Yêu Cung

Chương 502: Kiêu ngạo



- A!

Hai Tu Phục Đại Sư bị nuốt tuyệt vọng hét truyền ra từ khe hở không gian, nhưng hiện tại đã muộn, trừ phi có cường giả cấp ý chí chịu kéo họ ra, nếu không thì bọn họ chết chắc rồi.

*Xoẹt- Xoẹt- Xoẹt- Xoẹt- - *

Sương khói đen ngày càng nhiều, không gian bên cạnh Đạm Thai Minh bắt đầu tan vỡ diện tích lớn, từng khe hở bị vạch ra, từng khe hở không gian há to cái mồm cắn nuốt.

- A!

Các tiếng hét thảm thi nhau nổi lên bốn phía, cường giả ý chí cách Đạm Thai Minh khá gần trừ Đạm Thai Kha ra đều bị khe hở nuốt vào dị thứ nguyên không gian.

- Mau chạy đi! Đây là lực thôn thiên!

Liên Vân đã sớm tránh ra xa, gã hét ra tiếng xong nhiều người biến thành vệt sáng chạy tứ tán.

Không ai ngờ quyết đấu bổ thiên nguy hiểm như vậy, dưới ý chí đụng tới thì chết chắc.

Nhiều người bỏ chạy nhanh, nhưng dù có chạy trốn cỡ nào vẫn có một số tên xui xẻo bị khe hở hút vào dị thứ nguyên không gian bỏ mình.

Đạm Thai Minh hành động chôn vùi hai, ba mươi người. Đang lúc mọi người cảm thấy đã thoát khỏi nguy hiểm thì lấy Đạm Thai Minh làm trung tâm, xung quanh bỗng vang một tiếng thật lớn, cả không gian bỗng sụp đổ, vô số khe hở không gian liền nhau hợp thành một hắc động to lớn bắt đầu cắn nuốt bốn phía.

- Đừng!

Một đệ tử Vạn Tiên sơn không đứng vững bị lực hắc động lôi kéo bay đi.

Mục Uyển vung tay bày ra trận đồ muốn kéo lại Tu Phục Đại Sư Vạn Tiên sơn này về, nhưng trận đồ mới mở ra lập tức bị hắc động nuốt, mắt thấy tênđệ tử kia sắp bị hắc động thôn phệ giết chết.

*Ong!*

Ánh sáng vàng vô cùng thánh khiết toát ra từ người Âu Dương, thật nhiều phù triện bày trước mặt hắn. Một cây cầu thiên địa hoàn toàn dùng thiên cơ tạo thành từ trước mặt Âu Dương vươn tới chỗ hắc động. Thiên cơ kiều màu vàng cùng với lực hủy diệt hắc động mang đến thành hai cực đoan.

Thiên cơ kiều đi qua đâu là hắc động bắt đầu tắt, thật nhiều phù triện bay vào mép hắc động như bính đồ liên tiếp hắc động to khổng lồ.

Đệ tử Vạn Tiên sơn bị cuốn đi gào la, thiên cơ kiều thì đúng lúc ngăn cản hắc động một giây trước khi gã sắp bị nó cuốn vào.

Đệ tử Vạn Tiên sơn sợ đến tè cả ra quần, được thiên cơ kiều của Âu Dương cứu, gã vội bay ra ngoài hắc động, làm dáng vẻ như bay được bao xa thì ráng bay, vĩnh viễn không tới gần chỗ này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đạm Thai huynh, ngươi cần tăng sức thêm nữa!

Âu Dương vung cánh tay, thiên cơ kiều tan vỡ lại hợp thành một trận đồ to lớn. Trận đồ xoay tròn như bánh xe, mang theo đầy trời phù triện vàng bay hướng hắc động.

Liên Vân hét to:

- Hãy xem Âu Dương có thể phong lại được không! Nếu Âu Dương có thể phong kín hắc động thì Đạm Thai Minh thua!

Thiên cơ phù triện to như vậy cần bao nhiêu lực lượng nghịch thiên đây.

Phù triện to lớn của Âu Dương trực tiếp phong phái trên hắc động hình thành không lâu. Tùy theo phù triện phong ấn, sức hút của hắc động dần biến mất.

- Không lẽ Đạm Thai Minh sắp thua?

Nhìn hắc động bị phong ấn, rất nhiều người hét lên. Hai người tỷ thí ở đây, một là phá hỏng một là tu phục. Nếu Âu Dương vẫn không thể lấp đầy thì coi như hắn thua, nếu khe hở Đạm Thai Minh chế tạo bị hắn phong ấn hoàn toàn thì coi như gã thua.

- Còn chưa đến lúc!

Âu Dương biết thật ra mới rồi Đạm Thai Minh đang tích góp lực lượng, một Hắc Thần Vu giả sao chỉ có được chút xíu thực lực như vậy.

- Lấy lực lượng Hắc Thần, vì ta mở ra cửa dị thế giới đi!

