin tưởng như vậy, đúng là ngốc thật.
“Sao thế? Gấp gáp như vậy đến tìm chị là có chuyện gì? mà đêm qua...em về lúc mấy giờ thế?”
Diệp Kỳ còn đứng dậy quan tam hỏi han cô.
“Chị Diệp Kỳ... em có chuyện muốn hỏi chị.”
“Được, em cứ hỏi đi!”
Lý Bội Ân cắn chặt môi rồi nói.
“Đêm qua em mất nhận thức lúc uống say, lúc đó chị có ở bên cạnh em không?”
Diệp Kỳ cố tỏ vẻ như đang cố nhớ điều gì đó.
“À... đêm qua chị em mình uống say, chị cũng không nhớ rõ lắm, chị được Trần Xuyên đưa về, còn em thì em nói đi vệ sinh rồi sẽ về ngay sau đó mà, có chuyện gì sao?”
Lý Bội Ân còn nhớ lúc vô thức cô đã nghe được giọng nói của Diệp Kỳ bên cạnh đó đám đàn ông kia còn nói chuyện và nghe lời sắp xếp của Diệp Kỳ nữa nhưng lúc đó cô say cô không có gì để chứng minh rằng đó là cô ta, cô nắm chặt tay của mình tức giận nói.
“Chị Diệp Kỳ, em rất ngưỡng mộ chị, mong rằng chị có gì không thích ở em cứ nói, em chỉ nói vậy thôi.”
Diệp Kỳ ánh mắt trở nên đen lại, tuy nhiên vẫn gượng cười nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Em nói gì vậy? có phải đêm qua xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Kỳ định chạm vào cô thì cô liền lùi về phía sau tránh sự đụng chạm của cô ta, thật sự quá kinh tởm, cô rất ghét sự giả tạo đó.
“Em không sao, em xin phép về phòng làm việc.”
Sau khi Lý Bội Ân rời đi, Diệp Kỳ liền đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nụ cười liền hiện ra rõ ràng đầy sự nguy hiểm thâm sâu, đơn giản chuyện gì cũng có cái lý do của nó, không ngờ một nhân viên mới như Lý Bội Ân lại có mối quan hệ mật thiết với giám đốc, lại còn được nhận sự ưu ái nên đâm ra đố kị ghen tức với Lý Bội Ân mới bày trò hãm hại cô.
“Xem ra đêm qua cô rất vui vẻ nhỉ? Đúng là đồ ngốc dễ tin người thật.”