Ngày hôm sau Tống Khâm dậy rất sớm, nhìn người con gái nằm trong lòng của anh mang vẻ mặt mệt mỏi do hôm qua bị anh dày vò cả đêm, hôm nay cũng là ngày nghỉ nên anh cũng không muốn đánh thức cô, anh cũng không có thời gian để nằm đây nghỉ ngơi, anh còn phải về căn nhà đó để lấy chút đồ, quả thật bản thân vẫn chưa thể hoàn toàn rời khỏi nơi đó nên anh vẫn còn phải ngày ngày đối mặt với ba của mình và người đàn bà đó.
Anh chỉnh sửa lại quần áo trên người của mình, không quên quay đầu nhìn lại người con gái đang nằm trên giường kia một cách lưu luyến rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, tâm tình của anh hôm nay vẫn không khá khẩm hơn mấy có lẽ là do bệnh tâm lý của anh lại tái phát.
Anh mắc một chứng bệnh rất dễ nổi giận và một khi nổi giận thì sẽ khó mà khống chế được tới lúc đó sẽ làm cho người khác bị thương, anh bị mắc căn bệnh đó cũng là từ lúc bị Lý Bội Ân khinh thường, đêm qua cũng vì Lý Bội Ân trả lại tất cả những món đồ mà anh đặc biệt dành tặng cho cô vậy mà cô lại từ chối thẳng thừng tỏ vẻ thanh cao nên đó cũng là nguyên nhân khiến anh tái phát lại, cũng may anh có thể kiềm chế được nếu không sợ rằng đêm qua anh đã ra tay làm cô bị thương mất rồi.
Tống Khâm đưa tay vò đầu của mình, nhìn lại những viên chuỗi nằm ngổn ngang trong xe lấp lánh, đêm qua anh cũng vì tức giận mà làm hỏng nó, anh đặc biệt đấu giá để có được nó để lấy lòng cô nhưng vẫn không được, người con gái đó quả thật khó chiều hơn anh nghĩ.
Đôi chân của anh mạnh mẽ bước xuống xe, vừa đi vào nhà thì người giúp việc đã có chút hoảng loạn.
“Thiếu gia, lão gia đi vắng rồi ạ.”
Tống Khâm thấy thoải mái hơn lông mày cũng giãn nhẹ ra.
“Vậy thì tốt.”
Người giúp việc còn chưa nói dứt lời anh đã vội đi lên phòng, lúc đi ngang phòng của ông Tống Hữu thì cánh cửa đột ngột bật mở, người phụ nữ đó bất ngờ xông tới ôm chầm lấy Tống Khâm không chút do dự, Tống Khâm bị Hình Dư ôm bất ngờ nhưng vẫn nhận ra đó là người đàn bà của ba mình, anh vội nắm lấy tay của cô ta kéo ra, sắc mặt trở nên đáng sợ.
“Ơ...cậu làm tôi tưởng anh Hữu về, cha con hai người quả là giống nhau thật đấy.”
Cô ta lại bày ra vẻ mặt lẳng lơ của mình,trong bộ váy ngủ lụa để rớt một bên vai trông chẳng ra làm sao, không biết là cô ta vô ý hay cố tình mà cứ để ngực của mình lấp ló thoắt ẩn thoát hiện trước mặt của Tống Khâm như muốn câu dẫn anh. Tống Khâm cũng không muốn đôi co với cô ta anh thẳng thức hất tay định rời đi thì bị cô ta giữ lấy cánh ta cố tình để ngực dán lên cánh tay của Tống Khâm.
“Này...cũng là người một nhà mà, chào hỏi nhau chút không được à?”
Trong đầu Tống Khâm đột nhiên lóe lên một ý nghĩ gì đó, anh quay đầu lại mỉm cười, đây cũng là lần đầu anh nở một nụ cười đầy nham hiểm trước mặt cô ta, tuy nhiên lại có một sức hút đầy quyến rũ của một người đàn ông, Hình Dư như bị đắm chìm vào cái nhan sắc ấy, trầm trồ trong lòng.
“Cô muốn tôi chào cô thế nào? Là dì? Hay sao?”
Hình Dư bước tới ôm lấy ngang eo của Tống Khâm, ánh mắt đưa tình vuốt ve tấm lưng rộng lớn của anh, ngón tay châm chọc phía sau lưng như đang gợi mở điều gì đó.
“Đừng gọi là dì, tôi đâu có già đến vậy, cậu có thể gọi tôi là em cũng được vì tôi nhỏ tuổi hơn mà, so với ba của cậu thì... sức trai trẻ phong độ hơn ông ấy nhiều.”
Đột ngột nắm lấy tay Tống Khâm kéo anh vào phòng của cô ta rồi vội đóng chặt cửa lại, Tống Khâm vốn không có thời gian để chơi trò lăng loàng với cô ta, nhưng anh muốn xem con ả này sẽ làm gì được anh, cô ta vậy mà lại không biết ngại đột ngột nhón chân lên dùng ngón tay của mình chạm vào đôi môi của Tống Khâm lại còn chạm vào mặt của anh.
“Cậu có muốn thử chút không? mùi vị của sự thăng hoa?”
Tống Khâm nhìn cô ta ở góc độ này đột ngột nhếch môi cười khinh bỉ, anh nắm chặt lấy cổ tay của cô ta rồi đẩy cô ta xuống giường.
“A...nhẹ tay chút đi mà... cậu mạnh mẽ quá đấy.”
Cô ta còn phát ra âm thâm làm mê hoặc đàn ông đúng là biết cách dụ dỗ ba của anh nên ông ta mới mê muội đến như vậy, hàng đàn bà này không xứng đáng ở lại đây chút nào cả, cô ta nằm trên giường thở dốc đưa ngón tay lên miệng cắn nhẹ.
“Ba của cậu đi công tác rồi, không cần phải lo ngại đâu.”
Tống Khâm đột ngột tiến tới đưa đôi bàn tay lạnh lẽo của mình vuốt ve từ vai của cô ta, khiến cô ta cứ ngỡ sắp làm cho anh dính câu rồi nhưng không ngờ rằng đôi bàn tay lạnh lẽo của anh lại tiến thẳng đến cái cổ của cô ta mạnh mẽ bóp chặt, ánh mắt của anh trừng lớn nồng nặc mùi sát khí.
“A...ca..ậu...th..ả.tôi...ra...”
Hình Dư liên tục giãy dụa nhưng với sức lực yếu ớt không thể làm lại Tống Khâm, cô ta dường như sắp chết đến nơi, hơi thở trở nên yếu ớt hơn, sắc mặt của xanh xao, Tống Khâm nhểnh môi cười lạnh định kết liễu cô ta nhưng ngay sau đó anh nới lỏng tay, anh đứng bật dậy phủi tay rồi chỉnh lại trang phục của mình.
“Ve vãn ba tôi chưa đủ còn muốn ve vãn tôi? Cho cô biết, ba tôi dễ dụ nhưng tôi thì cô chỉ có cái chết, dám mở miệng mách lẻo, chín cái mạng của cô cũng không giữ được đâu, cô liệu hồn đó.”
Nói dứt lời anh liền nhanh chóng rời khỏi đó để lại Hình Dư nằm trên giường ôm lấy cái cổ của mình liên tục thở dốc, mắt liếc về phía cánh cửa,cô ta mặc dù mới trở về từ cõi chết nhưng vẫn không biết sợ là gì, trong đầu hiện lên một cách để trả thù.
“Cậu đợi đó... “