Đạm Thai Minh chuẩn bị thời gian dài rốt cuộc bùng phát hết toàn bộ khói đen quanh thân, sóng xung kích to lớn đem hắc động bị Âu Dương phong ấn nuốt hết thiên cơ phù triện. Ngay sau đó, trên bầu trời bị khói đen tác dụng mở ra một cánh cửa nhỏ xoay tròn.

Liên Vân nghe Đạm Thai Minh thốt lời vội hét:

- Mau chạy!

Liên Vân rống to xong bỏ chạy ra xa. U Nguyệt Ảnh lập tức dẫn đám Thái Nhất tông đuổi theo sát Liên Vân.

Người Vạn Tiên sơn mới nãy đã rút đi, bởi vậy chỗ này số người còn ở lại không có bóng dáng Vạn Tiên sơn, Thái Nhất tông.

Khi số người còn đứng dây thắc mắc tại sao Liên Vân, U Nguyệt Ảnh bỏ chạy nhanh như vậy thì thấy trên bầu trời sắc mặt Âu Dương biến cực kỳ khó coi.

Âu Dương từ xa nhìn Đạm Thai Minh, nói:

- Đạm Thai huynh, cần gì như vậy? Dùng sinh mệnh cược dị thế giới hư vô, có đáng không?

Dưới chân Đạm Thai Minh đã đốt lên ngọn lửa đen, lửa dùng thân thể gã làm nhiên liệu từ từ bốc cháy lên trời, dường như định đốt gã thành tro tàn.

Đạm Thai Minh đứng đó, mới rồi gã đã châm đốt tất cả lực lượng của mình, Hắc Tu thuật cũng bị gã đốt sạch. Gã dùng sinh mệnh mở ra cánh cửa thếgiới chưa biết, bây giờ gã đã đốt hết lực lượng, chết chóc sắp ập xuống người gã.

Đạm Thai Minh nói:

- Âu Dương huynh, trước giờ không có cái gì là sinh mệnh đáng giá hay không, ta là người của Đạm Thai gia, từ nhỏ ta là một đứa trẻ kiêu căng, ta cuồng vọng tự đại nhưng gia tộc này bao dung ta. ở trong mắt người khác gia tộc này có vấn đề, nhưng với ta nó là nhà, vì bảo vệ nhà, trả giá mạng sống cũng đáng.

Lửa đã đốt đến eo gã.

- Âu Dương huynh, ta dùng sinh mệnh cuối cùng cược mở ra thế giới chi môn, có lẽ đây chẳng qua là một tiểu thế giới, ngươi có thể dễ dàng phong ấn, có lẽ nó là thiên môn...

Khi thốt ra hai chữ thiên môn thì lửa đen hoàn toàn nuốt Đạm Thai Minh, Hắc Thần Vu giả nhưng lại dùng cách này kết thúc sự sống của mình.

Thiên tài trong thiên tài, sáu mươi tuổi bước vào pháp thân, được tiếng là trăm tuổi có thể trùng kích Đại Đế, siêu cấp thiên tài, Hắc Thần Vu giả, có thể nhìn xuống thiên hạ, Đạm Thai Minh. Thế mà cuối cùng gã dùng cách này chấm dứt mạng sống, khiến Âu Dương thấy rất xót xa.

Thật lòng ban đầu Âu Dương không định giết Đạm Thai Minh, cái tên cực kỳ kiêu ngạo này dù nói mỗi câu là khiến người ta ghét, nhưng hắn nhìn ra thiên tài này rất cô đơn. Cuộc đời gã trôi qua trong kiêu ngạo và tự tôn, dù đối diện áp lực của hắn thì Đạm Thai Minh vẫn giữ kiêu ngạo thiên tài nên có.

Đối diện thiên hạ đệ nhất Thần Tiễn Âu Dương, có thể bình tĩnh như Đạm Thai Minh e rằng không có một ai, nếu cho gã thời gian để trưởng thành thì sẽ thành nhân vật xưa nay chưa từng có.

Đáng tiếc, trách thì trách gã sinh ra trong Đạm Thai gia, sinh ở thời địa này. Âu Dương không phải là thiên tài, hắn từ tiểu thế giới đã không là thiên tài, hắn là thiên tài chung kết giả. Âu Dương một đường đạp trên đầu thiên tài đi đến hôm nay.

Thiên tài sinh cùng thời với Âu Dương đều đối mặt một điều, đó là bi ai bị chung kết. Thời này này thuộc về Âu Dương, dù quang hoàn thiên tài có chói lọi bao nhiêu cũng khó mà đỡ được chiến trung trong tay hắn.

- Ài, Đạm Thai Minh, lấy thiên phú của ngươi, đợi ta chung kết bí mật viễn cổ rồi trong ngàn năm chắc chắn ngươi có thể trùng kích phi tiên.

Âu Dương có chút cảm thán, từ rất lâu về trước hắn đối với Đạm Thai Minh không đơn giản là đối thủ, cái tên kiêu ngạo này có chút giống với hắn, hai ngươi là đối thủ mà cũng xem như là bằng hữu yên lặng cùng nhau.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv