Khi tiến vào Chân Linh Giới, những người Âu Dương tiếp xúc đều là cường giả khắp nơi, đối với sinh hoạt của người thường Âu Dương cũng không biết nhiều cho lắm. Vốn hắn nghĩ, cường giả tu luyện ở Chân Linh Giới, với người thường hẳn là nước giếng không phạm nước sông, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải như vậy.
Đối với đại thế lực hoàn hảo mà nói, bát tông mười hai thánh địa đều sở hữu tiểu thế giới độc lập của mình, nhưng Chân Linh Giới ngoại trừ bát tông mười hai thánh địa còn có vô số thế lực nhỏ khác. Những thế lực nhỏ này cũng không có truyền thống lâu đời, thế nhưng bọn họ vẫn có thể cướp thịt cá của người khác...
- Ngày mai Triệu gia sẽ cử người đến.
Trên mặt Lý Huy Dân lộ vẻ ưu thương, thế nhưng đối mặt với Âu Dương và nhi tử của mình, ông vẫn nỗ lực tươi cười nói:
- Hay đây là số mệnh của Uyển Như? Có thể đi vào Triệu gia còn tốt hơn theo chúng ta chịu khổ muôn đời.
- Lẽ nào cha nhìn muội muội bị Triệu gia mang đi như vậy?
Bảo Sơn từ trên mặt đất đứng lên nhìn Lý Huy Dân.
- Vậy con nói cho cha biết nên làm như thế nào? Chúng ta có thể đối kháng được Triệu gia sao? Tốt nhất là con nên thành thật, nếu không ngay cả cái mạng nhỏ của con cũng khó bảo toàn.
Lý Huy Dân phẫn nộ chỉ Lý Bảo Sơn nói:
- Nếu như con muốn cho Lý gia tuyệt hậu, vậy con muốn đấu cùng Triệu gia sao?
- Con...!
Lý Bảo Sơn nghe thế, vẻ giận dữ trên mặt hắn liền tiêu tan, thay thế bằng một sự mất mát. Một sự mất mát mang ý nghĩa sâu sắc.
- Âu Dương và Bảo Sơn về phòng đi. Bá phụ nhờ con ngày mai coi chừng Bảo Sơn.
Lý Huy Dân biết, con trai mình làm việc rất kích động, nói không chừng ngày mai hắn thực sự sẽ gây ra chuyện. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
- Bá phụ yên tâm.
Âu Dương nhìn Lý Huy Dân bằng ánh mắt khiến người ta tin tưởng, sau đó kéo Bảo Sơn đi về gian phòng hậu viện.
Bước vào trong gian phòng, Âu Dương ấn Bảo Sơn lên trên giường nói:
- Số phận từ trước đến giờ không bao giờ công bằng, nếu không muốn người khác đạp lên mình thì mình phải tự đạp lên người khác trước.
Nghe Âu Dương nói, Bảo Sơn cúi đầu ngồi trên giường. Hắn biết Âu Dương nói rất đúng, nhưng hắn làm sao có thể đạp lên người khác? Bọn họ toàn gia đều là người thường, làm sao có thể đấu với Triệu gia?
- Kẽo kẹt...
Cửa gỗ của gian phòng bị đẩy ra, một lão bà hai tay ôm một cái tô từ bên ngoài chậm rãi đi vào, hương thơm ngào ngạt. Bà đặt cái tô lên trên bàn nói:
- Bảo Sơn, muội muội ngươi mệnh khổ, nhưng ngươi cũng không thể làm việc ngốc.
- Bà...!
Bảo Sơn nhìn bà, cuối cùng gật đầu.
- Được rồi, ta không quấy rối các ngươi, tránh cho các ngươi nói ta lải nhải. Đây là canh gà mà ta nấu hôm nay, uống nóng đi.
Lão bà nói xong, thở dài một hơi, đóng cửa phòng đi ra ngoài...
- Chà.. Rất thơm!
Âu Dương đi tới trước tô canh gà, đưa tay mở nắp. Một mùi hương thơm nồng đậm từ trong bát phát tán ra ngoài.
Âu Dương khẩn cấp cầm lấy hai cái chén nhỏ trên bàn, múc cho mình và Lý Bảo Sơn mỗi người một chén, sau đó bắt đầu thưởng thức bát canh gà thơm ngon.
- Ta nhớ huynh thích uống canh gà nhất, vì sao hôm nay không uống?
Âu Dương cố ý hỏi, nhưng những lời này của hắn lại căn bản không thể dẫn động bất cứ phản ứng nào của Lý Bảo Sơn.
- Âu Dương, nếu như huynh còn là bằng hữu của ta, vậy huynh cũng đừng phiền ta được không?
Lúc này nếu như Lý Bảo Sơn còn có tâm trạng uống canh gà, vậy thì hắn thật là vô tâm quá mức.
Muội muội của mình ngày mai sẽ đi làm thị nữ cho người khác, mà mình lại không có bất cứ một biện pháp nào để phản kháng. Loại thống khổ này sợ rằng chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được.
Âu Dương nhìn bộ dạng của Bảo Sơn, mỉm cười nói:
- Ta nghĩ nếu như hôm nay huynh uống canh gà, nói không chừng ngày mai sẽ có kỳ tích phát sinh?
- Kỳ tích?
Bảo Sơn nhìn gương mặt mỉm cười của Âu Dương, lúc này hắn bỗng nhiên phát hiện Âu Dương không giống lúc trước. Âu Dương cũng là một người thường như hắn, nhưng một khắc vừa nãy, trên người Âu Dương hình như có cái gì cổ quái toát ra.
Khi Lý Bảo Sơn nhìn lại Âu Dương, cảm giác này lại tiêu tan. Điều này làm cho Lý Bảo Sơn có chút hoài nghi vừa nãy có phải mình nhìn thấy ảo giác hay không.
- Ta muốn ra ngoài đi dạo, huynh uống canh gà đi, ta luôn cho rằng huynh sẽ nhận được hạnh phúc tốt hơn. Số mệnh không phải nói năm nay huynh sẽ hội ngộ quý nhân sao? Hay là ngày mai quý nhân sẽ đến?
Âu Dương nói xong bước ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng Âu Dương rời đi, Lý Bảo Sơn vẫn như cũ ngơ ngác ngồi trên giường, theo lời Âu Dương nói, Lý Bảo Sơn bước đến trước bàn, nâng chén canh gà uống một hơi sạch sẽ. Đây kỳ thực chính là một loại phương thức mà người đang tuyệt vọng tự an ủi mình. Cho dù Lý Bảo Sơn cảm thấy quý nhân kia rất hư vô mờ mịt, nhưng lúc này hắn không có năng lực phản kháng, chỉ có thể ký thác hy vọng trên người quý nhân.
Bước ra khỏi tửu quán, toàn thân Âu Dương phảng phất một đạo lôi quang chợt lóe, liền chạy như bay về phía bờ biển. Từ khi học được Lôi Quang Thiểm của Bạch Hủ Minh, tốc độ của Âu Dương có sự tăng vọt về chất. Nếu như lúc trước bị truy sát có thể học được Lôi Quang Thiểm, như vậy kết cục cuối cùng có thể sẽ khác.
Khi thì độn thổ, khi thì bay trên trời, Âu Dương chỉ dùng không đến năm phút đã xuất hiện trên một rặng san hô. Lúc này trên tảng đá san hô có một người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng.
- Hôm nay ngươi tới muộn...
Khi Âu Dương phi thân rơi vào tảng đá san hô, người thanh niên nhìn hắn một cái, thản nhiên nói.
- Muộn một chút cũng không quan hệ, mấu chốt chính là thuận lợi, như vậy đủ rồi.
Âu Dương mỉm cười, Đây là Diệp Thần mà hắn có dịp hợp tác ở Thiên Hồn, một cường giả Thánh Thể tu vi cửu giai. Khi hắn cùng hợp tác với Âu Dương, hầu như mọi việc đều thuận lợi.
Đừng thấy Diệp Thần bình thường không nói nhiều, nhưng chủy thủ của hắn lại giống như ma quỷ, rất đáng sợ. Âu Dương nhớ lần đầu tiên cùng Diệp Thần hợp tác, Diệp Thần hung ác hủy diệt một đại gia tộc, từ ông lão tám mươi cho tới một đứa trẻ còn ẵm ngửa cũng không buông tha. Sự hung ác này Âu Dương tự nhận không làm được.
- Đã tìm được mục tiêu, hắn đang ở phía tây Lâm Hải Thành khoảng chừng trăm dặm, bên người có bảy cường giả Thánh Thể thất giai. Bản thân hắn chính là Thánh Thể bát giai. Hoàn thành xong nhiệm vụ này, chúng ta có thể lấy được Cửu Long Châu, cùng với tấn chức kim bài.
Diệp Thần giống như một ác lang, ngay cả Âu Dương hợp tác với hắn rất lâu cũng chưa bao giờ tín nhiệm hắn. Âu Dương không bao giờ giao tính mạng của mình cho một người như vậy.
Âu Dương quay qua Diệp Thần mỉm cười nói:
- Số lượng không ít, nhưng ta rất tin tưởng chủy thủ của ngươi…
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Nhìn hắc bạch song đao cắm bên hông Âu Dương, Diệp Thần biết mặc dù Âu Dương bình thường vui tươi hớn hở nhưng đối với mục tiêu, hạ thủ lại không bao giờ lưu tình.
- Đi thôi!
Diệp Thần xuất động, toàn thân hóa thành một đạo lưu quang bay về phía tây.
Âu Dương sử dụng Lôi Quang Thiểm theo sát phía sau. Hắn giống như là một đạo lôi quang màu đen, cắt ngang bầu trời, theo sát Diệp Thần bay về phía tây.