Vốn ở trong lòng Âu Dương địa vị Luyện Đan Sư ngang hàng với Tu Phục Tông Sư thậm chí là Thần Sư trong tiểu thế giới hoặc là Chân Linh Giới.
Nhưng sự thật không phải vậy. Ở tiểu thế giới, địa vị của Tu Phục Tông Sư cao là bởi vì nhiều thứ chỉ có Tu Phục Tông Sư ra tay mới giải quyết được. Ở Chân Linh Giới địa vị của Tu Phục Thần Sư cao, nhưng dù là Tu Phục Tông Sư hay Tu Phục Thần Sư thì cần đối mặt chẳn qua là số ít cường giả đỉnh cao.
Đối với người bình thường thì Tu Phục Tông Sư, Tu Phục Thần Sư chết sống liên quan gì đến họ? Dù sao cả đời mình không khả năng cầu được Tu Phục Tông Sư, hay Tu Phục Thần Sư.
Nhưng Luyện Đan Sư thì khác. Ở trong thế giới Dị tộc, có thể nói mỗi người chỉ cần có đầy đủ đan dược là có thể tăng tiến, giống như Di Tiểu Thiên bây giờ, nếu có hai mươi viên Bồi Nguyên đan là gã có thể nhẹ nhàng trưởng thành đến kim tiên, chen chân vào hàng ngũ cường giả. Nhưng nếu như không có hai mươi viên Bồi Nguyên đan, vậy cả đời này Di Tiểu Thiên có vào được kim tiên hay không thì không ai biết.
Dù sao Dị tộc không có pháp môn tu luyện, họ muốn trưởng thành cách duy nhất là đi vào chiến trường, tru sát tiên nhân. Nhưng tiên nhân dễ giết lắm sao?
Bây giờ Di Tiểu Thiên chẳng qua là phi tiên, bình thường phi tiên rất ít tiến vào chiến trường Dị tộc, cấp thấp nhất thông thường đều là linh tiên. Nếu Di Tiểu Thiên đi tru sát linh tiên chẳng khác nào đi tìm chết, điều đó cần cơ duyên to lớn mới thực hiện được.
Đây cũng là tình trạng hiện nay của thế giới Dị tộc. Mỗi người nơi đây đều có tư cách trở thành cường giả, nhưng không phải ai cũng có kỳ ngộ trở thành cường giả!
Âu Dương rất muốn lấy ra pháp môn làm sao hấp thu yêu khí của mình, nhưng hắn không thể. Bởi vì nếu công khai pháp môn tu luyện thì khi đó hắn phải có thực lực chấn nhiếp tất cả, nếu không hắn chính là sống Lôi Phong.
(Lôi Phong là tên một người nổi tiếng rất rất tốt bụng với mọi người trong truyền thuyết của Trung Quốc)
Âu Dương không cho rằng hắn là người tốt gì, có câu không có ích lợi không dậy sớm, hắn có lý do gì đi giúp đỡ những người Dị tộc này? Nếu Âu Dương là Vạn Yêu Chi Tổ cái gì, là cao cao tại thượng, là thần linh tín ngưỡng của họ, vậy hắn cho họ ích lợi, để họ trưởng thành là nên làm.
Nhưng nếu mình không có được cái gì thì cần gì nhiệt tình giúp đỡ? Ở bất cứ đâu, bất cứ việc gì đều phải trả giá.
Giống như lúc ở hiện đại, Âu Dương từng suy nghĩ mấy vấn đề này. Những người ở trên xe buýt công cộng nhường chỗ cho bà già được đến là cái gì? Họ làm chuyện như vậy có được trả giá không?
Ban đầu Âu Dương rất mờ mịt, nhưng sau này hắn hiểu, làm như vậy cũng có cái gì. Bọn họ nhường chỗ cho bà già, được đến là thỏa mãn! Trả giá nhất định lấy về thứ gì, dù là chỗ ngồi cũng như vậy.
Âu Dương đứng trong Tuyết Dạ viên, nhìn hướng đông, đó là quần kiến túc chủ Mộng gia, đó là nơi tiên tri Mộng gia cư ngụ. Ở trong Mộng gia thời gian dài như vậy, Âu Dương tìm hiểu khá õ về thân phận tiên tri.
Mộng Hi, đây là một nữ tiên tri, một cô gái được sùng bái và ái mộ trong mắt nhiều Dị tộc. Cô gái này và Chủ Dị tộc có quan hệ mập mờ.
Mới đầu nghe nói như vậy Âu Dương thấy buồn cười. Tiên tri và Chủ Dị tộc có mối quan hệ mập mờ? Nói trắng ra là cột đi tìm trâu, mà người nam không chịu.
Sau khi biết chuyện này, quang hoàn thần thánh của tiên tri tụt dốc trong lòng Âu Dương. Thì ra tiên tri không phải vạn năng, nếu nàng có thể tính ra tất cả thì tại sao không tính được nàng không thể có chút chuyện gì với Chủ Dị tộc?
Âu Dương giống như u hồn trong bóng đêm, nhân lúc đêm khuya hắn chui xuống đất lẻn vào quần kiến trúc chủ Mộng gia. Đây là lần đầu tiên Âu Dương vào đây, làm một Dị tộc thấp kém, bình thường hắn không có tư cách đi vào chỗ này. Nhưng Âu Dương biết, ngày hôm nay qua đi, ai mới là thấp kém thì chỉ ông trời mới biết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
*Lách cách*
Có tiếng tách, ấm trà rơi xuống đất phát ra từ phòng của Mộng Hi. Mộng Hi vùi vào ngực mẫu thân khóc sướt mướt.
- Mộng Hi, đừng quá đau buồn, đàn ông đều như vậy, lúc còn trẻ phụ thân của ngươi cũng luôn thích ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ.
Mẫu thân của Mộng Hi vì muốn an ủi nữ nhi của mình không ngừng nói ra tình sử phong lưu lúc phụ thân của Mộng Hi còn trẻ.
Mộng Hi từ từ ngẩng đầu lên, nói:
- Không! Hắn không phải hái hoa ngắt cỏ, hắn là cơn gió, không ai có thể bắt gió trong tay. Quá khứ là ta quá cố chấp, từ hôm nay trở đi ta buông bỏ. Ta sẽ yên phận làm tiên tri của mình, ta sẽ chỉ tồn tại vì gia tộc!
Từ năm nàng mười lăm tuổi theo Ngụy Bỉnh Dập đến bây giờ đã bảy trăm năm. Bảy trăm năm nay nàng từng giây từng phút muốn khiến người đàn ông như thần linh chấp nhận mình, lần lượt chịu đả kích đến hôm nay rốt cuộc khiến Mộng Hi tan vỡ, cuối cùng nàng hiểu mình muốn bắt lấy không phải người mà là cơn gió.
Gió không thể bị nắm lấy, ngươi càng muốn đuổi theo thì sẽ phát hiện gió thổi càng nhanh, đến cuối cùng ngươi chỉ có thể bất đắc dĩ nhận ra mọi thứ chỉ là uổng công.
Mẫu thân của Mộng Hi an ủi nàng:
- Nữ nhi, Chủ Dị tộc có mặt đã bao nhiêu lâu không ai nhớ, lòng hắn là như thế nào, không ai biết, chưa từng nghe nói hắn yêu ai. Nữ nhi, từ bỏ thật ra cũng là một loại biểu hiện của can đảm.
Âu Dương đứng ngoài cửa nghe trộm, đầu óc mờ mịt.
- Chuyện rối rắm gì thế này?
Âu Dương gãi đầu, tình hình gì đây? Tiên tri đuổi theo Chủ Dị tộc, theo bảy trăm năm không được, giờ bị người đả kích thật sự chịu không nổi tan vỡ?
Cái này nghe sao giống cảnh tượng trong vở kịch gì đó, chắc sẽ không là qua một thời gian ngắn tiên tri yêu người đàn ông khác, rồi thì Chủ Dị tộc phát hiện thật ra mình rất yêu tiên tri, sau đó quay ngược lại theo đuổi tiên tri, rồi trải qua ngàn vạn đau khổ bọn họ rốt cuộc cùng nhau?
Âu Dương lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ hoang đường này, hình như hắn cũng khá thích hợp làm đạo diễn vở kích, nhưng hắn tới đây không phải cùng nàng thảo luận kịch tình gì, hắn đến là muốn làm giao dịch nho nhỏ với nàng.
Âu Dương lặng lẽ tiến vào trong phòng, nếu là bình thường, Dị tộc cao đẳng đế cấp như Mộng Hi chắc chắn sẽ phát hiện hơi thở Âu Dương không che giấu quá kỹ. Nhưng lúc này Mộng Hi đầu óc rối bời, không có tâm tình để ý những điều này. Mẫu thân của Mộng Hi tuy là Dị tộc cấp kim tiên nhưng bà không am hiểu chiến đấu, mà lúc này bà chỉ lo an ủi nữ nhi của mình, căn bản không chú ý điều gì khác.
Âu Dương từ từ trốn vào lòng đất, hắn như một con chuột chũi tiếp cận mục tiêu. Kim tiên đối kháng tiên đế! Tuy rằng có yêu khí trong người nhưng Âu Dương vẫn rất căng thẳng.
Âu Dương chưa đụng độ uy lực tiên đế, nhưng hắn cảm thấy mình có thể đấu với Mộng Hi một trận. Lúc này là thời gian tinh thần nàng rối loạn, nếu Âu Dương đột nhiên ra tay thì có tám phần cơ hội trực tiếp bắt Mộng Hi.