Yêu Cung

Chương 1052-53: Một đời kiêu hùng



Từ xa nhìn lại, tất cả phảng phất như thần quang từ trên bầu trời phủ xuống, soi sáng bốn phía, khiến tất cả trở nên thần kỳ không thể tưởng tượng!

- Trước đây khi tâm tình của ta không tốt luôn thích tới nơi này, bởi vì nơi này có thể khiến ta quên đi tất cả......

Nghi Quân nhìn xung quanh, trái tim hắn rốt cuộc cũng buông lỏng!

- Chết đi!

Bỗng nhiên! Một thanh âm từ phía sau truyền đến, một thanh kiếm đâm xuyên qua thân thể Nghi Quân!

Nghi Quân nhìn thanh kiếm xuyên qua ngực mình, hắn hầu như không thể tin, trong nháy mắt hắn buông lỏng lại khiến hắn đi đến phút cuối cùng của cuộc đời!

- Ngươi......

Nghi Quân chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt không thể tin nhìn Ngụy Bỉnh Dập, trong mắt hắn vừa có hối hận, vừa có phẫn nộ, còn có không cam lòng và không muốn!

- Quá muộn rồi! Nghi Quân, chúng ta đã định trước không phải người trên cùng một con đường!

Hỏa quang trong tay Âu Dương đã bùng cháy, một xiềng xích do con rồng lửa tạo thành đã hoàn toàn phong tỏa linh hồn của Nghi Quân ở trong thân thể, dưới sự đả kích hai tầng của chiến nhận tàn phá và linh hồn hỏa diễm trong tay Ngụy Bỉnh Dập, Nghi Quân thậm chí không có cả cơ hội quay người phản kích.

- A......

Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Thanh Nhi thậm chí còn chưa kịp hồi tỉnh lại trong cảnh sắc tươi đẹp, mọi thứ tựa hồ đã kết thúc.

Thanh Nhi nhìn mọi chuyện diễn ra trước mặt, nàng hầu như không thể tin vào mắt mình. Nghi Quân đã cùng bọn họ vượt sông một tháng nay, trong một tháng này, trong mắt Thanh Nhi, Nghi Quân chính là một tiền bối vô cùng tốt.

Nhưng ai có thể ngờ, một khắc trước mọi người còn đang nói cười vui vẻ, một khắc sau đã rút đao chém người, lúc này chiến nhận đã xuyên thấu ngực Nghi Quân, linh hồn hỏa diễm khóa cứng linh hồnNghi Quân, khiến hắn mất cả cơ hội đào tẩu và phản kháng cuối cùng.

- Làm sao... Làm sao có thể như vậy...

Thanh Nhi nhìn Nghi Quân quỳ rạp xuống đất, nàng vọt tới bên người Nghi Quân, vẻ mặt không giải thích được nhìn Âu Dương.

- Sư phụ...Tại sao... Nghi Quân bá bá... Tại sao muốn giết Nghi Quân bá bá.

Trong mắt Thanh Nhi nước mắt đã rơi xuống, trong một tháng này Nghi Quân thực sự rất tốt với Thanh Nhi, còn Thanh Nhi cũng đã quen gọi Nghi Quân là bá bá.

- Thanh Nhi...

Âu Dương thực sự không biết làm sao giải thích với Thanh Nhi, dù sao không phải tự mình trải qua tất cả, căn bản không thể minh bạch tất cả tin tức, lúc này cho dù giải thích tất cả với Thanh Nhi, chỉ sợ Thanh Nhi cũng khó có thể lý giải, trong đầu nàng đã xem Nghi Quân là một người tốt ...

- Thanh Nhi... Đừng trách sư phụ ngươi...

Bỗng nhiên, Nghi Quân mở miệng, hắn quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thanh Nhi nói:

- Muốn trách cũng chỉ có thể trách bá bá, cả đời này của bá bá đều chỉ làm một tiểu nhân nhiều lần vô sỉ, bá bá đi cùng sư phụ ngươi cũng không phải thật lòng, nếu có cơ hội, bá bá cũng sẽ giết sư phụ ngươi, cho nên sư phụ ngươi không có lỗi!

Nghi Quân cũng xem như một người đàn ông, tới lúc này hắn cũng không kêu lên những lời như kiếp sau ta liều mạng với các ngươi gì đó....

- Bá bá...

Thanh Nhi cầm tay Nghi Quân, lúc này trên người Nghi Quân chảy xuống đều là huyết dịch màu vàng, máu nhiễm đỏ cả cẩm bào của hắn, trên chiếc áo choàng dùng tơ dệt thành đều là huyết dịch màu vàng, nhưng trên mặt Nghi Quân vẫn tươi cười nhìn Thanh Nhi nói:

- Thanh Nhi, biết gì không? Năm đó bá bá cũng từng có nữ nhi đáng yêu như ngươi, nhưng bá bá bởi vì ích kỷ cuối cùng đã đánh mất nữ nhi, bá bá đã từng hối hận! Nhưng khi con người đi đến tình trạng nào đó sẽ không còn cơ hội hối hận. Cho nên bá bá đã sai lại càng sai...

- Bá bá... Ngươi đừng chết có được không...

Thanh Nhi dù sao chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, lúc này tâm tính của nàng vẫn là tâm tính của một đứa trẻ. Trong mắt nàng không có người tốt người xấu, chỉ có khái niệm tốt với mình và xấu với mình mà thôi.

- Thanh Nhi, mặc dù sư phụ ngươi không phải người tốt, nhưng bá bá nhìn ra, sư phụ ngươi là thật tâm thu ngươi làm đồ đệ. Cả đời này sư phụ ngươi giết người còn ít hơn bá bá, nhưng sư phụ ngươi khác ta, ta không ngừng giết người, còn sư phụ ngươi hầu như đều là bị buộc bất đắc dĩ. Nghe bá bá nói một câu, tin tưởng sư phụ ngươi, hắn mới là người tốt với ngươi nhất!

Câu nói của Nghi Quân khiến Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều đứng yên tại chỗ.

- Người sắp chết mà lời nói vẫn lương thiện! Nghi Quân. kỳ thực ngươi biết, trong lữ trình của chúng ta lúc nào cũng sẽ có một bên chết đi, đúng không?

Ngụy Bỉnh Dập nhìn Nghi Quân hỏi.

- Đúng! Lữ trình này là lữ trình máu tanh, trong chúng ta lúc nào cũng sẽ có một người chết, ta tính toán mọi đường, cuối cùng vẫn thất bại!

Nghi Quân nói đến đây, trong miệng hắn hộc ra một ngụm máu tươi.

- Nhưng ta vẫn rất cảm tạ các ngươi, chí ít khi ta chết để ta gặp được Thanh Nhi, để ta biết, thế giới này không nên hủy diệt, thì ra thế giới này còn có linh hồn tinh thuần ngây thơ ......

Nghi Quân đã bắt đầu suy yếu, kiếm của Ngụy Bỉnh Dập không thể như phàm binh, trong nháy mắt đâm vào trái tim của hắn, Ngụy Bỉnh Dập hầu như bạo phát ra lực lượng toàn thân, có thể nói trong nháy mắt đó linh hồn của Nghi Quân đã bị cắn nát một phần.

Đương nhiên, nếu chỉ có như vậy khẳng định không thể giết chết hắn, nhiều nhất hắn chỉ bị thương nặng, linh hồn bỏ chạy, nhưng có linh hồn hỏa diễm ở đây, hắn lại chỉ có thể mở mắt trừng trừng chờ chết.

- Sư phụ! Đừng giết Nghi Quân bá bá có được không! Nghi Quân bá bá đã biết sai rồi, hắn sẽ làm một người tốt !

