Yêu Cung

Chương 1046-47: Hai bên đều là diễn viên



Trong mắt bốn người bọn họ mang theo vẻ kinh ngạc và không giải thích được, nhưng không chờ bất cứ người nào trong bọn họ mở miệng, thân thể của bọn họ đã trực tiếp biến thành tứ đoàn hỏa diễm biến mất không thấy.

Tử quang trên người cái bóng tử sắc cũng dần dần tán đi. Một nam tử đầu đội thất tinh quan, mặc tử kim bào, thân khoác bách tinh đồ đón gió đứng trong không trung!

- Nghi Quân!

Thanh âm của Âu Dương giống như hồng chung, nơi thanh âm đi qua, không gian đều theo đó chấn vỡ. Hai chữ Nghi Quân dùng mảnh nhỏ không gian bị nghiền nát hình thành một mũi tên, mũi tên này bay tới trước mặt Nghi Quân, chợt thấy bách tinh đồ trên người Nghi Quân chợt lóe, như muốn nuốt chửng mũi tên vào trong bách tinh đồ.

Liên Thanh Nhi đứng bên cạnh Âu Dương cũng sửng sốt, vừa rồi hai chữ Nghi Quân của Âu Dương hợp thành một mũi tên trước mặt nàng, khiến toàn thân Thanh Nhi đều ngây dại. Mặc dù từ nhỏ nàng đã nghe nói đến tiên nhân, thậm chí thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy tiên nhân bay lượn qua bầu trời, nhưng nhìn thấy tiên nhân xuất thủ gần như vậy tuyệt đối là lần đầu tiên.

- Thần Tiễn Âu Dương phong thái vẫn không giảm!

Nghi Quân chắp tay hành lễ, nhãn thần của hắn chăm chú nhìn Âu Dương, phảng phất như muốn xem thấu hư thực của Âu Dương, đáng tiếc bất luận hắn nhìn như thế nào, trong mắt hắn Âu Dương vẫn chỉ có cảm giác như một người bình thường, khiến hắn căn bản không nhìn thấy hư thực.

- Tiễn... Thần Tiễn?

Liên Thanh Nhi đứng bên cạnh Âu Dương, nhìn trang phục của Âu Dương, nàng bỗng nhiên nhớ tới truyền thuyết của Thần Tiễn tại tiên giới.

Nguyệt sắc trường bào, áo choàng lông chuột màu đen, Thần Tiễn nhìn qua chỉ hai lăm hai sáu tuổi, trong tay hắn cầm một cây thánh cung liệt diễm thiêu đốt...

- Lẽ nào...

Thanh Nhi như phát mộng, lúc này trong tay Âu Dương xác thực cầm một cây chiến cung, mặc dù cây chiến cung này không bốc hỏa, nhưng nhìn gần như vậy Thanh Nhi lại thấy được, trên cái chuôi chiến cung màu xích hồng có một con chim cú phảng phất như sống lại, đang từ từ mở rộng đôi cánh.

- Thực... Thật sự là Thần Tiễn! Thần Tiễn muốn thu ta làm đồ đệ?

Thanh Nhi triệt để phát mộng, rất nhiều thanh niên tu luyện tiễn thuật đều có một mộng tưởng, một ngày kia có thể trở thành đệ tử của Thần Tiễn, nhưng hầu như tất cả mọi người đều biết, đây chỉ là một huyễn tưởng, bởi vì Thần Tiễn cho tới bây giờ chưa từng thu nhận đồ đệ, truyền thụ tiễn thuật.

Lúc này Thanh Nhi rốt cuộc cũng minh bạch ý tứ trong câu nói của Ngụy Bỉnh Dập!

- Nếu như ngươi có thể bắn trúng hắn, ta thề, không cần vài ngày, toàn bộ tiên giới sẽ biết đến tên của ngươi!

