Cuộc họp diễn ra hết sức căng thẳng, ai nấy đều im lặng vì không dám lên tiếng để đề ra dự án mới lần này, Lý Bội Ân cũng vừa mới chuẩn bị một chút nhưng nhìn gương mặt đầy sát khí của anh lúc này cũng không dám lên tiếng, đây cũng là lần đầu tiên cô được vào họp cùng với anh.
Thì ra phong thái của anh lúc vào làm việc là như thế này không phải vẻ mặt hay đùa giỡn với cô một chút nào, chỉ cần cái liếc mắt cũng đủ khiến cô run lên bần bật, Tống Khâm thấy mọi người im lặng thì cũng bắt đầu bực mình.
“Sao lại im lặng như hến vậy? câm hết rồi sao?”
Lúc này Diệp Kỳ cũng đứng dậy, cô cũng có chút lo sợ vì hiếm khi thấy anh tức giận như vậy, nhưng trước giờ Tống Khâm rất nể cô anh chưa từng quát nạt cô lần nào vả lại rất trọng dụng cô nên cô đành phải đứng dậy lên tiếng cứu cánh những người còn lại.
“Đây là bản dự án mới tôi đã tổng hợp lại từ mọi người, giám đốc có thể xem qua.”
Đôi bàn tay của cô run rẩy đưa nó cho anh, Tống Khâm liền cầm lấy lật vài trang xem thử, mọi người đều lo sợ vì bản dự án này bị réo tên ở phần nào là người đó xem như xui xẻo, nhưng cả phần bản dự án đều do Lý Bội Ân làm cả ngày hôm qua còn đám người đó lại nhởn nhơ vui vẻ đi chơi, Lý Bội Ân vẫn còn thù hằn với Diệp Kỳ nhưng vẫn chưa thể lên tiếng giải quyết được với cô ta.
Đôi bàn tay đầy quyền lực của Tống Khâm đột nhiên dừng lại, đôi lông mày anh tuấn đột nhiên nhíu lại, liếc mắt nhìn về phía Lý Bội Ân, cô cũng giật bắn tim khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người đó của anh, khẽ nuốt nước bọt một cái, Tống Khâm quăng bản dự án xuống bàn rồi đưa tay xoa đầu đầy mệt mỏi.
Ai nấy cũng hít lấy hít để không khí vì hiện tại bây giờ ai cũng bị ngợp trong cái bầu không khí ngột ngạt này.
“Cái bản này xoay đi xoay lại đều có một ý, giống như là của một người viết vậy chứ không phải của nhiều người, tôi nói đúng chứ?”
Đám nhân viên ngày hôm qua nhờ Lý Bội Ân giúp đỡ nên hôm nay bắt đầu có chút lo sợ, họ đều đưa mắt nhìn nhau trong sợ hãi, một người ngồi cạnh cô đột nhiên thụt tay vào cánh tay của cô rồi lèm bèm hỏi.
“Cứ im lặng như vậy đi nghe không, đừng lên tiếng gì hết, nếu biết thì chúng ta chết chắc.”
Tuy nhiên tiếng xì xào và ánh mắt của người đó bị lọt vào mắt của Tống Khâm, anh cũng đã điều tra chuyện hôm qua Lý Bội Ân ở lại làm về trễ sau khi kiểm tra máy tính của cô, tất cả mọi thứ đều do một tay Lý Bội Ân làm trong số những người ở đây chẳng có một ai đóng góp gì cả vậy mà còn có ý định ngồi mắt mà ăn bát vàng sao?
“Cô Lý có thể đứng lên nói cho tôi biết dự án này tại sao phải được mang ra ngoài không?”
Lý Bội Ân bị những ánh mắt xung quanh làm cho cô trở nên áp lực, cô đứng dậy rồi bắt đầu trấn giữ sự bình tĩnh lại để có thể nói.
“Vì cái này tôi thấy nó rất phù hợp với chính sách công ty, vả lại mọi người bên ngoài đang hướng cái nhìn về chủ đề xoay quanh nó nên tôi chắc chắn một điều mang nó làm dự án nhất định sẽ có thể thu hút công chúng bên ngoài.”
Tống Khâm nhìn cô có chút run rẩy tuy nhiên vẫn có sự tự tin trong câu nói, nếu như bình thường bị dồn vào thế như vậy những người ở đây sẽ trả lời không được rành mạch tròn trĩnh và câu văn sẽ lấn cấn, quả nhiên không tệ chút nào.
“Được rồi, cảm ơn cô, còn những người còn lại thì sao? cô Đồng.”
Đồng Dao người ngồi bên cạnh đe dọa Lý Bội Ân vừa rồi bị réo tên khiến nhịp tim của cô ta run lên bần bật, đêm qua có xem lại bản dự án mà Lý Bội Ân gửi tuy nhiên cách làm của Lý Bội Ân thì chỉ có cô ấy mới hiểu, Đồng Dao ấp úng không biết hôm nay sếp lại hỏi cặn kẽ đến như vậy, bình thường anh rất qua loa nên mấy chuyện này đúng là không thể lường trước được mà.
“Tôi...tôi cũng giống như cô Lý vậy, tôi cũng thấy nó rất hợp và theo xu hướng.”
Tống Khâm nhíu mày như muốn dồn cô ta vào thế bí, Đồng Dao mắt láo liên không dám nhìn anh trực diện, đôi chân như đứng không vững nữa.
“Vậy cô nói xem bản thiết kế lần này nó như thế nào, có thể miêu tả một chút được không? khâu thiết kế là của cô đúng chứ? Nên hỏi câu này là đúng rồi.”
Đồng Dao còn chưa xem qua phần thiết kế, ngay cả bản thiết kế cũng do chính Lý Bội Ân làm, cô cũng đã gửi cho cô ta tuy nhiên cô ta chỉ coi sơ sài rồi còn chê bai Lý Bội Ân bây giờ thì lại gài vào thế bí không thể đáp lại được.
“Sao hả? Không trả lời được?”
“...”
Diệp Kỳ ngồi bên cạnh Tống Khâm cũng cảm nhận được sự nguy hiểm xuất phát từ anh, nếu như để mọi chuyện Lý Bội Ân gánh vác công việc một mình người bị khiển trách đầu tiên chắc chắn là cô vì cô không kiểm tra lại kỹ càng, vả lại chủ đích này cũng là do cô bày ra, chỉ vì quen sự sơ sài của Tống Khâm, nhưng bây giờ anh đột nhiên kiểm tra gắt gao từng thứ như vậy nên ai cũng không đỡ được.
“Vậy từng người ở đây thì sao? có ý kiến gì không?”
Không gian vẫn chìm vào yên tĩnh, lúc này anh lại hỏi tiếp.
“Cô Lý, cô có thể nói sơ qua về kế hoạch dự án được không? nếu nói được tôi sẽ thưởng, đừng quan tâm đến ai hết cứ nói đi!”
Những ánh mắt như muốn đe dọa Lý Bội Ân liền bị ánh nhìn của Tống Khâm hạ bệ, bởi vì lúc này thà chết hết còn hơn là một người sống còn lại chết, tuy nhiên Lý Bội Ân cảm thấy được Tống Khâm đang muốn chống lưng cho cô nên cô liền đứng dậy phát biểu, giọng nói to rõ, đầy đủ và súc tích, Tống Khâm gật gù và đứng bật dậy.
“Được, theo như những gì tôi quan sát thì tất cả mọi người ở đây vì thấy tôi dễ quá nên mới không để tâm đến dự án lần này, riêng cô Lý là nhân viên mới nhưng lại rất giỏi và chăm chỉ nên tôi quyết định sẽ để dự án lần này do cô ấy là người đứng ra quản lý, có ai không phục không?”
“...”
Tất cả đều lắc đầu, nhưng ngay sau đó anh lại cất giọng làm cho đám người đó một phen đau tim.
“Những người mang danh góp phần viết dự án này đều bị trừ lương coi như là cảnh cáo, tôi biết hết đấy, tôi không phải trẻ con mà để các người dẫn dắt đâu, từ đầu đến cuối đều do cô Lý làm, tôi nói đúng chứ?”
“...”
Anh lại bắt đầu thấy bực bội, cố hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân lại, đập tay mạnh xuống bàn nghiến răng nói.
“Cuộc họp đến đây thôi, các người liệu hồn với tôi, từng người một...”
Sau khi anh rời khỏi phòng hợp, không khí cũng trở lại ban đầu, có điều đám người kia không dám lên tiếng gì với Lý Bội Ân nữa, còn về Diệp Kỳ thấy Tống Khâm ngày càng bảo vệ cô ra mặt nên ôm cục tức trong lòng, hai tay bấu chặt vào đùi mắt không ngừng liếc về phía Lý Bội Ân.
“Vênh váo lắm nhỉ? Cứ chờ xem.”