- Nếu thành công ta sẽ lấy thứ ta cần, thất bại, ta không lấy một xu.
Âu Dương cười nói:
- Hồ đại sư, không biết có thể mượn dùng quý bảo địa một lát hay không?
Hồ Vân Thanh nghe Âu Dương nói, trên mặt hắn lộ vẻ nghi hoặc, hắn đang suy nghĩ, người này tự tin như vậy, lẽ nào hắn thật sự là Tu Phục Đại Sư đỉnh phong? Nhưng bất luận hắn nghĩ như thế nào, hiện tại cũng không có kết quả, muốn thấy kết quả, chỉ có chờ sau khi người này chữa trị kiếm linh cho Tề Trùng.
- Mời. . .
Quay sang phía Âu Dương làm thủ thế mời, những người vây xem xung quanh đều tránh ra một con đường, nhìn theo Âu Dương mang theo Tề Trùng tiến vào Ngọc Bích Lâu.
Hồ Vân Thanh theo sát Âu Dương và Tề Trùng tiến vào Ngọc Bích Lâu, đại môn Ngọc Bích Lâu cũng không đóng lại, năm gã Yêu Chiến Sĩ cửu giai đỉnh phong trước đó kêu gào với Âu Dương rất biết việc, đứng trước đại môn của Ngọc Bích Lâu canh gác.
Hồ Vân Thanh đương nhiên biết khi Tu Phục Sư chữa trị tốt nhất là càng ít người quấy rầy càng tốt, thế nhưng trong lòng hắn vẫn không cảm thấy người mặc áo choàng thần bí này có năng lực chữa trị kiếm linh của Tề Trùng, hắn không đóng cửa cũng là có tư tâm.
Đầu tiên hắn hi vọng hắc nhân thần bí sẽ bị quấy rối. Thứ hai đương nhiên là hi vọng mọi người nhìn thấy người kia thất bại, sau đó bị vô số thóa mạ.
Thế nhưng chút tư tâm ấy của hắn đã bị Âu Dương nhìn ra, thân là một Tu Phục Đại Sư, hắn chẳng lẽ không biết chữa trị kiếm linh khó khăn hơn chữa trị yêu binh? Hắn chẳng lẽ không biết càng ít người quấy rầy càng tốt?
Nhưng Âu Dương căn bản không để ý đến hắn, hắn thực sự xem mình là một Tu Phục Sư kém chất lượng? Năm đó khi lần đầu tiên chữa trị kiếm linh của Lam Thông, cho dù lúc đó giai vị của mình rất thấp, thế nhưng ở phương diện chữa trị mình tuyệt đối không có vấn đề.
Hiện tại mình đã đạt được Thánh Thể, chữa trị kiếm linh của một bát giai, hơn nữa trình độ tổn hại còn xa mới bằng Lam Thông, kiếm linh như vậy nếu như Âu Dương nguyện ý, bốn năm phút là có thể giải quyết.
Âu Dương biểu thị mình hoàn toàn không có áp lực khi chữa trị kiếm linh của Tề Trùng.
Âu Dương mỉm cười nhìn thoáng qua Tề Trùng, sau đó vỗ nhẹ vai hắn. Mặc dù Tề Trùng không nhìn thấy vẻ tươi cười của Âu Dương, thế nhưng từ động tác của Âu Dương hắn có thể cảm giác được Âu Dương rất thoải mái.
- Đừng chống lại, thả lỏng, ta sẽ trả lại ngươi một kiếm linh hoàn chỉnh. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Âu Dương nói với Tề Trùng mấy câu, sau đó vươn tay nhẹ nhàng đặt lên ngực Tề Trùng, tiếp theo yêu khí huyết sắc của hắn thông qua tay hắn bắt đầu tiến vào trong thân thể Tề Trùng.
Chân thực chi nhãn không ngừng quan sát nơi tổn hại của kiếm linh, Âu Dương dẫn đạo yêu khí của mình từ từ đến vị trí kiếm linh của Tề Trùng.
- Buông lỏng tất cả lực lượng của ngươi, không cần đau khổ chống đỡ.
Âu Dương phát hiện Tề Trùng vẫn rất căng thẳng, hắn vẫn dùng linh nguyên của mình đi chống đỡ kiếm linh.
- A. . .
Tề Trùng kêu lên một tiếng, sau đó buông lỏng linh nguyên của mình.
Trong nháy mắt linh nguyên của hắn rút khỏi, yêu khí của Âu Dương đã lấp đầy toàn bộ kiếm linh, yêu khí lập tức bao vây kiếm linh, trong mấy giây, kiếm linh giống như biến thành một con tằm sắp sửa lột xác, bị bó chặt bên trong.
Hồ Vân Thanh nhìn hai người, hắn không có chân thực chi nhãn như Âu Dương, chỉ nhìn từ bên ngoài hắn căn bản không thấy biến hóa trong thân thể Tề Trùng, nếu như nói hiện tại người có thể cảm thụ được, ngoại trừ Âu Dương cũng chỉ có bản thân Tề Trùng.
Tề Trùng có thể cảm giác được, kiếm linh của mình đang bị yêu khí từng chút thấm vào, từng luồng lực lượng thần kỳ bắt đầu liều mạng tiếp nhận kiếm linh của hắn.
Lúc này Tề Trùng rất muốn kêu to, thế nhưng hắn không dám, hắn sợ quấy rối Âu Dương, dẫn đến chữa trị thất bại.
Mười phút, lần này Âu Dương cố ý kéo dài thời gian tới mười phút, trước kia chữa trị kiếm linh cho Lam Thông, hắn cũng chỉ dùng nửa tiếng đồng hồ, lần này làm như vậy cũng không sợ tạo ra oanh động quá lớn.
Yêu khí lưu chuyển, tất cả mọi người có thể nhìn thấy từng sợi yêu khí huyết sắc rời khỏi thân thể Tề Trùng, quay trở lại thân thể của Âu Dương. Bọn họ biết có lẽ đã tới lúc công bố kết quả.
Thế nhưng khi bọn hắn nhìn về phía Tề Trùng, lại phát hiện trong mắt Tề Trùng lộ vẻ kinh hoàng, không thể trách Tề Trùng, bởi vì lúc này bản thân Tề Trùng cũng có chút không dám tin tưởng.
Điều khiến hắn khó tin chính là kiếm linh của mình, lúc này kiếm linh của hắn đã hoàn thành chữa trị, cái này cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là kiếm linh của hắn còn hoàn chỉnh hơn cả trước khi tổn thương.
- Đây là chữa trị hoàn mỹ.
Tề Trùng thầm nghĩ.
Lúc này Âu Dương lại mở vòng tay của Tề Trùng, lấy từ trong vòng tay của hắn năm mươi bình linh đan bỏ vào trong vòng tay của mình, vừa đi ra ngoài vừa nói:
- Thoả thuận hai bên đã xong, ta cũng nên về nhà . . .
Âu Dương vừa dứt lời, toàn thân hắn đã chui xuống dưới đất biến mất. Đến lúc này, người vây xem cũng không biết kết quả như thế nào?
- Thế nào, có phải là thực sự chữa trị ?
Bên ngoài Ngọc Bích Lâu, mọi người hô to về phía Tề Trùng, bọn họ bức thiết muốn biết rằng có phải đã thực sự hoàn thành chữa trị.
- Làm sao có thể làm trong mười phút, lẽ nào hắn là Tu Phục Tông Sư ?
Có người cảm thấy chuyện này không có khả năng.
- Gia hoả đó chẳng lẽ dùng thủ đoạn đặc thù gì trấn định Tề Trùng?
Có người nghi vấn, thế nhưng khi bọn hắn quay đầu lại, Âu Dương đã sớm biến mất vô tung vô ảnh.
- Xong rồi. . . Hoàn mỹ. . .
Qua một hồi lâu, Tề Trùng cuối cùng bị tiếng nghị luận thức tỉnh, thế nhưng khi hắn phản ứng, hắc nhân thần bí đã biến mất.
- Cái gì hoàn mỹ?
Hồ Vân Thanh là người đầu tiên vọt tới bên cạnh Tề Trùng, hắn muốn chứng thực hắc nhân thần bí kia có phải thực sự chỉ dùng mười phút đã hoàn thành chữa trị.
Hồ Vân Thanh đặt nhẹ tay lên trước người Tề Trùng, thế nhưng lần này toàn thân Hồ Vân Thanh phảng phất như bị lôi điện bổ vào, hắn cũng đứng ngây ra giống như Tề Trùng.
- Hắn không phải Tu Phục Đại Sư. .
Một lúc lâu, Hồ Vân Thanh chậm rãi thốt ra những lời này.
Không phải Tu Phục Đại Sư? Lẽ nào thật sự là một tên lừa đảo dùng thủ đoạn đặc thù trấn định Tề Trùng, sau đó đào tẩu ? Nếu không tại sao hắn lại đi nhanh như vậy?
- Hắn không phải Tu Phục Đại Sư. . .
Lúc này Hồ Vân Thanh vô cùng hối hận, hắn hối hận mình hữu nhãn vô châu.
- Hoàn mỹ chữa trị, hắn là một Tu Phục Tông Sư .
Đó là một Tu Phục Tông Sư chân chính, cho dù trong bát tông mười hai thánh địa tuyệt đối cũng là nhân vật cấp trưởng lão, nhân vật như vậy giá lâm tông phái khác tuyệt đối sẽ được tiếp đãi rất trọng vọng, một nhân vật như vậy xuất hiện ở Ngọc Bích Lâu mà mình lại hữu nhãn vô châu không nhận ra.
Nếu như có thể được một Tu Phục Tông Sư chỉ điểm, cho dù chỉ rất nhỏ, mình có thể có cơ hội tiến thêm một bước, đạt được Tu Phục Đại Sư đỉnh phong.
Chỉ là cơ hội mất đi không thể nào lấy lại, Hồ Vân Thanh có hối hận cũng vô dụng.