Mộ Cao Dương cười xòa, nụ cười nhiều uẩn khúc.
Tiêu Linh ngơ ngác không biết phải nói gì, có chút khó hiểu ở đây. Mộ Cao Dương khen cô mặc chiếc váy nhìn xinh đẹp, sẽ không có gì bất ổn nếu như từ ‘này’ trong câu nói ấy được thốt ra. Tựa như Mộ Cao Dương đã từng nhìn thấy cô mặc váy vậy, rất lạ lùng.
Cô hơi đỏ mặt rồi gật đầu một lần nữa, có lẽ anh ta sẽ hiểu đây là lời cảm ơn của cô gửi đến anh ta.
Nhìn Tiêu Linh dường như vui vẻ và bớt ngượng ngập hơn, Mộ Cao Dương không muốn làm Tiêu Linh khó xử liền đứng dậy đi trước. “Ngồi chơi nhé, anh về phòng trước.”
Nhìn bóng lưng dài đó dần đi xa, Tiêu Linh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh ta cũng chịu đi rồi, cô muốn ở một mình như thế này, có vậy cô mới thấy tâm trạng thoải mái và được tự do hít khí tự nhiên.
Bên ngoài ria cánh cửa phòng ăn, Mộ Cao Dương lén lút nhìn Tiêu Linh bên trong. Đôi mắt hơi khép lại, nhìn qua thoáng buồn. Tiêu Linh có vẻ không nhận ra anh, người đàn ông đã đỡ lấy cô khi trời mưa ở bên ngoài biệt thự riêng của Mộ Hạ Âu, đương nhiên những lần dõi theo Tiêu Linh bên ngoài ngôi nhà dù có nhiều lần suýt bị cô phát hiện.
Nghe nói em trai mình đã lấy vợ và thay đổi tính nết, trong khoảng thời gian bí mật thực tập ở trong nước, Mộ Cao Dương có tìm đến nhà riêng của Mộ Hạ Âu. Anh phát hiện ra em trai mình hành hạ Tiêu Linh một cách độc ác nhưng lại không thể ngăn cản với danh phận hiện tại, anh cũng biết…Mộ Hạ Âu không hề yêu Tiêu Linh, con bé mà Mộ Hạ Âu theo đuổi bấy lâu nay chẳng phải là Hi Vân sao? Với căn bệnh tinh thần của Mộ Hạ Âu, dựa vào đâu bà nội anh lại nghĩ rằng Tiêu Linh sẽ chữa trị được khi ngay cả bác sĩ tài năng còn không thể?
Tiêu Linh không thể nói, tính tình hiền lành, Mộ Cao Dương anh đúng là không dám phủ nhận vào ngày mưa tầm tã cô bị bỏ rơi bên ngoài biệt thự, nhìn khuôn mặt mơ màng sốt cao của cô, anh đã đem lòng yêu mến và thương cảm…
“Anh đang làm cái gì vậy?”
Một chất giọng lạnh lẽo đầy sát khí vang lên ngay sau lưng của Mộ Cao Dương khiến anh giật mình quay lại nhìn. Mộ Hạ Âu đã tắm xong, mái tóc còn hơi ướt. Lẽ nào anh mải suy nghĩ đến nỗi không nghe ra được tiếng bước chân của Mộ Hạ Âu?
“Không có gì.” Mộ Cao Dương lạnh nhạt trả lời điềm tĩnh đi qua Mộ Hạ Âu để trở về phòng.
Nhìn theo Mộ Cao Dương bằng con mắt nghi ngờ, Mộ Hạ Âu lạnh lùng siết tay, quay trở về phòng ăn. Điều ngạc nhiên là vừa nhìn vào phòng ăn chỉ còn lại Tiêu Linh ngồi ở chỗ cũ. Chính là nơi ánh mắt của Mộ Cao Dương chiếu vào một cách khó hiểu.
Mộ Hạ Âu lập tức quay về hướng Mộ Cao Dương vừa đi, đã không còn thấy Mộ Cao Dương đâu nữa. Chết tiệt, đừng nói rằng anh trai yêu dấu của hắn lại để ý đến người đàn bà phế vật kia? Nếu chuyện đó xảy ra, hắn sẽ không bao giờ tha thứ.
Mộ Cao Dương đứng phía xa nhìn bóng lưng của Mộ Hạ Âu một cách kín đáo rồi tiếp tục quay lưng đi. Khuôn mặt nghiêm túc lại kiên quyết. Mộ Hạ Âu, người phụ nữ của em mãi mãi không thể là Tiêu Linh cho đến khi anh vẫn còn tồn tại trên đời này!
Bên trong khu rừng ám mị, tiếng quạ cùng tiếng thú rừng kêu lên khiến không gian thêm đáng sợ và sinh động. Hạo Nam đứng trên sân thượng, chống tay vào thành sắt nhìn về nơi có ánh trăng chiếu sáng cả khu rừng. Từng cơn gió nổi lên thổi bay mái tóc của anh, thu vào ánh mắt Hạo Nam ngoài cảnh vật tịch mịch đương nhiên có cả ưu tư.
Đột nhiên phía sau lưng vang tới tiếng bước chân rõ ràng, Hạo Nam liếc xéo mắt, xong lại không quay đầu để nhìn.
“Tại sao con để con bé rời đi?” Hà Đồng Đồng đi tới, bà cũng nhìn ánh trăng trên cao.
“Đơn giản là cô ấy không muốn ở lại đây.”
“Thằng cháu ngốc, cháu đã suýt có được con bé nhưng lại để con bé bỏ đi một cách dễ dàng.” Bà nội anh đưa tay vỗ một cái vào bắp tay anh thật mạnh, giọng nói trách móc. Để vụt mất Tiêu Linh khiến bà vô cùng luyến tiếc. Chỉ cần chữa được bệnh cho con bé là tốt rồi, hoặc không cần chữa bệnh, Tiêu Linh là một đứa trẻ hiếu thảo, dù không thể nói bà vẫn chấp nhận và yêu quý như cháu ruột trong nhà.
Hạo Nam đút tay vào túi quần, quay sang nhìn bà nội của mình, ánh mắt kiên định cùng biểu cảm lạnh lùng. “Bà nội, đến đây thôi. Cháu sẽ không làm cô ấy khó xử, sự lựa chọn của cô ấy đôi khi đã được định mệnh bắt ép đi sâu vào. Chúng ta không thể làm định mệnh thay đổi, cái gì cũng có quy luật của nó.”
Bà im lặng, hai người đối mặt nhìn nhau không nói gì thêm. Tiếng lá cây xào xạc trong màn đêm ngày một rõ ràng, áng mây đen trôi qua ánh trăng một cách chậm rãi. Hà Đồng Đồng ngừng nhìn Hạo Nam, bà thở dài. “Tiếp theo con định làm gì?”
Hạo Nam xoay người về phía cánh cửa sân thượng, vừa đi vừa nói. “Trở về thành phố.”
Hà Đồng Đồng nhíu mày đi theo ngay, bà cao giọng. “Không thể nào, ngày mai là bố của con về rồi, quay lại thành phố làm gì chứ!”
Một chất giọng khàn đặc vọng lại phía sau, đủ để Hà Đồng Đồng có thể nghe thấy.
“Chính vì vậy mới phải đi.”
Bà dừng chân nhìn cánh cửa khép lại. Khuôn mặt bất mãn, bà khoanh tay lên ngực nhìn về phía xa, nơi có thành phố nhộn nhịp mà bà đã từ bỏ sau bao nhiêu năm. “Thật là, bố con nó vẫn luôn kỵ nhau.”
- ------------
“Hạ Âu.”
Bên đầu dây điện thoại là giọng nói của Hi Vân, cô ta ngọt ngào chứ không giống như đang tức giận trước đó.
Mộ Hạ Âu đang ngồi uống cà phê trong phòng, hắn trừng mắt nhìn Tiêu Linh đang ngồi ở trên giường phía đối diện, ra hiệu cho cô dù có như thế nào cũng không được phát ra tiếng động.
“Bảo bối, gọi cho anh giờ này là vì nhớ anh?” Mộ Hạ Âu lập tức đổi giọng, hắn nói chuyện với Hi Vân một cách nâng niu.
“Đúng rồi, chính là rất nhớ anh, nhớ anh đến phát điên. Hạ Âu, chúng ta gặp nhau được không?”
Gặp nhau? Mộ Hạ Âu đưa đồng hồ đeo tay lên nhìn kỹ, giờ này là nửa đêm, Hi Vân lại muốn gặp nhau giờ này chỉ vì một chữ ‘nhớ’? Quá là phiền phức!
“Anh sẽ đến gặp em vào ngày mai.”
Tiêu Linh buồn rầu nhìn Mộ Hạ Âu, đối với cô, hắn chưa từng một lần quan tâm cô như vậy. Có lẽ cả đời này Mộ Hạ Âu chỉ đem tình cảm trao cho Hi Vân, người con gái hắn yêu…
“Cái gì? Em đang dưới cổng nhà anh?” Mộ Hạ Âu đứng bật dậy đi đến cửa sổ, kéo rèm ra và nhìn xuống bên dưới.
Ngay cả Tiêu Linh cũng bị lời nói của Mộ Hạ Âu làm cho kinh động. Mộ Hạ Âu sẽ lại đưa Hi Vân lên phòng…cùng nhau làm chuyện đó sao? Không được…cô không muốn, không muốn một chút nào!
“Được rồi, anh sẽ xuống ngay.” Mộ Hạ Âu tắt điện thoại, gấp gáp chạy ra khỏi phòng mà không nhìn Tiêu Linh lấy một lần.
Hắn không thể để Hi Vân vào đến bên trong biệt thự, nếu để bà nội hắn, hay đúng hơn là Mộ Cao Dương thì mọi chuyện đều như đổ bể. Hi Vân có nói đang ở gần bờ hồ, cạnh biệt thự của Mộ gia.
Cửa phòng vẫn còn mở, Tiêu Linh mím môi, cô chậm rãi đi cẩn thận ra phía cửa phòng định đóng cửa lại, xong trong lòng lại nôn nao, không hiểu điều gì lại sai khiến cô đóng cửa phòng lại và đi theo Mộ Hạ Âu. Cô muốn biết hai người họ làm gì…mặc dù đoán trước được mình sẽ không ổn khi bị họ phát hiện.
Nửa đêm trong biệt thự không còn một bóng người, tất cả đều đã sâu giấc kể cả bà nội của Mộ Hạ Âu và Mộ Cao Dương, ra khỏi cánh cửa của Mộ gia, Tiêu Linh phát hiện Mộ Hạ Âu đang đến gần một con hồ lớn, trước giờ cô chưa từng biết ở nơi này cũng có hồ?
Vốn định nhìn tiếp xem Mộ Hạ Âu đi đâu, Tiêu Linh vội đứng núp mình sau một cái cây to. Mộ Hạ Âu và Hi Vân…đang hôn nhau.
Tiêu Linh đưa tay lên bịt miệng, đôi mắt khẽ khép lại nặng trĩu, không phải lần đầu tiên chứng kiến cảnh này nhưng nó vẫn khiến tim cô đau thắt lại. Bấy giờ cô ước gì… Mộ Hạ Âu chỉ hôn một mình cô.
“Hi Vân!” Mộ Hạ Âu nhíu mày, dứt khoát đẩy Hi Vân ra xa, khuôn mặt đều là bất mãn không hài lòng.
Hi Vân bị Mộ Hạ Âu đẩy ra xa không kịp phản ứng, mắt trợn lên kinh ngạc, cả người như không trọng lực mà nghiêng ngả về phía sau, nơi con hồ lạnh buốt đang trầm mình lặng lẽ.
Hắn giật mình vươn tay ra kéo lấy Hi Vân, càng có nét bàng hoàng hơn khi thấy bên dưới đó là cái hồ đen tối. Thời gian như ngừng lại, hắn biết khi kéo Hi Vân vào trong để bản thân thế vị trí của cô ta, thì hắn sẽ ngã xuống…
“Mộ Hạ Âu!”
Tiếng hét thất thanh của Hi Vân và tiếng nước khiến Tiêu Linh từ xa cũng phải giật mình định tiến chân lên, xong cô lại lùi chân lại về vị trí cũ xem tình hình bằng khuôn mặt nóng bừng bất an.
“H…Hạ Âu…” Hi Vân nhìn Mộ Hạ Âu ra sức vùng vẫy giữa hồ mà chỉ biết vươn tay ra giữa không trung. Cô ta vốn dĩ không biết bơi…
“Cứu anh, Hi Vân, mau cứu anh!” Hắn đỏ au mắt vì nước tràn vào, hắn hoảng loạn vô cùng. Hi Vân bơi rất giỏi, chắc chắn sẽ cứu hắn mà thôi. Bởi khi xưa sau khi xảy ra tai nạn đuối nước thì Mộ Hạ Âu hắn không hề học bơi dù chỉ một lần.
Nhận thấy tình hình không ổn, Tiêu Linh bất chấp sự lộ liễu, mặc cho bàn chân còn khập khiễng đau nhức, mặc thân thể chi chít vết thương, cô chạy đến hồ thật nhanh khi thấy Mộ Hạ Âu đã cạn sức mà dần chìm xuống. Mộ Hạ Âu không biết bơi ư?
Bên dưới dòng nước lạnh được vầng trăng chiếu sáng, Mộ Hạ Âu từ từ mở mắt, bọt nước từ miệng và mũi hắn cứ thế nhả ra vô vọng. Hắn đang tự hỏi, bảo bối của hắn rốt cuộc đâu rồi?
Tiếng nước một lần nữa vọng lên giữa màn đêm, Mộ Hạ Âu cố gắng mở to đôi mắt cay xè của mình để nhìn về phía mặt hồ, hơi thở dường như đã không còn tiếp tục duy trì được nữa. Cuối cùng Hi Vân cũng đã đến cứu hắn rồi.
Nhưng không…người cứu hắn là Tiêu Linh, người đang cố vươn tay tới đón lấy hắn bằng đôi mắt to tròn, đôi mắt long lanh ấy buồn rầu và lo lắng. Có cơ hội để ý mới biết được rằng…khi bơi dưới nước, nhìn khuôn mặt Tiêu Linh rất…dễ nhìn.
Thấy Mộ Hạ Âu đang khép lại đôi mắt, Tiêu Linh vươn người mình thật mạnh để túm lấy cánh tay của hắn, nhanh chóng đặt môi mình xuống môi hắn. Dòng nước xanh lành lạnh ấy, bỗng nhiên lại trở nên ấm áp để có thể sưởi ấm được hai trái tim.