Yêu Cung

Chương 1049-50: Sư phụ



- Sư phụ, vậy khi nào có thời gian ta sẽ làm khúc gỗ này thành cung!

Thanh Nhi đương nhiên không biết ngọc thụ mộc trân quý như thế nào, cho nên nàng gật gật đầu, nhưng câu nói này của nàng lại khiến người bên cạnh không khỏi mỉm cười.

- Ha ha ha ha, tiểu nha đầu, ngươi xem ngọc thụ mộc là cái gì, nếu như chỉ là một cây gỗ bình thường, Ma Vương lại coi trọng như vậy sao? Ngọc thụ mộc này là thiên địa chí bảo, thứ này cho dù là tiên nhân cũng phải lấy máu thông linh với cây gỗ mới có thể bổ ra, một tiểu nha đầu như ngươi muốn chế tác thành vũ khí, sợ rằng thật sự phải mất rất nhiều năm!

Biểu hiện của Nghi Quân lúc này thực sự giống như một trưởng bối thích một vãn bối vậy.

- Vậy sao!

Thanh Nhi nhìn Âu Dương, đôi mắt to vụt sáng, nhìn dáng vẻ của nàng hiển nhiên chỉ tin tưởng sư phụ mình, ngay cả những lời tiên vương từng nói cũng không tin.

- Đúng, kỳ thực ban đầu ta muốn giúp ngươi làm một cây cung, nguyên nhân chính là nếu như để ngươi làm phải chờ đợi rất lâu, nhưng công pháp nhất mạch của ta truyền thụ chú trọng hơn đến tu tâm, cho nên ta hi vọng ngươi có thể tự mình chế tác thanh vũ khí này, như vậy nó sẽ phù hợp với tâm ý của ngươi nhất, cũng sẽ không khiến ngươi có bất cứ tiếc nuối gì!

Âu Dương nói cho Thanh Nhi nguyên nhân vì sao hắn không giúp đỡ nàng.

- Vậy sư phụ có phải có tiếc nuối với Thứ Kiêu Cung?

Thanh Nhi bỗng nhiên mở miệng, những lời này của nàng khiến những người xung quanh đều bật cười, Âu Dương cười khổ nhìn Thanh Nhi nói:

- Ta đã nhận một đồ đệ gì vậy?

Mặc dù Liên gia thôn bị bốn người này đại náo một phen, trên thực tế tổn thất cũng không lớn, số người tử vong thật sự chỉ có rất ít, tuyệt đại đa số đều là phòng ốc bị tổn hại và người bị thương.

Loại chuyện cứu người này Nghi Quân khẳng định khinh thường, nhưng Âu Dương thì khác. Hắn cũng không tiện cự tuyệt, khôi phục toàn bộ thôn làng về nguyên trạng.

- Cái gì? Muốn dẫn Thanh Nhi đi! Cái này... Điều này sao có thể...

Liên Hổ nghe thấy Âu Dương muốn dẫn Thanh Nhi đi, trong mắt lộ vẻ phức tạp. Liên Hổ biết, người đứng trước mặt hắn lúc này không phải người thường, nếu Thanh Nhi bị mang đi, thời gian tới nhất định cũng sẽ trở thành tiên nhân, còn mình chỉ là một người bình thường...

- Hổ ca... Nguồn truyện: Truyện FULL

Thanh Nhi đi tới bên cạnh Liên Hổ, Âu Dương nhẹ nhàng lắc đầu, bởi vì hắn biết, tiếp theo Thanh Nhi sẽ cấp cho Liên Hổ một tấm thẻ người tốt, chuyện này không thể không xem là một loại bi kịch.

- Thanh Nhi, ngươi... Ngươi thực sự muốn bỏ làng đi sao?

Liên Hổ rất thông minh, hắn cũng không nói những lời luyến tiếc gì cả, mà gắn chặt bản thân với thôn làng.