Không sai, chơi tên trước mặt Thần Tiễn, hơn nữa còn muốn bắn trúng Thần Tiễn, nếu như mình thực sự làm được, vậy mình chẳng phải là vượt qua Thần Tiễn!

- Ngươi vốn có một cơ hội danh dương thiên hạ, nhưng hiện tại không còn rồi...

Ngụy Bỉnh Dập phảng phất cố ý kích thích Thanh Nhi mở miệng nói, khi hắn nói những lời này Thanh Nhi hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập, nhưng trừng xong, Thanh Nhi lại hối hận. Chuyện Thần Tiễn va Ma Vương hoành hành Thiên Nam người nào cũng biết, hiện tại Thần Tiễn lại ở bên cạnh mình, tên gia hỏa hay thích nói mát này có lẽ chính là Ma Vương rất hung tàn, mình lại trừng mắt nhìn Ma Vương như vậy không phải muốn chết sao...

- Yên tâm đi tiểu cô nương, tên gia hỏa kia muốn truyền thụ y bát tiễn thuật của hắn cho ngươi, nếu như ta dám động thủ với ngươi, ta thề hắn nhất định giết chết ta!

Ngụy Bỉnh Dập cười ha ha, nhưng thật ra hắn rất thỏa mãn, dù sao đối với Ma Vương mà nói, có thể có hung danh cũng xem như một loại hưởng thụ.

Lúc này Thanh Nhi lại nhìn Âu Dương, so với vừa rồi nàng còn xấu hổ hơn nhiều. Nhớ lại hành động vô cùng thân thiết vừa rồi của Âu Dương, trong lòng Thanh Nhi lại cảm thấy vô cùng vui mừng, ai lại không muốn có một sư phụ như vậy, vừa có danh tiếng, nhìn qua lại rất trẻ...

- Khụ khụ...

Âu Dương nhìn dáng vẻ si mê của Thanh Nhi, nhẹ giọng ho khan mấy tiếng, sau đó đi về phía trước, nhìn thẳng Nghi Quân nói:

- Nghi Quân, thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới, nhưng nếu đã tới đây, vậy tốt nhất hãy lưu mệnh lại đi!

Âu Dương diễn trò rất đúng chỗ, chí ít khi Nghi Quân nghe thấy câu này liền nhíu mày, sau đó hắn thấy Thứ Kiêu Cung trong tay Âu Dương bốc cháy liệt diễm huyết sắc, liệt diễm trực tiếp đẩy Thanh Nhi ra ngoài trăm mét.

Âu Dương chỉ tay vào Thanh Nhi nói:

- Đi đi, có thể đi bao xa thì đi!

- A... A...

Thanh Nhi đương nhiên minh bạch ý tứ của Âu Dương, một khi cường giả như vậy đánh nhau, phàm nhân như nàng ở lại chẳng phải là chịu chết?

Kỳ thực lúc này trong lòng Âu Dương cũng thấy lo lắng, đừng thấy bộ dạng của hắn cường thế muốn lấy tính mạng người khác, nếu như hôm nay thực sự giao thủ, Nghi Quân chắc chắn sẽ biết rõ Âu Dương có mấy phân lượng, phỏng chừng đến lúc đó bất luận là hắn hay Ngụy Bỉnh Dập cũng không chạy thoát...

- Ha ha ha ha...

Ngụy Bỉnh Dập ở phía sau bỗng nhiên triển khai đôi cánh ác ma, thân thể Ngụy Bỉnh Dập bắt đầu ma hóa, từng đợt ma khí từ trên người Ngụy Bỉnh Dập phát ra. Trong chốc lát Ngụy Bỉnh Dập đã biến thành một con quái vật có cánh và đuôi, hắn dùng một loại thanh âm giống như hồng chung nói:

- Nghi Quân, có bản lĩnh thì đánh với lão tử, xem lão tử có bóp chết ngươi không!

Âu Dương cầm trong tay Thứ Kiêu Cung huyết sắc, Ngụy Bỉnh Dập hóa thân ác ma, trong lúc nhất thời Nghi Quân đổ mồ hôi lạnh, tiếp theo Nghi Quân cố gắng bình tĩnh nói:

- Hai vị, hôm nay ta tới đây không phải muốn chiến đấu sinh tử với các vị, mặc dù Nghi Quân ta không tính là nhân vật đặc biệt gì cả, nhưng tại tiên giới ta cũng có địa vị nhất định, trước kia nếu không phải Thiên Vương dùng một số thủ đoạn ti tiện uy hiếp ta, làm sao ta lại đi theo Thiên Vương đối kháng với các ngươi!

- Bớt nhiều lời đi!

Ngụy Bỉnh Dập diễn trò cũng rất phối hợp, mặc dù Nghi Quân nói rất đại nghĩa hùng hồn, nhưng nếu như lúc này Ngụy Bỉnh Dập quá dễ dàng tin hắn, ngược lại sẽ làm Nghi Quân nghi ngờ!

- Ngụy Bỉnh Dập, ngươi đừng tưởng ta sợ ngươi, theo ta thấy, ngươi cũng có vết thương trong người, lực lượng của ngươi chỉ có tám phần mười mà thôi, nếu như ta đoán không sai, Âu Dương sợ rằng nhiều nhất chỉ có sáu bảy thành lực lượng! Đúng, ta thừa nhận ta không phải đối thủ liên thủ của các ngươi, nhưng nếu Nghi Quân ta liều mạng đánh một trận, bất luận lôi kéo ngươi hay lôi kéo Âu Dương chết cùng, các ngươi nhất định cũng tổn thất!

Sau khi Nghi Quân nói ra những lời này, liền thấy một con huyết sắc kiêu cực lớn bay thẳng lên chín tầng trời.

Huyết sắc kiêu đang ở trên cao bỗng nhiên bạo liệt biến thành vô số tiễn ảnh nhỏ, những tiễn ảnh này bay lượn khắp bầu trời, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ Nghi Quân ở bên trong.

Sắc mặt Nghi Quân bỗng nhiên đại biến, mặc dù chiêu này không bằng lực lượng của Âu Dương khi ở thời kì toàn thịnh, nhưng một chiêu này cũng cường thế không gì sánh được, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ suy đoán của mình có vấn đề, Âu Dương không thể chỉ có sáu bảy thành lực lượng!

- Nghi Quân!

Âu Dương lên tiếng, phất tay bổ ra một con đường thông đến ngoại vực, chỉ vào ngoại vực, Âu Dương nói:

- Ngươi không phải muốn kéo ta chôn cùng sao? Ta cho ngươi một cơ hội, đến đây!

Trong lúc nhất thời mồ hôi Nghi Quân chảy ròng ròng, hắn cảm thấy mình có chút hành động thiếu suy nghĩ, không biết lúc này Âu Dương cũng đang giả vờ trấn định. Mũi tên vừa rồi của Âu Dương mặc dù cường thế, nhưng mũi tên đó cũng không phải lực lượng của Âu Dương, đó là lực lượng của Thứ Kiêu Cung bị hoàn toàn kích phát mới đạt được.

- Hừ! Âu Dương, ngươi đúng là Thần Tiễn, nhưng muốn lấy mạng của Nghi Quân ta, hiện tại ngươi vẫn không làm được, nếu ta muốn chạy trốn ngươi cũng không có cách nào! Hiện nay thiên hạ đại loạn, lẽ nào các ngươi ép ta cùng hợp tác với thiên đình hay sao?

Nghi Quân nói rất cảm động, nếu như không phải trước đó Âu Dương đã đoán được tất cả, phỏng chừng Âu Dương thật sự bị đả động!

- Câm miệng đi!

Ngụy Bỉnh Dập cũng bạo khẩu, hắn chỉ tay vào Nghi Quân nói:

- Ngươi chạy đi! Ngươi chạy ta xem xem, xem lão tử có thể làm thịt ngươi hay không!

Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên ngột ngạt, Nghi Quân không dám đi, còn Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cũng không dám tiến lên, hai bên đều có điều cố kỵ. Âu Dương biết hai người bọn họ khẳng định không làm gì được Nghi Quân, còn Nghi Quân cũng biết mình không làm gì được hai người trước mặt, hai bên cứ giằng co như vậy, tạo ra tình cảnh vô cùng quỷ dị.

- Trước đây ta đối nghịch với các ngươi chính là bị ép buộc bất đắc dĩ, nhưng các ngươi tỉ mỉ ngẫm lại xem, ta có từng truy sát các ngươi chưa! Nói chính xác là giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận gì! Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nghi Quân biết cứng rắn không được, lập tức chuyển sang mềm yếu.

- Lời này đúng là sự thực, nhưng chúng ta làm sao tin ngươi! Đừng nói với ta linh hồn chi hỏa gì đấy, cường giả đạt đến trình độ của ngươi, thứ đó chỉ có thể lừa gạt trẻ con mà thôi.

Âu Dương nhìn Nghi Quân, hắn biết biểu diễn như vậy là không sai biệt lắm, nếu nói thêm vạn nhất Nghi Quân bỏ chạy, bọn họ thật sự cũng không biết làm thế nào.

- Âu Dương, chúng ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, Nghi Quân ta cũng là nhân vật có uy tín danh dự, ngươi nghĩ ta không có việc gì chạy tới bắt các ngươi sao?

Nghi Quân nhìn hai người, không sai, lời nói của Nghi Quân rất có đạo lý.

- Ngươi là nhìn ra thiên đình không chống đỡ được mới tìm cách đào tường!

Ngụy Bỉnh Dập vẫn phẫn nộ như trước.

- Không sai! Ta chính là đào tường, nhưng ta khác Trịnh Tú Nhi, Trịnh Tú Nhi với Thần Tiễn Âu Dương ngươi chính là có cừu hận không thể nào giải được, còn chúng ta không có, các ngươi cũng không cần hận ta như vậy, ta cũng không muốn chết, cho nên lần này ta tới đây là mang theo thành tâm, cái này gọi là kẻ thức thời mới là người tài giỏi.

Nghi Quân thật sự rất vô liêm sỉ, nhưng lời nói của hắn cũng không hề có chỗ nào sai trái.

- Kẻ thức thời mới là người tài giỏi! Ngươi cũng xứng!

Ngụy Bỉnh Dập khinh thường lắc đầu cười nhạt, còn Âu Dương từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn Nghi Quân, cá nhân hắn cảm thấy biểu diễn phải đúng chỗ.

- Ngươi không sợ sau khi Thiên Vương tỉnh lại sẽ giết chết chúng ta, sau đó tới lượt ngươi sao?

Âu Dương trừng mắt nhìn Nghi Quân, câu hỏi này rất có trình độ.

- Thiên Vương có giết ta hay không ta không biết, ta chỉ biết, nếu như ta tiếp tục lăn lộn, Thiên Vương còn chưa tỉnh, ta đã chết trong tay Âu Dương ngươi, ta không muốn chết, cho nên ta đành phải lựa chọn như vậy!

Nghi Quân đã nói tới trình độ này, cho dù là Ngụy Bỉnh Dập cũng không biết nói gì thêm nữa.

- Được! Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, Nghi Quân, ngươi cũng xem như một nhân vật không tồi, đúng như ngươi nói, giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận gì, so với liều mạng sinh tử, chi bằng chúng ta hợp tác, ta bảo đảm, ngươi chỉ cần thành thật , ta tuyệt đối cho ngươi một con đường sống, thế nào hả?

Hư ảnh của Thứ Kiêu Cung phía sau Âu Dương cũng đã biến mất, với lực lượng lúc này của Âu Dương, bớt đi một phần chiến đấu chẳng khác nào tiết kiệm được một phần lực lượng, dù sao hiện tại hắn không phải ở thời kì toàn thịnh...

Nghi Quân chậm rãi từ trên bầu trời hạ xuống, lúc này thôn dân của Liên gia thôn đều đã nhìn ngây người! Nghi Quân là ai? Người ở đây đương nhiên đều biết. Vua của vạn tiên Nghi Quân, mặc dù Nghi Quân rất ít khi xuất đầu lộ diện, nhưng hắn đã từng là vua của cả nhân tộc!

Người đứng đối diện với hắn càng thêm đáng sợ, Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập, người này hung danh khắp nơi, người còn lại là Thần Tiễn Âu Dương, có thể nói là ba vị cường giả đỉnh phong nhất đại diện cho tiên giới.

Lúc này ba người đồng thời xuất hiện ở Liên gia thôn của bọn họ, điều này làm cho thôn dân đều có một loại cảm giác như đang nằm mơ.

- Sư phụ thật phong độ...

Thanh Nhi đứng xa xa nhìn Âu Dương, vẻ sùng bái trong mắt nàng hoàn toàn không khiến người khác hoài nghi nàng là người hâm mộ Âu Dương...

- Hai vị, tiếp theo có phải các ngươi muốn quay về phương bắc?

Mặc dù Nghi Quân tạm thời dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp với Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương, thế nhưng hắn vẫn không dám tới gần bọn họ, phải biết rằng, trong ba người bọn họ, người nào cũng có năng lực sát nhân trong nháy mắt. Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đương nhiên không cần phải nói, hai người bọn họ ở cùng nhau không phải một hai ngày, nhưng trong lòng Nghi Quân đang có suy nghĩ xấu xa gì, bọn họ không thể tưởng tưởng được.

- Gấp cái gì, chúng ta còn đang chờ lão gia hỏa Khâu Vân Bình, gia hoả này thực sự không có dũng khí, hắn tụ tập một thời gian dài như vậy cũng không dám đi ra, chỉ cần lão già kia đi ra, chúng ta liền làm thịt hắn!

Lúc này Ngụy Bỉnh Dập không cần Âu Dương dạy cường thế như thế nào, nói như thế nào.

- Thì ra là thế...

Nghi Quân bỗng nhiên gật đầu, kỳ thực hắn cũng có nghĩ tới bọn người Âu Dương cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng vừa rồi mũi tên của Âu Dương đã nói rõ tất cả. Mũi tên vừa rồi xác thực không có lực chiến đấu của thời kì toàn thịnh, nhưng chí ít cũng là lực lượng bảy tám thành của thời kì toàn thịnh, nhưng ai có thể nói vừa rồi Âu Dương không ẩn giấu thực lực?

- Không thể hành động thiếu suy nghĩ!

Trong lòng Nghi Quân tự cảnh cáo mình, chí ít hắn cho rằng khi chưa nắm chặt thời cơ tất sát, tuyệt đối không được tùy tiện xuất thủ. Kỳ thực Nghi Quân suy nghĩ còn âm hiểm hơn Âu Dương nghĩ rất nhiều.

Nghi Quân sớm đã an bài cho mình hai con đường rút lui, nếu như có thể giết chết Âu Dương, như vậy thiên hạ cơ bản đã bình định, bọn họ thậm chí không cần đợi Thiên Vương xuất hiện là có thể bình định thiên hạ, nhưng hiện nay hắn phát hiện Âu Dương cường thế như vậy, hắn lại có một con đường khác.

Đó chính là thực sự hợp tác với Âu Dương, dù sao nếu như không giết chết được Âu Dương, vậy Âu Dương nhất định sẽ làm thịt tất cả bọn họ trước khi Thiên Vương tỉnh lại.

- Sư phụ!

Lúc này Liên Thanh Nhi tràn đầy sức sống đi tới trước mặt Âu Dương. Trong mắt lộ vẻ sùng bái nhìn sư phụ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv