Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.comDù sao mỗi qua một khắc là Chân Linh Giới sẽ có vô số người chết trong tay Hồn Giả.
- Chuyện Thánh Tà đảo ta sẽ nhanh chóng giải quyết!
Âu Dương nói xong câu đó nháy mắt với Vệ Thi, rồi vươn tay chặt không khí trước mặt, cánh cửa đi thông thế giới trục xuất bị hắn mở ra. Âu Dương liếc U Nguyệt Ảnh, sau đó đạp bước đi vào thế giới trục xuất bị vô số người coi là địa ngục, vĩnh viễn khó thể trốn thoát.
Vô tận hắc động và hư không có lực xé rách điên cuồng, nhưng Âu Dương và Vệ Thi là cường giả ý chí tam phương không thèm để mắt lực lượng này.
Âu Dương đi trong thế giới này một lát, người rung lên, lại phất tay. Vách tường thế giới trục xuất được gọi là không thể lao ra ở trước mặt Âu Dương bị chém mở, thế giới bên ngoài chính là Thánh Tà đảo!
Âu Dương mỉm cười bước chân ra khỏi thế giới trục xuất, khi hắn xuất hiện trên Thánh Tà đảo thì ngẩn ra.
Vệ Thi đi theo sau lưng Âu Dương, nói:
- Chỗ này không có một chút hơi thở linh hồn!
Trên Thánh Tà đảo này không tồn tại bất cứ ai, bàn về năng lựccảm giác thì Vệ Thi tuyệt đối mạnh nhất toàn thế giới.
- Chết tiệt! Không lẽ Đạm Thai Kha bỏ chạy? Nàng tìm giúp ta toàn Mê Hồn Hải, xem xem chúng rốt cuộc chạy đi đâu!
Trong mắt Âu Dương tràn ngập sát ý, mới nửa tháng mà Đạm Thai Kha đã mang người bỏ chạy, chuyến này xem như hắn đi uổng công!
- Vô dụng, cả Mê Hồn Hải gần như nằm trong giám thị của ta, nguyên Mê Hồn Hải không hề có hơi thở Đạm Thai gia, trừ phi họ đi hướng kia!
Vệ Thi chỉ vào sâu trong Mê Hồn Hải sương mù đỏ dày đặc, chỗ đó được gọi là Vô Hồi hải vực. Nơi ấy từ viễn cổ đã tràn ngập bí ẩn, Đạm Thai Kha sẽ chạy tới đó sao?
Âu Dương nói:
- Không lẽ Đạm Thai gia chạy tới đó? Nàng chờ ở đây, ta đi vào xem!
Nói rồi Âu Dương đi hướng khu vực đỏ.
Vệ Thi thốt lên:
- Đừng...
Nhưng nàng nói quá chậm, chỉ thấy Âu Dương lắc người đã vào trong khu vực đỏ. Âu Dương mới vào khu vực đỏ liền rớt xuống Mê Hồn Hải ngập sắc đỏ máu, không biết sinh tử.
Lúc này Vạn Tiên sơn đông đúc người chật như nêm cối, đằng trước sơn môn vô số người tụ tập muốn tiến vào Vạn Tiên sơn.
Hiện tại nguyên Chân Linh Giới khắp nơi đều có Hồn Giả hoành hành, lúc này chỗ an toàn nhất chỉ có Vạn Tiên sơn! Có phi tiên Âu Dương thủ hộ, Vạn Tiên sơn không thể bị phá vỡ, có địa vị không ai lay động được.
Thật nhiều người thường ở trước sơn môn nhìn xa xa pho tượng Âu Dương ngàn thước xông tận mây, bọn họ hai gối quỳ chấm đất, yên lặng cầu khẩn với pho tượng.
Bây giờ cầu thần linh dã không còn tác dụng, muốn chung kết Hồn Giả chỉ có Âu Dương ra tay mới được. Nhưng mãi cho đến bây giờ Âu Dương không lộ mặt, các tu luyện giả còn đỡ, ít nhất họ biết ở Vạn Tiên sơn chắc chắn không thành vấn đề, nhưng người bình thường có thể làm chỉ là cầu nguyện.
Lỗ Tu sốt ruột nói:
- Âu Dương rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao đến bây giờ không từ Bách Tôn đảo quay về? Âu Dương cường đại như vậy chắc chắn cảm ứng được Hồn Giả.
Vạn Tiên sơn đúng là đủ rộng, nhưng cứ tính theo mỗi ngày đến mấy trăm vạn người thì dù Vạn Tiên sơn lớn tới đâu cũng không chứa nổi.
Hiện tại tu luyện giả trong Vạn Tiên sơn đã có mấy trăm vạn thậm chí hơn trăm ngàn, người bình thường là mấy ức. Nguyên Trung Châu chỉ cần là người sống sẽ không hẹn mà cùng hướng tới Vạn Tiên sơn.
Khu vực khác cũng như vậy, ai đều biết lúc này an toàn nhất chỉ có Trung Châu, Vạn Tiên sơn! Nhưng cứ tiếp tục thế này không phải là cách, một ngày nào đó Hồn Giả sẽ đến Vạn Tiên sơn, nếu đến lúc ấy Âu Dương còn không xuất hiện thì chỗ này sẽ biến thành địa ngục.
Bạch Hủ Minh luôn lặng im không nói, không phải lão không muốn nói mà là không thể nói. Bạch Hủ Minh còn khổ hơn bất cứ ai, thời gian dài như vậy Âu Dương không xuất hiện, lão cảm thấy có lẽ hắn đã tiến sâu vào Mê Hồn Hải, bước trên con đường viễn cổ, đi hết năm mươi năm cuối cùng.
Một trưởng lão cấp Đại Đế Vạn Tiên sơn vội nói:
- Phương bắc đã hoàn toàn sụp đổ, phương bắt gần như là tử địa, hiện tại Hồn Giả bắt đầu tàn phá phương nam. Người Thái Nhất tông đã dùng trận đồ đi qua đây, Phi Vân Tiên Tử ở bên ngoài sơn môn Vạn Tiên sơn!
Bạch Hủ Minh trợn to mắt bật thốt:
- Thái Nhất tông cũng luân hãm?
Bạch Hủ Minh không thể tin, tốc độ của Hồn Giả quá nhanh, mới có bao lâu mà phương đông và phương bắc đều trở thành tử địa, bây giờ cả phương nam cũng bắt đầu xuất hiện Hồn Giả. Có lẽ không hơn ba ngày, ngay cả phương nam cũng biến thành tử địa.
Lỗ Tu mở miệng nói:
- Mau mời Phi Vân Tiên Tử!
Trưởng lão Đại Đế vẻ mặt khó xử nhìn Lỗ Tu lại liếc Bạch Hủ Minh:
- Cái này...
- Sao vậy?
Bạch Hủ Minh nhìn ra có gì không đúng, mở miệng hỏi:
- Có chuyện gì?
Trưởng lão Đại Đế thở dài, nói:
- Phi Vân Tiên Tử mang còn lại năm vạn đệ tử Thái Nhất tông chạy trốn tới Vạn Tiên sơn, vốn chúng ta định thả bọn họ vào, nhưng...trong số người đó có người của Trịnh gia!
Trưởng lão Đại Đế nói nhanh, khi gã nói dứt lời thì mọi người trong đại điện đều im lặng.
- Trịnh gia...
Lần này thì Lỗ Tu cũng khó xử, ai đều biết Âu Dương và Trịnh Tú Nhi có thù oán. Nếu bây giờ Vạn Tiên sơn chứa chấp luôn Trịnh gia thì không biết khi lúc Âu Dương trở về có nổi trận lôi đình diệt sạch Trịnh gia không.
- Trịnh gia làm sao?
Một giọng nữ từ bên ngoài truyền vào, Phi Vân Tiên Tử đạp bước tiến vào đại điển, biểu tình cực kỳ khó coi.
Ba trưởng lão Hồn Giới ra tay, nếu không phải Phi Vân Tiên Tử chạy nhanh thì có lẽ đã bị tiêu diệt, bây giờ chạy đến Vạn Tiên sơn, người Vạn Tiên sơn lại bởi vì Trịnh gia mà không cho nàng vào cửa, đúng là buồn cười.
Lỗ Tu thấy Phi Vân Tiên Tử tiến vào, gã là tông chủ Vạn Tiên sơn không thể chậm trễ.
Lỗ Tu thở dài nói:
- Người khác trong Thái Nhất tông thì Vạn Tiên sơn hoan nghênh, nhưng Trịnh gia không thể tiến vào Vạn Tiên sơn!
- Tại sao? Không lẽ chỉ vì Âu Dương cùng Trịnh gia có thù oán? Âu Dương không hiểu cái gì gọi là lấy đại cục làm trọng sao?
Phi Vân Tiên Tử là đàn bà, lúc còn trẻ miệng mồm nhenh nhẹn, bây giờ dù đạt tới cấp lão tổ thì vẫn như vậy.
- Hừ!
Bạch Hủ Minh hừ lạnh, từ khi còn trẻ lão và Phi Vân Tiên Tử đã không vừa mắt nhau, người đàn bà này có được như hôm nay tuy cũng một phần nhờ thiên phú nhưng càng trọng yếu là nàng có vô số người quỳ dưới váy, cũng chính vì điều đó nàng là đàn bà, thiên phú không tính đỉnh cấp vẫn có thành tựu.
Bạch Hủ Minh lên tiếng:
- Đại cục làm trọng? Vậy tại sao Thái Nhất tông các ngươi không lấy đại tục làm trọng bỏ Trịnh gia đi?
Lão nói câu này không sai, Âu Dương mới là người quyết định mọi thứ, kêu hắn lấy đại cục làm trọng còn không bằng khiến Thái Nhất tông chú trọng đại cục bỏ Trịnh gia đi.
- Ngươi...ngươi nói cái gì vậy! Trịnh gia mới hơn vạn người, không lẽ vì một người trừ bỏ hơn vạn người sao?
Phi Vân Tiên Tử nghe vậy thấy chói tai, lúc nói chuyện nàng liếc Khổng Si đứng bên cạnh, ẩn ý rất đơn giản, kêu gã hỗ trợ.