- Hổ ca, thực sự, từ nhỏ đến lớn ngươi đều đặc biệt chiếu cố ta, khi còn bé ta bị người khác khi dễ cũng đều là Hổ ca ra tay giúp ta giáo huấn bọn họ, cho nên từ nhỏ ta đã thích Hổ ca...

Thanh Nhi nói đến đây, ánh mắt Liên Hổ tự nhiên sáng ngời, còn Ngụy Bỉnh Dập rất hăng hái nhìn Âu Dương nói:

- Nữ đồ đệ của ngươi không phải thích người ta chứ!

- Ài... Ngươi không hiểu, nàng càng nói như vậy, lực sát thương cũng càng lớn...

Âu Dương sinh sống ở địa cầu nhiều năm như vậy, mặc dù Âu Dương chưa từng nói đến chuyện yêu đương, nhưng Âu Dương cũng hiểu được cái gì là phát thẻ người tốt.

- Vậy... vậy Thanh Nhi ngươi... Ngươi có thể không đi không?

Liên Hổ vô cùng kích động, dù sao một cô nương nói với ngươi, từ nhỏ ta đã thích ngươi, hơn nữa còn là tiểu cô nương cực kỳ đáng yêu, chuyện như vậy nếu như phát sinh ở địa cầu, người được biểu lộ chỉ cần không phải kẻ ngốc, thông thường đều minh bạch kế tiếp khẳng định là sẽ bị phát thẻ người tốt!

Nhưng ở đây không phải địa cầu, Liên Hổ căn bản không biết chuyện đó, lúc này hắn còn tưởng rằng tiếp theo Thanh Nhi sẽ nói ra ta luyến tiếc gì đó, cho nên ta chuẩn bị từ bỏ, ta sẽ ở lại đây cùng sống với Hổ ca....

- Nhưng... Nhưng Hổ ca, ta đối với ngươi thực sự chỉ là loại tình cảm ca ca và muội muội. Hổ ca, ta biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, Thanh Nhi chỉ có thể nói với ngươi, chúng ta không có duyên phận...

Lời nói của Thanh Nhi giống như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng cắm vào lồng ngực Liên Hổ, Liên Hổ không rơi lệ ở đây đã xem là rất đàn ông rồi.

- Thanh Nhi,...

Liên Hổ nhẹ nhàng cầm tay Thanh Nhi, Thanh Nhi cũng không giãy dụa, bởi vì nàng minh bạch, hôm nay ly biệt, có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại.

Dù sao Liên Hổ cũng là con người, mà tương lai mình sẽ bước lên con đường tiên nhân, lần này mình rời khỏi, có thể khi trở về đã là mấy trăm năm thậm chí là nghìn năm...

- Thanh Nhi, mỗi người đều có quyền lựa chọn đường đi của mình, không được làm phu thê, chúng ta có thể làm bằng hữu suốt đời, cho dù chỉ là ở đây!

Liên Hổ chỉ vào ngực mình, kỳ thực Liên Hổ cũng biết, lần này Thanh Nhi rời khỏi, có thể cả đời hắn cũng đừng mơ tưởng gặp lại Thanh Nhi.

Những lời này của Liên Hổ đều khiến đám người Âu Dương gật đầu, một người nam nhân có thể cầm được thì cũng buông ra được, đây là một chuyện rất khó làm, Âu Dương khinh thường nhất chính là loại người biết mình không có khả năng giữ lấy còn kiên quyết dây dưa.

- Hổ ca, ta nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, tranh thủ sớm trở về gặp ngươi!

Thanh Nhi nghe thấy lời nói của Liên Hổ cũng thoải mái hơn không ít, lúc này Thanh Nhi mỉm cười xinh đẹp, nụ cười của nàng cũng phảng phất như muốn nói nàng sắp sửa rời khỏi.

- Nha đầu, theo sư phụ học tập cho tốt, Liên gia thôn chúng ta từ trước đến nay chưa từng có tiên nhân, chờ sau này ngươi có tiền đồ, làng chúng ta cũng sẽ dọn vào trong thành ở, cũng có nhà cửa như những đại hộ khác!

Đây là Nhị thúc của Liên Thanh Nhi, cũng được xem là người thân duy nhất của nàng.

Phụ mẫu Thanh Nhi tạ thế rất sớm, cho nên Thanh Nhi có thể có được cuộc sống vui vẻ như vậy, phần lớn đều là nhờ vào Nhị thúc của mình. Cho nên lúc này thấy Nhị thúc xuất hiện, Thanh Nhi ngược lại chảy nước mắt...

- Nhị thúc...ta.....

Trong nháy mắt Thanh Nhi bỗng nhiên có một loại cảm giác không muốn rời khỏi. Nếu như nói ở thế giới này, người nàng luyến tiếc nhất, có lẽ chính là Nhị thúc Liên Thành.

- Đã là đại cô nương còn khóc như một con mèo nhỏ, sau này làm sao lấy chồng!

Liên Thành lấy tay lau nước mắt cho Thanh Nhi, sau đó thở dài nói:

- Vốn ta còn chuẩn bị cho Thanh Nhi một bộ đồ cưới. Nhưng hiện tại xem ra sau này ta không có cơ hội nhìn thấy ngươi xuất giá rồi!

- Ta...

Thanh Nhi nghẹn ngào, nàng cúi đầu ghé vào trong lòng Liên Thành, nước mắt cũng không còn kìm chế được nữa, dào dạt tuôn xuống.

- Lão ca, nếu như tất cả thuận lợi, ngươi nhất định có cơ hội nhìn thấy Thanh Nhi xuất giá!

Âu Dương từ phía xa đi tới, hắn bước tới bên cạnh Liên Thành, hắn có thể cảm thụ được Nhị thúc của Thanh Nhi vô cùng yêu thương nàng.

- Thật sao?

Liên Thành nhìn Âu Dương, sau đó thấy Âu Dương khẽ gật đầu với Liên Thành, sau đó mỉm cười nói:

- Nếu như tất cả thuận lợi, nhiều nhất năm năm, năm năm sau tất cả sẽ trở về yên bình.

- Thời gian năm năm cũng đủ để ta truyền dạy tất cả mọi thứ cho Thanh Nhi, đồng thời ta cũng không phải một sư phụ cũ kỹ, ta sẽ không hạn chế Thanh Nhi tiếp xúc với bất cứ người nào. Nếu như nàng có người trong lòng, bất luận đối phương là chính là tà, bất luận đối phương thiện hay ác, bất luận đối phương là phàm nhân hay tiên nhân, chỉ cần hắn thật lòng, ta đề sẽ đồng ý!

Những lời này của Âu Dương khiến Nghi Quân có chút giật mình.

Phải biết rằng, sư phụ không thể dễ bái, một khi bái sư, địa vị của sư phụ chẳng khác nào phụ thân, cho nên hôn sự của đệ tử phải xin chỉ thị của sư phụ, nếu như sư phụ không đồng ý, như vậy đệ tử còn muốn làm, chẳng khác nào lừa gạt thầy, đây không phải tội danh bình thường!

Vì vậy suy nghĩ tiến bộ của Âu Dương không thể không khiến Nghi Quân giật mình? Chỉ cần đối phương thật lòng, như vậy Âu Dương thậm chí không thèm để ý đệ tử của mình lấy phàm nhân, đây tuyệt đối là một sư phụ có tư tưởng rất khai sáng!

- Được! Vậy ta sẽ giữ đồ cưới lại, sau này sẽ đưa cho Thanh Nhi!

Trên mặt Liên Thành cũng mỉm cười rạng rỡ.

- Năm năm! Nếu tất cả thuận lợi, trong vòng năm năm tất cả sẽ kết thúc, lúc đó ta cũng sẽ mang theo tình nhân của ta, vứt bỏ tất cả, đi ngao du tứ phương...

Trong lòng Âu Dương tự nói với mình như vậy, đây có thể chính là trông mong cuối cùng của Âu Dương, tranh đoạt một đời, cho đến cuối cùng mới hiểu rằng, thì ra tranh đoạt có nhiều đến đâu cũng không bằng mình tiêu diêu tự tại hưởng thụ cuộc sống.

Cưỡi một chiếc thuyền nhỏ, bốn người Âu Dương rời khỏi Liên gia thôn. Dù thế nào Âu Dương cũng không ngờ, trong một thôn trang nhỏ bé như vậy, mình lại có thể thu nhận được một đệ tử!

- Sư phụ! Lúc nào ta mới có thể thành tiên nhân?

- Sư phụ! Sư mẫu có phải là Vệ Thi mà tiên giới đồn đại?

- Sư phụ! Thanh chiến cung ngươi đưa cho ta dùng tạm thời có lợi hại bằng Thứ Kiêu Cung hay không....

Mấy ngày tiếp theo, Âu Dương thật sự minh bạch, thu nhận một nữ đệ tử, hơn nữa là một nữ đệ tử có ngôn ngữ sắc bén như Tịnh tỷ thống khổ như thế nào.

Trước kia khi Tịnh tỷ quấn chặt lấy Âu Dương, Âu Dương không nói gì đã đi, nhưng đối mặt với vấn đề của đệ tử, hắn thân là sư phụ đương nhiên phải nhất nhất giải đáp.

- Sư phụ, ngươi và Lý Uyển Như có phải là...

- Câm miệng!

Âu Dương rốt cuộc tan vỡ, mấy ngày nay Thanh Nhi xem dáng vẻ như muốn đào tám đời tổ tông của mình, Âu Dương quả thực sắp phát điên. Một ma nữ như vậy tại sao mình lại mắt mù thu làm đệ tử, Âu Dương hoài nghi, nếu như sớm biết Thanh Nhi như vậy, liệu mình có càn ngu ngốc nhận nàng làm đệ tử nữa không.

Một đường nghịch lưu tiến lên, bọn người Âu Dương đi trên sông một tháng, lúc này cách tác dụng phụ của Đấu Chiến Ý Chí còn một tháng, trong khoảng thời gian này, Nghi Quân rất thành thật, nếu như không phải Âu Dương sớm đoán được tất cả, Âu Dương thậm chí sẽ hoài nghi tên gia hỏa này thật sự quy hàng.

Nhưng bất luận Nghi Quân thành thật như thế nào, hắn cuối cùng đều phải chết. Nhưng làm sao giết Nghi Quân lại phải có một kế hoạch hoàn mỹ, dù sao Nghi Quân không phải người bình thường, nếu như là chỉ có Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, chỉ cần có cơ hội tốt là có thể xuất thủ đánh chết Nghi Quân, nhưng hiện nay lại có thêm Thanh Nhi.

Âu Dương cũng không ngốc kêu Thanh Nhi rời đi trước, phải biết rằng, Nghi Quân không phải kẻ ngu si, nếu như là Âu Dương bỗng nhiên kêu Thanh Nhi đi, như vậy cho dù Nghi Quân lơ là như thế nào, nhất định cũng sẽ minh bạch có âm mưu, cho nên tiếp theo Âu Dương phải tự hỏi mình, làm thế nào dưới tình huống Nghi Quân không có bất cứ cơ hội nào, trực tiếp giết chết hắn!

- Nếu đi về phía trước trăm dặm chính là Động Ninh thuỷ vực, nơi đó đầy dòng xoáy, bình thường cho dù là con thuyền cực lớn, đi đến đó cũng bị dòng xoáy nuốt chửng, muốn hành tẩu trên sông, sợ rằng chỉ có chúng ta mới có thể làm được!

Nghi Quân cười ha ha, dù sao với thực lực của bọn họ, khống chế thuyền nhỏ hành tẩu trên sông, cho dù dòng xoáy có cường đại thế nào tuyệt đối cũng không thể nuốt chửng con thuyền của bọn họ.

- Nghe người ta nói, trước khi Nghi Quân ngươi tu luyện thành công vốn là một ngư dân, không biết có chuyện này hay không!

Ngụy Bỉnh Dập ngồi bên cạnh, lúc này trên tay hắn đang cầm một con cá được nướng thơm phức, từng miếng nhấm nháp.

- Không sai, trước kia ta được sinh ra ngoài biển, tổ tông ta thật sự là ngư dân, lực lượng của ta cũng là được tu luyện trong biển.

Nghi Quân cũng không che giấu quá khứ của mình!

- Chẳng trách thủ đoạn bắt cá của ngươi lại thành thạo như vậy!

Thanh Nhi gật đầu, nàng rất đơn thuần, cũng không phát hiện, kỳ thực trong lời nói của Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương đã từng bước có sát khí.

- Ha ha, tiểu nha đầu, ta bắt cá thành thạo không có quan hệ đến chuyện ta có phải là ngư dân hay không, ta bắt cá hoàn toàn là dùng lực lượng của mình!

Mấy ngày nay Nghi Quân cũng đặc biệt thích tiểu nha đầu này, chuyện gì nàng cũng dám nói, ngày nào cũng cười hề hề hỏi Âu Dương đủ mọi chuyện. Nha đầu vô tư lự như vậy, trong trận doanh của Nghi Quân đương nhiên rất khó nhìn thấy, phần lớn trong trận doanh của hắn đều là loại cơ trí âm mưu như Trịnh Tú Nhi.

Người có tính cách như Thanh Nhi chỉ có thể sống trong những thôn trang nhỏ. Nếu như Thanh nhi không có Âu Dương bảo hộ mà một mình ra ngoài rèn luyện, cuối cùng nàng sẽ chết, hoặc chỉ có thể biến thành loại người bất chấp tất cả để đạt được thành công như Trịnh Tú Nhi.

Đây là hiện thực, thế giới sẽ không bị ngươi thay đổi, cho nên ngươi chỉ có thể bất đắc dĩ thay đổi theo thế giới. Âu Dương cũng rất thích đệ tử Thanh Nhi này, cho nên hắn thề sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn nàng, để nữ đệ tử của mình vĩnh viễn có thể vui vẻ hưởng thụ cuộc sống.

- Đến lúc đó phải xem kỹ thuật chèo thuyền của ngươi, đừng để chúng ta làm mồi cho cá ăn.

Thanh Nhi cười ha ha, khi nàng cười như vậy, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều mơ hồ mỉm cười, kỳ thực bọn họ vẫn muốn nói đến Động Minh thuỷ vực sẽ để Nghi Quân chèo thuyền, nhưng nếu hai người bọn họ nói ra, Nghi Quân nhất định sẽ có phòng bị.

Hiện tại Thanh Nhi nói ra, tất cả cũng trở nên hợp lý. Quả nhiên, nghe thấy lời nói của Thanh Nhi, Nghi Quân hoàn toàn không hoài nghi, vỗ ngực nói:

- Ha ha, được! Tới lúc đó ta sẽ để ngươi biết cái gì là kỹ thuật ngư dân chân chính!

- Nghi Quân, ngươi chuẩn bị trở về tiếp tục làm ngư dân sao?

Âu Dương ở một bên cười ha ha, lúc này trong tay Âu Dương cũng đang cầm một con cá nướng.

- Cũng không phải không có khả năng, đợi sau khi tất cả kết thúc, ta cũng không muốn tiếp tục sống như hiện tại, đến lúc đó ta sẽ khôi phục tất cả mọi thứ ngoài biển, sau đó trở về sống vui vẻ, cũng là một lựa chọn không tồi.

Nghi Quân nói đến đây, trên mặt xuất hiện biểu tình ước mơ.

Nhìn thấy biểu tình của Nghi Quân, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều sửng sốt, trong nháy mắt hai người bọn họ rõ ràng cảm thụ được sự chân thành trong lời nói của Nghi Quân.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv