“Hửm?” Mộ Hạ Âu thở gấp hơn, sao hắn có cảm giác cô ta túm chặt tóc hắn hơn để dí mặt hắn vào vậy? Thích rồi ư?
Cũng thật quá hư hỏng. Hắn cười khẩy, dùng hai cánh môi cùng mình ngậm chặt tiểu hạch nơi u mật, ngậm rồi mút thật sâu vào trong, lưỡi không ngừng chấm nhẹ vào nơi đó với tốc độ không hề chậm khiến Tiêu Linh trợn mắt rên la, càng làm mạnh cô ta càng rên lớn.
Liệu…liệu bên ngoài có nghe thấy không? Cô cứ la hét như vậy, mọi người sẽ nghe thấy mất, còn chủ tịch… “Aaa, ư, ư, ưm…” Tiêu Linh đưa tay lên bịt miệng, nước mắt lăn xuống, rõ ràng không phải do đau đớn mà khóc, trong đầu cô giờ đây rỗng tuếch không chứa đựng đau buồn, vậy tại sao cô lại chảy nước mắt chứ!
Mồ hôi hòa lẫn nước mắt, cô nhận ra…là vì cô đạt đỉnh của kɦoáı ƈảʍ, cô cảm thấy…suиɠ sướиɠ, cô thấy sướng mỗi khi Mộ Hạ Âu dùng miệng và lưỡi trêu đùa nơi đó, thật là lạ…có phải là vì cô biếи ŧɦái không? Nơi đó khi được lưỡi chạm vào lại đạt đỉnh vậy sao, chỉ mình cô thấy vậy hay người khác cũng thế…
Hắn vân vê lưỡi quanh tiểu hạch, đưa một bàn tay xuống, trong đầu sớm nảy ra trăm ngàn ý định hay ho.
“Aaa…” Tay của hắn…ngón tay hắn!
Cô cắn môi nhăn mặt, sao hắn lại đưa ngón tay vào đó chứ, đau quá… “A…hưʍ.” Cô không nhịn được âm thanh phát ra từ miệng mình liền tự đưa tay vào miệng cắn thật mạnh, cố ngắn lại xúc cảm không thể kiểm soát.
Mộ Hạ Âu lướt dọc lưỡi hai cánh hoa hồng ướŧ áŧ, mật nguyệt hắn đều nhấm nháp từ từ hưởng thụ, cuối cùng không biết vì gì lại hành động ngớ ngẩn hôn vào nơi đó một cái nhẹ nhàng mới dứt ra. Cứ như thể nơi này là khó báu của mình vậy. Thật điên rồ!
Mồ hôi trên trán và người tuôn ra ướt đầm đìa, Mộ Hạ Âu cắm sâu hai ngón tay vào u cốc ẩm ướt của Tiêu Linh, nhịp điệu mạnh bạo lại dứt khoát.
Đau mà không thể nói, Tiêu Linh khóc nấc nghẹn, hắn bao giờ thì dừng lại chứ…
“Ư…” Có gì đó, rất lạ…Cô cảm nhận được có thứ gì đó trong mình đang sắp bùng nổ ra ngoài…hạ thân cô, có cảm giác Mộ Hạ Âu càng đâm ngón tay vào sâu thì nó càng phản ứng mãnh liệt. Cô ra…cô đang ra thứ gì đó.
Sợ làm vấy bẩn tay của Mộ Hạ Âu, Tiêu Linh vội vã hạ tay xuống muốn đẩy hắn ra nhưng không thể, hắn chăm chăm vào nơi đó giống như đang chờ đợi vậy.
“Aaa!” Tiếng thét cực điểm của du͙ƈ vọиɠ vang lên, cô khóc òa muốn chạy thoát.
“Ha…” Hắn rút tay ra khỏi huyệt nguyệt Tiêu Linh, nhìn vào bạch mật đang nhỏ giọt xuống sàn từ tay hắn, từ nơi đó của cô ta cũng không ngừng chảy ra một dòng nước, cơ thể co giật như vậy. Lên đỉnh rồi! Đúng ý hắn, trêu đùa một người không biết gì về giường chiếu như cô ta đúng là thú vị. Cảm giác rất mới lạ!
Nhìn xuống bụng dưới phình trướng của mình, Mộ Hạ Âu nhăn mặt, chết tiệt hôm nay lại phản ứng mạnh vậy sao? Mới chiều đã làm với Hi Vân, mà tối trước mặt người phụ nữ câm này lại ‘lên’ rất mạnh mẽ.
Cô cắn môi hé mắt nhìn xuống bên dưới mình, không thấy Mộ Hạ Âu làm gì nữa, có phải hắn thôi rồi… “A…” Bắt gặp cảnh tượng trước mắt Tiêu Linh vội đưa tay lên che hai mắt mình lại.
L…làm gì vậy chứ!
Mộ Hạ Âu hắn đang tự vuốt ve ‘nó’…hắn biếи ŧɦái sao? Thật không thể tin nổi.
Tiêu Linh run run nhắm tịt mắt, mặc bên dưới mình đang có âm thanh hồng hộc nam tính của người đàn ông. Cô không dám chạy đi, không hiểu sao cả người nặng trịch chỉ có thể đứng im tại chỗ.
Cắn răng ngửa mặt lên trời thở một hơi, bắt gặp Tiêu Linh đang che mắt mình lại, Mộ Hạ Âu hơi nheo mày, hắn đừng dậy đặt tay lên vai Tiêu Linh, bắt cô ngồi xuống dưới chân mình. Bất ngờ như vậy cô liền mở to mắt.
“A…aaa!” Cô hoảng hồn khi nhìn thấy vật nam tính của hắn ở ngay trước mặt mình, thứ đó khi trước mặt cô còn to gấp mấy lần khi cô nhìn xa từ khoảng cách trên dưới vừa rồi. Mộ Hạ Âu hắn…
“Ngậm lấy.”
Bên tai Tiêu Linh như có tiếng sét vang động, Mộ Hạ Âu hắn nói gì vậy? Cô không nghe nhầm đấy chứ, hắn nói ngậm cái gì?
Trừng mắt nhìn Tiêu Linh, lại thấy cô ngơ ngác không hiểu gì. Hắn thở lạnh một cái rồi dùng một tay bóp cằm Tiêu Linh, tay còn lại cầm cự long cứng nóng đưa vào miệng Tiêu Linh một cách thô bạo.
“Oẹ…ưm, ưm…” Cô trào ra hai hàng nước mắt, buồn nôn chết mất, thứ đó vừa to vừa dài, nó đi sâu vào cổ họng khiến cô không thể thở nổi.
“Ha…” Mộ Hạ Âu rít một hơi qua kẽ răng, miệng cô ta nóng lại hẹp…đưa vào rất thoải mái.
Nhìn Tiêu Linh giàn giụa nước mắt càng làm hắn thêm khoái chí, liên tục đưa đẩy hông để vật nam tính vào sâu bên trong cổ họng Tiêu Linh, hắn túm tóc cô thật chặt khiến cô không ngừng nhói lên tia đau đớn.
Khó thở chết mất…Tiêu Linh cảm tưởng như mọi thứ trong dạ dày cô sắp trào ra khỏi miệng rồi mà Mộ Hạ Âu không rút thứ đó ra, cô nhắm chặt mắt không muốn nhìn cảnh tượng đáng xấu hổ này, tay đặt lên hai đùi hắn muốn thoát ra.
“Mẹ kiếp, đừng lộn xộn.” Mộ Hạ Âu cảm nhận được cơn đau từ bên dưới lập tức giật tóc Tiêu Linh, ép cô ta ngẩng đầu nhìn lên. Còn dám cắn, hay lắm!
“Ư…” Tiêu Linh chảy đầm đìa mồ hôi, miệng vẫn ngậm thứ đó không thể nhả ra, miệng của cô không chịu nổi nữa, vừa đau vừa mỏi…
Càng nghĩ Mộ Hạ Âu càng tức giận. Cô ta có thể cười, có thể tình tứ với bạn thân hắn, nhưng đối với hắn luôn chống đối như vậy, lẽ nào còn dám động lòng với cậu ta rồi?
“Thứ gì đã rơi vào tay tôi, tuyệt đối người khác không có được!” Mộ Hạ Âu gầm lên, hắn tách miệng Tiêu Linh ra khỏi hạ thân mình, ép Tiêu Linh đứng dậy xoay lưng lại áp mặt với bức tường, lưng của Tiêu Linh bị hắn ép xuống, mông của cô lúc này cũng cong lên hơn.
“A…” Tiêu Linh Hơi ngoảnh đầu lại, cô thiết tha van xin Mộ Hạ Âu, tay cô chắp nhau cúi đầu liên tục.
Trong phòng một lúc âm thanh thở dồn dập ngày một rõ, Tiêu Linh cắn môi…hắn mới chỉ dùng hai tay túm chặt vòng eo cô thôi cô đã thấy đau rồi. Vậy mà hắn định làm trò gì đây?
Mộ Hạ Âu cởϊ áσ vứt dưới đất, hắn bóp gáy Tiêu Linh ghì chặt vào tường để cô không thể phản kháng.Chuẩn bị đưa *** *** nhẫn nhịn đã lâu vào trong với mục đích thỏa mãn được du͙ƈ vọиɠ, hắn bất ngờ nhận ra một điều khác lạ ở Tiêu Linh.
“Chân cô? Tháo bột từ bao giờ?” Hắn cất giọng lạnh hơn cả băng.
Giờ mới để ý đến sao…vậy nãy giờ hắn đã làm gì dưới chân cô mà không nhận ra chứ. Tiêu Linh bị ghì đầu không thể giải thích, chỉ biết ú ớ những âm thanh vô dụng.
“Hay lắm, thì ra trước mặt tôi giả què, con khốn như cô còn gì giấu tôi nữa hả?” Hắn gầm lên như cầm thú, một hơi bế thốc Tiêu Linh trên vai đến giường rồi ném cô lên trên.
[Tôi không có, tôi không giấu anh, làm ơn…đừng mà…]
Tiêu Linh run rẩy nhìn hắn, tay liên tục khua khoắng tứ tung cả. Hắn không những không nghe cô giải thích mà còn tức giận hơn.
Mộ Hạ Âu leo lên giường, hắn túm tóc Tiêu Linh rồi dùng tay kia tát thật mạnh vào mặt cô. Cái tát làm cô đau điếng…cơ hồ mắt hoa dần đi, đầu cô quay vòng vòng không rõ điểm dừng.
“Đã là chó thì không được phản chủ, nghe chưa? Hử?” Dứt lời Mộ Hạ Âu tát thêm một cái vào mặt Tiêu Linh, lần này cái tát đau đến nỗi khiến cô chảy máu miệng, mùi sắt loang dần trong miệng cô.
Tiêu Linh xụi lơ nằm bên dưới, một cử động nhỏ cũng không làm khiến hắn nhìn cô như một cái xác di động vậy. Mộ Hạ Âu nhíu chặt mi tâm, hắn nhấc hai chân cô lên trên cao, dùng hai đùi mình cố định hông cô, hai tay nắm bắp chân hằn lên dấu hằn đỏ trên làn da mịn màng của Tiêu Linh.
Cô rùng mình cố gắng căng mắt ra nhìn Mộ Hạ Âu, hắn làm gì vậy…tư thế này quả là quá phóng đãng rồi, cô thấy mình giống như đang bị sỉ nhục vậy. Thật khó tả.
Một lực đẩy tiến sâu vào bên trong cơ thể Tiêu Linh mang theo sức mạnh cực nóng, Mộ Hạ Âu vậy mà dám dùng tư thế này để làm trò ô nhục đó với cô!
Tiêu Linh cắn môi nhăn mặt, tay túm chặt ga giường nín chịu cơn đau mà hắn đem lại, rõ ràng là cô đau đến phát khóc, đau đến bật hơi…nhưng hắn lại có vẻ rất hưng phấn, thậm chí còn làm bộ mặt phóng túng đó…lần đầu cô được chứng kiến khuôn mặt này của hắn, thỏa mãn đến vậy sao…
“A, a, a…hưm…a…ư, ưm, á!” Tiếng rêи ɾỉ cứ thế mà vang lên, cô không thể ngừng lại được, từng lần Mộ Hạ Âu thúc vào là từng lần cô chết đi sống lại. Cảm giác bên trong được lấp đầy không chừa ra một khoảng trống, nhưng nó quá đỗi lớn, kích thước của hắn so với cô là quá khủng khiếp.
Tiêu Linh tự hỏi…khi bên Hi Vân và những người phụ nữ khác, hắn cũng làm như này sao…họ cũng rêи ɾỉ như này, thậm chí là ngọt ngào hơn, họ tự chủ động làm hắn vui vẻ, còn cô ngoài làm hắn tức giận ra thì không thể làm gì, đến nói còn không nói được.
Hi Vân quá là chịu đựng tốt…cô ta vậy mà mỗi khi bên cạnh Mộ Hạ Âu để quan hệ xáƈ ŧɦịŧ lại luôn tỏ vẻ vui sướng, tiếng hét kiều diễm vô cùng, bất cứ ai nghe một lần cũng khó quên, kể cả cô! Cô đã khắc cốt ghi tâm để từ lần ‘chồng’ cô quan hệ với cô ta ngay trước mặt cô rồi…tất cả đều như một thước phim,bất cứ lúc nào cũng có thể tua lại trong trí não cô.
Mặc dù nhìn Tiêu Linh như vậy Mộ Hạ Âu vẫn chưa thấy hài lòng, hắn biết cô ta là cố tình làm vẻ mặt đó, miễn cưỡng sao? Vậy thì tôi sẽ cho cô biết chống đối Mộ Hạ Âu này sẽ bị trừng phạt như thế nào!
Hạ thân nhấp va chạm da thịt Tiêu Linh mạnh hơn so với ban đầu, hắn chum hai chân cô lại đưa lên cao, tư thế này rõ ràng là dễ đưa vào hơn. Tay kia hắn vòng qua chân cô đặt lên tiểu hạch hồng hào, nhấn thật mạnh.
“Aa!” Tiêu Linh trợn mắt hét lên không ra hơi, cả người bỗng nhiên co giật phản ứng thật mạnh, hắn không nên nhấn vào đó chứ! Cô mẫn cảm với nơi đó quá rồi!