Thanh Nhi chạy đến bên cạnh Âu Dương, kéo y phục của Âu Dương, thỉnh cầu hắn.

- Thanh Nhi, không cần cầu sư phụ ngươi, nếu như hôm nay là ta, bất luận ngươi cầu ta như thế nào, ta cũng sẽ giết chết Thần Tiễn Âu Dương! Giữa chúng ta không thể chung sống hoà bình, bởi vì chúng ta đều biết, cường giả đạt đến giai đoạn của chúng ta, một lần phản bội chắc chắn sẽ phải chết...

Nghi Quân rất minh bạch, hắn biết hôm nay Âu Dương tuyệt đối không thể buông tha cho hắn.

Trách Nhi té ngã trên mặt đất, hai mắt nàng vô thần nhìn Nghi Quân, lúc này nàng không còn có tâm tư thưởng thức mỹ cảnh xung quanh gì nữa.

- Nghi Quân, đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời ngươi có thể nhìn thấu tất cả, xem như ngươi vẫn chưa hoàn toàn biến chất!

Trong mắt Âu Dương đã có vài phần bội phục Nghi Quân, Nghi Quân cũng coi như một đời kiêu hùng, một đời kiêu hùng có thể chết trong tay Ma Vương cũng không bôi nhọ danh tiếng của hắn.

- Chết tiệt, nếu không phải ta phóng xuất Thiên Vương, làm sao lại có nhiều kiếp nạn như vậy, Âu Dương! Tiên giới đã chết quá nhiều người! Đáp ứng ta một việc được không?

Nghi Quân cố gắng đứng dậy đi tới trước người Âu Dương, lúc này Nghi Quân không khác gì một người bình thường, hắn căn bản không có năng lực thương tổn Âu Dương.

Thanh Nhi khụy xuống một bên khóc lóc, đứa trẻ này tương đối coi trọng tình cảm, kỳ thực Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều biết chuyện này nhất định có đả kích không nhỏ với Thanh Nhi, nhưng có một số chuyện bọn hắn không thể lựa chọn...

- Ngươi nói đi!

Âu Dương nhìn Nghi Quân, hắn biết lúc này Nghi Quân có lẽ đã thật sự giải khai khúc mắc trong lòng, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện bản thân đã phóng xuất Thiên Vương. Dù sao chuyện này cũng dễ dàng khiến hắn để lại tiếng xấu muôn đời sau khi chết, nhưng lúc này Nghi Quân tin tưởng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, hắn tin tưởng hai người kia có thể giữ kín bí mật này cho hắn.

- Sau khi ta chết, hãy giúp ta tìm nữ nhi của ta, sau đó nói với nó, ta sai rồi, ta không đáng để nó tha thứ, hi vọng nó có thể quên ta, chứ đừng mang nỗi hận ta tiến vào trong luân hồi vạn thế...

Trong mắt Nghi Quân đã chứa chan nước mắt, lời nói của người sắp chết lúc nào cũng lương thiện quả thật không sai. Trước kia khi Thẩm Điển sắp chết mới minh bạch tất cả chỉ là nước chảy mây trôi, hiện tại Nghi Quân cũng minh bạch, tất cả chẳng qua là chấp nhất mà thôi.

- Ta biết rồi, ta sẽ nói cho nàng biết, phụ thân của nàng không phải một ác ma, phụ thân của nàng cũng rất yêu thương nàng!

Âu Dương minh bạch, nữ nhi của Nghi Quân có lẽ đã tiến vào luân hồi, tìm một người như vậy đương nhiên là rất khó, nhưng Âu Dương vẫn nguyện ý làm, chuyện này coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của một người cả đời kiêu hùng!

- Nghi Quân ta một đời kiêu hùng, nhưng đi đến hiện tại ta đã có được cái gì? Thê tử bị ta giết! Nữ nhi hận ta, thà rằng chết đi tiến vào luân hồi cũng không muốn từ bỏ hận ý với ta! Thủ hạ của ta đều vì ta mà chết, còn ta lại chỉ mỉm cười với tất cả mà thôi, nếu như... Nếu như ta có thể sớm tỉnh ngộ, có lẽ…. có lẽ mọi chuyện đã.....

Nước mắt của Nghi Quân đã thấm đẫm y phục của hắn.

Một đời kiêu hùng tới giây phút cuối cùng của cuộc đời, hồi tưởng lại tất cả mới minh bạch sai lầm của mình, nhưng quá muộn, tất cả đều đã quá muộn!

- Ha ha ha! Nghi Quân ta chín tuổi nhập tiên đạo, mười lăm tuổi thành Linh Tiên! Hai mươi hai tuổi chém hết cường giả hải ngoại, trăm năm đắc ngộ tổ đạo, tự lập vạn tiên vua! Vạn tiên vua! Ha ha ha ha! Vạn tiên vua! Cả đời này của ta đều là vì hư danh mà phấn đấu, vì hư danh...... Ta có được cái gì? Thứ ta có được là vợ con ly tán, thứ ta có được là chúng bạn xa lánh, đến cuối cùng ta có được cái gì? Ông trời! Ngươi nói cho ta biết...... Cuối cùng ta có được cái gì? Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Lúc này thân thể Nghi Quân đứng thẳng tắp, hắn ngưỡng vọng trời xanh, quát hỏi trời xanh!

- Ầm ầm!

Lôi điện bi ca! Hôm nay bắt đầu vì con người kiêu hùng này tấu lên bi ca cuối cùng, xem như đưa hắn đến lữ trình cuối cùng của cuộc đời!

- Ầm ầm...

Toàn bộ tiên giới, không sai, lần này cũng giống như lần của Âu Dương, toàn bộ tiên giới đều tấu lên lôi điện bi ca, bất luận đang ở phương nào đều có thể nhìn thấy lôi điện bi ca khắp bầu trời! Vô số người bắt đầu suy đoán lần này rút cuộc là vị cường giả nào đã bỏ mình!

- Thì ra thứ ta có được chính là sự thương hại của trời xanh với ta! Thương hại! Đúng vậy, ta thật đáng thương, ta sống một đời, tranh đoạt một đời những không biết mình tranh đoạt được cái gì... Ta dùng thứ trân quý nhất đổi lấy bi ca của ông trời với ta! Ha ha ha ha! Nếu có kiếp sau ta sẽ không làm vạn tiên vua gì nữa, ta chỉ cầu thê tử bình an, chỉ cầu tử nữ an khang... Kiếp sau...

Lúc này thân thể Nghi Quân bắt đầu hiện ra trạng thái hư vô, nửa đoạn thân thể ở dưới của hắn đã bị linh hồn hỏa diễm thiêu đốt, hắn cách tử vong càng ngày càng gần.

- Âu Dương! Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ tham gia hôn lễ của ngươi, nếu có kiếp sau ta nhất định cùng ngươi nâng cốc ngôn hoan! Nếu có kiếp sau ta nhất định cười nói với ngươi như một bằng hữu chân chính...

Nghi Quân nói đến đây, thân thể đã rơi xuống trong nước, hắn bình yên nằm trong nước, hán tử xuất thân từ ngư dân lúc này lại trở về trong nước. Nhãn thần của hắn đã không còn tràn ngập cừu hận với thế giới này, cũng không còn âm mưu, lúc này trong mắt hắn chỉ có sự hối hận...

Nghi Quân cũng xem như một đời kiêu hùng, cho hắn một kết thúc phong cảnh coi như một kết cục hoàn mỹ đối với con người kiêu hùng phóng xuất Thiên Vương, dẫn động thiên hạ. Kỳ thực Nghi Quân rất đáng thương, tranh đấu một đời, cuối cùng thứ hắn có được chỉ là danh xấu mà thôi. Tiên giới liên quân mắng hắn, nhân tộc cũng đồng dạng mắng hắn đã mang đến tai họa vô tận cho bọn họ, thậm chí ngay cả thiên đình cũng mắng hắn là loài cỏ dại.....

Thân thể Nghi Quân dần dần bị thiêu đốt trong nước, hỏa diễm linh hồn đương nhiên không thể bị nước sông bình thường dập tắt, cho nên mặc dù rơi xuống trong nước sông, hỏa diễm trên người Nghi Quân vẫn thong thả thiêu đốt.

Nghi Quân khẽ nhắm mắt, lúc này hắn nằm trong nước sông, trên mặt vẫn mang theo nụ cười bình thản, đến thời khắc cuối cùng này, hắn rốt cuộc mới minh bạch, hắn đã giải thoát rồi. Con người lúc nào cũng như vậy, khi nắm trong tay thứ gì đó luôn cảm thấy không có gì, lúc nào cũng cảm thấy mọi thứ đều dễ dàng có được.

Cho đến thời khắc cuối cùng mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra thứ mình truy cầu căn bản không quan trọng, quan trọng là những thứ hiện hữu bên cạnh mình.

- Cảm tạ...

Đây là những lời cuối cùng Nghi Quân muốn nói với Âu Dương, mặc dù hắn đã không cách nào mở miệng, nhưng hắn tin tưởng Âu Dương nhất định có thể minh bạch tâm ý của hắn.

Một đời kiêu hùng hôm nay rốt cuộc kết thúc, Thanh Nhi đã khóc đến mức gần như không còn nước mắt, nhìn Nghi Quân ở cự ly gần như vậy chết đi, Thanh Nhi thực sự rất đau lòng, nàng rất muốn hỏi Âu Dương vì sao? Vì sao phải làm như vậy, mọi người cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc không phải tốt hơn sao?

Âu Dương phảng phất có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Thanh Nhi, hắn lẳng lặng nhìn Thanh Nhi nói:

- Thanh Nhi, ngươi mới quen biết Nghi Quân bá bá một tháng, ngươi đã khóc hắn thành như vậy, ngươi có nghĩ tới khi sư phụ ngươi nhìn thấy những người vô cùng quan trọng với mình chết đi trước mặt mình, sư phụ có cảm giác thế nào không?

Câu nói của Âu Dương khiến Thanh Nhi sửng sốt.

Không sai, chuyện của Lý Uyển Như và Sở Yên Nhiên, toàn bộ tiên giới không ai không biết, Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn Âu Dương, Thanh Nhi mới ở cùng Nghi Quân một tháng đã khóc thành như vậy, còn sư phụ đã trải qua nhiều biến hóa như vậy nhưng vẫn có thể kiên cường đứng ở đây.

- Thanh Nhi, nếu như hôm nay sư phụ không giết Nghi Quân, một ngày kia sư phụ sẽ chết trong tay hắn, cừu hận giữa chúng ta chỉ có thể dùng cái chết của một người mới có thể triệt để hóa giải, kỳ thực ngươi tỉ mỉ nghĩ xem, lẽ nào đây không phải kết cục tốt nhất hay sao? Mặc dù Nghi Quân chết đi, nhưng cuối cùng hắn đã tỉnh ngộ, như vậy linh hồn của hắn cũng xem như được giải thoát, hắn sẽ không bị hủy diệt, hắn sẽ tiến vào trong luân hồi, biến thành một Nghi Quân hoàn toàn mới!

Âu Dương mỉm cười, kéo Thanh Nhi đứng dậy, lau nước mắt cho nàng.

- Tiểu nha đầu, sư phụ ngươi muốn sống vui vẻ hơn bất cứ người nào trên thế gian này, chỉ có điều thế giới luôn bức bách hắn!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv